Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 105: Vị khách cỡi lừa lỗ mãng





Đoàn xe vẫn luôn vén rèm một đường thẳng tiến, chạy nhanh đến gần Lâm thành thì người đi trên đường càng nhiều đếm không xuể, lúc này, một người thanh niên mặc áo tang, đầu đội nón cao của hiền sĩ liền há to mồm, ngốc vù vù nhìn Cơ Lạc trong xe ngựa, vẻ mặt hoa mắt thần mê.

Bên người thanh niên kia, là một thiếu niên tuấn tú mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên kia rõ ràng trấn định hơn so với bạn hắn, hắn nhìn Cơ Lạc tuy rằng ngẩn ngơ, vẫn là rất nhanh liền dời ánh mắt đi, bất quá con mắt của hắn vừa mới dời, liền đối diện với Ngũ công tử, lần này, thiếu niên lại càng ngây dại.

Trong một đám người đi đường ngây ra như phỗng, xe ngựa phi nhanh chạy qua, đem bọn họ để ra xa xa phía sau, chỉ để lại bụi mù đầy trời.

Đi vào ngoài Lâm thành thì một trận tiếng ca từ phía trước truyền đến,“Cho tới bây giờ người lưu danh, đều là người đọc sách.” Trong tiếng ca, một con lừa nho nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, làm cho đám người Ngũ công tử giật mình là, hiền sĩ đội trúc quan ngồi ở trên lưng lừa kia, lại ngồi một bên cưỡi con lừa.

Người này nghiêng về một phía cỡi lừa, vừa không coi ai ra gì nhìn thẻ tre trong tay .

Xe ngựa của đám người Ngũ công tử, đang phi nhanh chạy qua người nọ thì khóe mắt người nọ đảo qua, liếc mắt một cái nhìn đến Song Xu, nhất thời cả người đều ngây ngẩn choáng váng, nửa ngày đều giương miệng rộng không nhúc nhích nhìn hướng Song Xu, thẳng đến xe ngựa chạy thật xa, Tôn Nhạc mới nghe được người nọ hát vang nói : “Có mỹ nhân, tay nắm tay mềm, có hai mỹ nhân, khó mà nhìn quanh. . . . . .”

Song Xu tất nhiên là biết người nọ vì chính mình mà hát, nhất thời cười nhẹ nhàng, nhưng người nọ hát cái gì ‘ có hai mỹ nhân này, khó mà nhìn quanh’ lại làm cho các nàng dở khóc dở cười. Người này cư nhiên hát cái gì ‘ gặp một đôi mỹ nhân, đôi mắt của ta cũng mở không ra’ loại lời nói đùa này thật sự là rất vô vị.

Ngũ công tử nhìn hán tử gầy hai bảy hai tám tuổi kia, cười nói: “Người này thật ra là một người hay ho.”

Không chỉ là Ngũ công tử cười, trong kiếm khách cũng có mấy người đang nhìn chằm chằm nam tử cỡi lừa bật cười.

Trong tiếng cười, người đi đường càng ngày càng nhiều, đoàn xe đã càng chạy càng chậm.

Mọi người ở đây nhìn chằm chằm Lâm thành xa xa xuất hiện trong tầm nhìn mà xuất thần. Đột nhiên. Lại một cái thanh niên cỡi lừa khoan thai đi đến bên cạnh xe ngựa bọn họ, xâm nhập vào giữa xe ngựa Cơ Lạc cùng Ngũ công tử.

Thanh niên này ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, gương mặt dài, bộ dạng cũng là thanh tú. Chỉ là một đối lông mày hơi xệ làm cho hắn thêm một phần ủ rũ cùng cổ quái khôn kể.

Thanh niên kia đi giữa hai xe ngựa, cũng không để ý ánh mắt chúng kiếm khách bốn phía dày đặc phóng tới.

Cứ thế mãnh liệt mà xem xét Cơ Lạc.

