Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 102: Cơ Lạc





Tôn Nhạc vừa ra khỏi thư phòng, liền đối diện với một đám ánh mắt rất hiếu kỳ kinh ngạc. Những người này thấy nàng cùng Ngũ công tử nói chuyện một canh giờ, cả đám đều rất là khó hiểu. Trong những ánh mắt này, chỉ có thanh niên Kiếm Sư kia là tự tiếu phi tiếu.

Tôn Nhạc chống lại ánh mắt như thế của hắn, âm thầm căm tức: người này cư nhiên nghe lén ta cùng Ngũ công tử nói chuyện! Hắn nghe được thì thôi, chuyện vốn không có gì ám muội, nhưng hắn lại còn tự tiếu phi tiếu đánh giá ta như vậy!

Tôn Nhạc tuy rằng căm tức, mặt lại không chút thay đổi, ánh mắt bình thản như cũ. Dưới tình huống không biết tính cách đối phương, nàng cũng không muốn vì loại chuyện nhỏ nhặt này đắc tội một cái Đại Kiếm Sư thực lực sâu như thế!

Song Xu nhìn đến Tôn Nhạc đi tới, vội vàng xông tới, tò mò hỏi: “Tôn Nhạc, ngươi cùng công tử nói cái gì vậy? Tại sao nói chuyện lâu như vậy?” “Đúng nha đúng nha, công tử đối với ngươi thật tốt, hắn trở lại liền cùng ngươi tán gẫu lâu như vậy. “

Nghe được khẩu khí hơi ghen tuông của Tả Xu, Tôn Nhạc cười khổ một cái. Nàng nhẹ giọng nói : “Chính là một ít chuyện bình thường.”

“Ta biết rồi, công tử có phải hỏi chuyện hai năm qua không?” Tả Xu tự cho là đúng hỏi, nàng chép miệng, buồn buồn nói, “Công tử vào lâu như vậy, ta còn chưa nói một câu với hắn nữa.”

Tôn Nhạc nghe Tả Xu đứa nhỏ này tức tối oán giận, sau khi cười cười chậm rãi đi ra phía ngoài.

Ngũ công tử ở thư phòng ngây người nửa canh giờ mới đi ra. Hắn vừa ra tới, Cơ thành chủ liền phái người tới gọi hắn, đoàn người lại chậm rãi đuổi tới chính viện.

Tôn Nhạc không cùng đi. Nàng ở mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh nhưng những lời Ngũ công tử mới vừa nói trên thực tế cho nàng một đòn thật mạnh, nàng cần yên lặng một chút.

Đứng ở hậu viện nhà gỗ của nàng, Tôn Nhạc nhìn tường vây thấp bé mà nàng trước kia luôn cùng Nhược nhi leo ra. Thầm suy nghĩ: Ngũ công tử sắp được mười tám. Qua không bao lâu,hắn sẽ bị buộc phải thành thân .

Tôn Nhạc vừa nghĩ tới Ngũ công tử sẽ thành thân. Đợi cho hắn thành thân rồi, mình thực sự muốn nghĩ cũng không có quyền lợi suy nghĩ. Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng liền có điểm buồn bực, có điểm loạn, cũng có chút đau thương.

Nàng đi lại trên cỏ thơm um tùm, không khỏi thầm nghĩ: yêu cầu của ta có phải thực sự quá cao? Ta lần này bỏ lỡ hắn, về sau có phải sẽ tuổi già cô đơn cả đời hay không?

Tôn Nhạc nghĩ đến đây, tự lắc lắc đầu. Âm thầm nói với chính mình: đời người tựa như chơi cờ. Có khi đi nhầm một nước cờ liền sai lầm cả đời. Bất kể như thế nào ta muốn kiên trì suy nghĩ của ta. Loại trò chơi mang tên tình yêu này, chiếm được là rất may, không chiếm được tuổi già cô đơn thì có làm sao?

Tôn Nhạc tính tình lạnh nhạt. Nàng tuy rằng khát vọng tình yêu nhưng thực sự nghĩ không ra chính mình làm sao cùng một người nam nhân sống cả đời.