Hắn xem xét Cơ Lạc một hồi, lại xem xét Ngũ công tử một hồi. Hắn xem xét thập phần chuyên chú. Ánh mắt kia làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Lạc ửng đỏ. Lông mày Ngũ công tử nhíu lại mặt nhăn nhăn.

Ngay khi Ngũ công tử suýt nữa tức giận người nọ thở ra một hơi thật dài, xúc động nói: “Ông trời bất nhân nha! Khắp nơi có thể thấy mỹ nhân như ngọc lại đem ta tạo thành cục đá nha!”

Tiếng thở dài này vừa ra, sắc mặt nén giận của Ngũ công tử lập tức ngẩn ngơ, hai mắt có điểm choáng váng.

Mà Cơ Lạc đã muốn cười ra tiếng.

Không chỉ là nàng, ngay cả bọn người Tôn Nhạc cũng là một trận cười khẽ.

Người nọ nghe được tiếng cười của đám người Tôn Nhạc, lại hướng mọi người xem xét. Lúc này, hắn sau khi xem xét Cơ Lạc cùng Ngũ công tử, không biết nghĩ sao, ánh mắt đảo qua quét đến Tôn Nhạc.

Có thể là ý cười nhẹ nhàng trong mắt Tôn Nhạc làm cho hắn chú ý, cũng có thể có thể là hắn cảm thấy Tôn Nhạc không giống người thường. Thanh niên này cư nhiên hai tay nhấc lên sững sờ nói với Tôn Nhạc: “Cô nương, làm cát đá bên cạnh mỹ ngọc, mắt cá bên cạnh minh châu, cảm giác có ổn không?”

Lúc này đến phiên Tôn Nhạc trợn mắt.



Ngay khi nàng choáng váng muốn hôn mê , tiếng cười khẽ của chúng nữ bên Cơ Lạc theo cơn gió rong trẻo truyền đến. Tôn Nhạc hơi ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt cười nhạo của chúng thị tỳ phía sau Cơ Lạc. Về phần Cơ Lạc, nàng cúi đầu cười yếu ớt, Tôn Nhạc cũng không chú ý tới thần thái của nàng.



Tôn Nhạc chuyển mắt, thấy thanh niên kia còn đang sững sờ chờ mình trả lời, không khỏi ung dung cười nói: “Người mỹ ngọc, ta cũng mỹ ngọc, Người minh châu, ta cũng minh châu. Quân đường đường trượng phu, hà tất tự khinh mình đến thế này?”



Nàng là nói: người khác là mỹ ngọc, ta đây cũng là mỹ ngọc, người khác là minh châu, ta đây cũng là minh châu, ngươi đường đường là một nam tử hán, làm sao một chút tự tin cũng không có?



Câu trả lời này của Tôn Nhạc, hiển nhiên hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của thanh niên kia. Đương nhiên, ngoài ý muốn không chỉ là hắn, Cơ Lạc cũng ngây người, thanh niên Đại Kiếm Sư kia cũng quay đầu lại hướng Tôn Nhạc đánh giá.



Thanh niên cỡi lừa sau một lúc ngẩn ngơ, hắn hướng tới Tôn Nhạc cao thấp đánh giá vài lần, bỗng nhiên ha ha cười, trong tiếng cười lớn, hắn hướng về phía Tôn Nhạc chắp tay trước ngực, cất cao giọng nói: “Ta là Tần quốc Tri Mộc, năm nay hai mươi hai tuổi, vợ trước đã qua đời, nhà có một nam một nữ, cô nương đã có phu quân chưa? Ta nguyện ý cầu thân!”



Người này, người này cư nhiên trước mặt mọi người hướng Tôn Nhạc cầu hôn! Hơn nữa cô nương hắn cầu thân dung mạo cũng không đẹp!



Loại náo nhiệt này cũng không thường thấy, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đi ở trước sau trái phải đều nhìn về bên bày, Cơ Lạc cùng thanh niên Đại Kiếm Sư kia lại là tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, chờ nàng phản ứng.



Tôn Nhạc cũng ngẩn ra, nàng thật không ngờ gặp đến chuyện như vậy. Lập tức, nàng nhợt nhạt cười, đảo mắt nhìn về phía Ngũ công tử, trong biểu lộ của Ngũ công tử có chút khó chịu, lanh lảnh hỏi: “Công tử, có người chọn trúng Tôn Nhạc, làm thế nào cho phải?”



Ngũ công tử giương mắt liếc nàng một cái, quay đầu nhìn thanh niên kia, thản nhiên nói: “Ta là phu quân của nàng!”(Myu: ở đâu có mùi giấm chua ấy nhẩy??)



A?



Đáp án này của công tử, hiển nhiên vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.



Trong thời gian ngắn, mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, ngay cả A Phúc cùng Song Xu đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngốc vù vù liếc mắt nhìn Tôn Nhạc, lại liếc mắt nhìn Ngũ công tử, lại nhìn Tôn Nhạc. A Phúc môi giật giật, thì thào lẩm bẩm: “Đây là chuyện phát sinh khi nào?”



Song Xu cũng là hai mặt nhìn nhau, Tả Xu hướng tỷ tỷ bất mãn ai oán nói: “Công tử nặng bên này nhẹ bên kia!”



Lời này Tả Xu nói có điểm kỳ quái, trong thời gian ngắn, A Phúc cùng Tôn Nhạc lại đồng loạt nhìn về phía nàng.



Sắc mặt Cơ Lạc lại là trắng nhợt, nàng không dám tin nhìn chằm chằm Ngũ công tử cùng Tôn Nhạc.



Nhìn chằm chằm hai người Tôn Nhạc cũng không chỉ có Cơ Lạc, thanh niên cỡi lừa kia cũng như thế. Hắn nhìn thoáng qua Ngũ công tử, lại nhìn thoáng qua Tôn Nhạc, lại liếc mắt nhìn Ngũ công tử một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô nương, phu quân này của ngươi giống như ngọc bích, hoa mỹ vô song, ngươi đứng bên cạnh hắn, chẳng phải là giống như nước bùn cùng với hoa sen? Cô nương có vẻ thông minh, tại sao lại không tự hiểu lấy như thế? Đáng tiếc! đáng tiếc!”



Thanh niên cỡi lừa này vừa rung đùi đắc ý, vừa cảm khái liên tục, hắn cũng không trông nom ánh mắt Tôn Nhạc trừng đến, lập tức nói không ngừng.



Lúc này, lại là một trận tiếng cười khẽ .



Tôn Nhạc nghe người này thì thào không ngớt, nói không ngừng, trong lòng có điểm để ý, không khỏi oán hận mà nghĩ : ta là một cô nương tuổi còn trẻ, cho dù bây giờ còn chưa đẹp, nhưng cũng đừng đem ta so sánh với nước bùn nha! Ta hiện tại là nước bùn, vậy hai năm trước ta là cái gì? Người này rõ là ăn nói không suy nghĩ, thật sự là đáng giận!



Nàng nghe được tiếng cười chung quanh càng đến càng lớn, không khỏi càng phát hỏa. Lập tức, thanh âm nàng cất cao, lanh lảnh nói: “Đánh xe, chạy mau chút!”



“Dạ!”



Người đánh xe tuân lệnh, liên tục huy động roi ngựa, rốt cục hai ba cái liền đem thanh niên kia đá ra xa xa. Tôn Nhạc sau khi hô một tiếng, liền vội vàng cúi đầu xuống, nàng cũng biết hiện tại tất cả mọi người là dùng ánh mắt gì nhìn mình, nào dám ngẩng đầu?



Phản ứng này của Tôn Nhạc, lại làm cho Ngũ công tử vui lên. Hắn cười khẽ một tiếng, đưa tay kéo màn xe xuống.



Theo bên trong xe ngựa tối sầm lại, ánh mắt của mọi người rốt cục bị rèm xe chận lại, mà Tôn Nhạc rốt cục cũng ngẩng đầu lên.