Ngay khi nàng ở trong hậu viện đi tới đi lui, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếp theo, A Phúc ở bên ngoài kêu lên: “Tôn Nhạc, Tôn Nhạc!”

Tôn Nhạc dừng bước lại, lanh lảnh kêu lên: “Ở đây.”



“Mau ra đây, Ngũ công tử gọi ngươi đi qua.”



Di, nhanh như vậy ta liền phát huy công dụng rồi?



Tôn Nhạc bước nhanh đi tới trong bãi đất. A Phúc vừa nhìn thấy nàng, trong cặp mắt ếch kia liền tràn đầy hâm mộ, “Vẫn là Tôn Nhạc tốt nhất, công tử trở lại liền nói chuyện với ngươi một canh giờ, hiện tại vừa đến chủ viện lại bảo ta tới kêu ngươi qua đó.”



Tôn Nhạc cười cười, hỏi: “Lần này ngoại trừ Ngũ công tử, bổn gia không có khách quý theo tới sao?”



A Phúc rất là kinh ngạc, hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, sau một lúc lâu nặng nề mà thở dài một hơi, “Ngươi thật đúng là liệu sự như thần! Vốn là không ai cùng tới, nào biết đâu rằng Ngũ công tử chân trước mới trở về, sau lưng liền có một đại mỹ nhân đuổi tới.”



A Phúc nói tới đây, hai mắt lóe sáng, vẻ mặt phơi phới nhếch miệng nói: “Mỹ nhân kia thật đúng là đẹp nha! ***, những năm gần đây A Phúc ta đi theo Ngũ công tử vào Nam ra Bắc, nhưng chưa từng thấy mỹ nhân như vậy.”



Hắn cứ thế nói đến đây, chợt nhớ tới Tôn Nhạc đối Ngũ công tử hình như có cảm tình đặc thù, liền vội vàng ngậm miệng, quay đầu nhìn về hướng nàng.



Có mỹ nhân theo tới rồi?



Tôn Nhạc có điểm muốn cười, nhưng thật sự là cười không nổi.



Mỹ nhân này tới thật là đúng lúc nha, xem ra, hơn phân nửa là phía sau có bóng dáng những người khác.



A Phúc nhìn Tôn Nhạc, thấy trên mặt nàng nhìn không ra vui buồn, âm thầm nói : Tôn Nhạc này, hiện tại càng xem không hiểu .



Đang lúa hắn nghĩ như vậy, Tôn Nhạc mở miệng, ” Mỹ nhân này là người của bổn gia ?” Nàng nói tới đây, chợt nhớ tới Ngũ công tử từng nói qua, bổn gia có một nữ tử có tình ý với hắn, liền sửa miệng hỏi,“Có phải chính là người Ngũ công tử từng nói qua hay không?”



A Phúc gật gật đầu, có điểm cảm xúc nói: “Thật sự là nữ nhân tới tuổi mười tám thì đại biến, hai năm trước nàng cũng không có đẹp như vậy. Lấy cái nhìn của A Phúc ta, nàng bây giờ cuối cùng có thể xứng đôi công tử chúng ta.”



Xứng đôi Ngũ công tử? Vậy nhất định là một đại mỹ nhân.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, gần nửa canh giờ liền chuyển đến chủ viện.



Cơ phủ trong hai năm qua mở rộng không ít, cũng xây dựng thêm đình viện, chủ viện lại gia tăng một ít đình đài lầu các, tuy rằng thua xa lâm viên Tô Hàng ngàn năm sau, nhưng cũng có vẻ tinh mỹ hơn.



Vừa đi vào phạm vi chủ viện, một trận tiếng nhạc cùng mùi rượu thịt theo cơn gió xa xa bay tới.



Hai người đi qua một ngã rẽ, liền nhìn đến trong hoa viên phía trước có mười mấy tỳ nữ diện mạo tú lệ thật chỉnh tề, người ôm hòm, người nâng cái giỏ nhỏ, bưng hòm gỗ lớn đi đến tiểu lâu bằng gỗ phía bên trái.



A Phúc hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm những tỳ nữ đó, một lúc lâu sau thở dài: ” Tỳ nữ bên người mỹ nhân đều là đẹp như vậy nha.”



Những tỳ nữ đó nhìn đến hai người Tôn Nhạc cùng A Phúc, đều là đưa mắt nhìn liền không hề để ý tới. Tôn Nhạc chú ý thấy, các nàng đối hạ nhân khác trong Cơ phủ cũng là thái độ như thế, thoạt nhìn có vài phần cao ngạo.



Chỉ chốc lát, hai người tới bên trong ‘ Hòa viên ’. trong đó tiếng nhạc tung bay, tiếng người, tiếng cười từng trận không ngừng vang vọng ra bên ngoài.



Mấy nô bộc và thị tỳ mang theo hộp đựng thức ăn, dẫn theo bầu rượu tiến vào liên tục.



A Phúc mang theo Tôn Nhạc đi vào ngoài gian sương phòng thứ nhất trong Hòa viên, nhẹ giọng nói với Tôn Nhạc: “Ngũ công tử đang ở bên trong. Trừ hắn ra, còn có thành chủ đại nhân cùng Tam công tử, còn có đại mỹ nhân kia. Ngươi bây giờ vào đi thôi.”



“Vâng.”



Tôn Nhạc đáp lời, cất bước lên thang lầu. Sương phòng này không lớn, chỉ có thể chứa hai ba mươi người, Tôn Nhạc vừa bước vào trong sương phòng, trong sương phòng liền tối sầm lại, bốn người ngồi ở trên sập đều quay đầu nhìn nàng.



Tôn Nhạc đi vào, liền cảm giác được một cô gái cái cực đẹp hai mắt tỏa sáng hấp dẫn sự chú ý của nàng.



Người thiếu nữ này ngồi ở sập phía bên phải Ngũ công tử, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt trái xoan, mắt to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trong trắng noãn lộ ra đỏ ửng, mềm mại giống như có thể nặn ra nước.



Cô gái là loại hình xương nhỏ thịt nhiều, mi mục như vẽ, xinh đẹp thập phần ôn nhã mà sạch sẽ, nàng ngồi ở bên người Ngũ công tử đồng dạng như ngọc tinh thuần, liền như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, vô cùng xứng đôi.



Ngay khi Tôn Nhạc nhìn về phía cô gái kia, mấy người cũng nhìn về phía nàng. Nhìn thấy là Tôn Nhạc, Cơ thành chủ cùng Tam công tử nhìn thoáng qua liền không hề để ý tới. Nhưng mỹ nhân ngồi đối diện Ngũ công tử kia lại tò mò hướng nàng đánh giá.



Nàng vẫn nhìn Tôn Nhạc, thẳng đến nàng cúi đầu lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau Ngũ công tử, đứng bên cạnh thanh niên Kiếm Sư , nàng mới chớp chớp mắt to, ôn nhu nói: “Ngũ Ca, nàng ta là Tôn Nhạc?”



Cơ Ngũ công tử tất nhiên là nhìn đến Tôn Nhạc đi vào, hắn gật gật đầu, trả lời: “Không sai.”



Trong mắt to ngập nước của mỹ nhân đầy tò mò, nàng sau khi nhìn chằm chằm Tôn Nhạc mấy lần, hướng về phía nàng ôn nhu cười nói:“Tôn Nhạc, ta từng nghe Ngũ Ca nhắc tới ngươi, hắn nói ngươi thông minh bất phàm, ở chung làm cho người khác rất là thả lỏng.”



Tôn Nhạc mỉm cười cúi chào, bộ dạng phục tùng liễm mục trả lời:“Thực là quá khen.”



Mỹ nhân vẫn nhìn chằm chằm nàng, giống như Tôn Nhạc trước mắt rất đáng để nàng tìm tòi nghiên