Song Xu hiển nhiên đối Tôn Nhạc còn có chút bất mãn, Tả Xu chép miệng, sau khi lén lút nhìn thoáng qua Ngũ công tử, hướng về phía Tôn Nhạc hỏi: “Tôn Nhạc, công tử tại sao lại nói hắn là phu quân của ngươi?”



Câu hỏi này có điểm khí thế bức người.



A Phúc cũng kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, chờ phản ứng của nàng.



Tôn Nhạc nhìn thoáng qua Ngũ công tử dựa vào vách xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời, thầm suy nghĩ: nói là hắn nói, một đám nhìn chằm chằm ta làm gì?



Bất quá những lời này nàng cũng không có nói ra.



Nàng cũng không có giải thích với Song Xu cùng A Phúc, bởi vậy Tôn Nhạc cúi đầu, lẳng lặng nhìn sàn xe, cũng không trả lời.



Nàng không muốn hồi đáp, ba người cũng không còn biện pháp. Trong thời gian ngắn, bên trong xe ngựa khôi phục bình ổn.



Sau khi im lặng mà không nhanh không chậm tiến tới, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, đồng thời, một tiếng hét lớn từ phía trước truyền đến,“Tất cả người đi đường cùng xe xếp hàng, để kiểm tra!”



Cuối cùng đã tới cửa Lâm thành.



Tôn Nhạc cùng A Phúc đồng thời kéo rèm xe ngựa ra, thăm dò nhìn ra phía ngoài.



Dưới tường thành cao tới ba trượng, từ đá tảng hợp thành, có thể đủ chứa ba chiếc xe ngựa cùng đồng hành,hai bên cửa thành, đứng hai mươi mấy vệ sĩ. Những vệ sĩ này cầm trường thương trong tay, đang kiểm tra người đi đường lui tới .



Ngũ công tử nhìn đến tình hình này, không khỏi ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn tra xét người qua đường?”



Kinh ngạc giống Ngũ công tử hiển nhiên có khối người, thỉnh thoảng có thể nghe được có người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” “Không biết.” “Nghe nói là Hầu phủ bị trộm.”



“Bị trộm vật gì?”



“Cái này cũng không biết.”



Trong tiếng nghị luận ồn ào lộn xộn, người đi đường cùng xe xếp thành một loạt, chậm rãi chạy tới trước.



Ngũ công tử nhíu mày, thấp giọng nói: “Tề hầu đang suy nghĩ cái gì? Đang lúc hiền sĩ nổi tiếng đến đây, hắn vì việc bị trộm nhỏ xíu này mà biến thành thần hồn nát thần tính*?”



(* sợ bóng sợ gió. Câu này do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi)



Không có người trả lời câu hỏi của hắn.



Cái những vệ sĩ kia gọi là kiểm tra, đó là cầm một bức họa đối chiếu với mọi người, thấy không phải thì cho qua. Tôn Nhạc liếc nhìn, trên bức họa kia vẽ một khuôn mặt tầm thường, ngũ quan đâu đâu cũng thấy, ngoại trừ có thể thấy được đó là một nam tử, rốt cuộc nhìn không ra cái khác, còn tưởng thật sự là tranh trừu tượng.



Lâm thành rất lớn, lớn hơn những thành Tôn Nhạc từng qua. Tề quốc bởi vì gần bờ biển, cho tới nay sản vật thập phần phong phú, chỉ cần dựa vào muối biển cũng có thể thu được số lượng lớn tiền tài, bởi vậy quốc gia cũng rất giàu có. Bất quá cũng là vì gần bờ biển, hiền sĩ trong thiên hạ cũng không thích đến nơi xa xôi này. Nếu lần này Tề hầu không mở rộng Tắc Hạ cung, cũng đưa ra bài danh luận dùng phương thức khơi dậy tâm tư tranh cường háo thắng của chí sĩ thiên hạ thì Lâm thành lúc này căn bản sẽ không náo nhiệt như thế.



Cơ phủ ở Lâm thành cũng có chỗ ở, lập tức đoàn xe trực tiếp chạy thẳng đến biệt viện Cơ phủ trong Bắc phố.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv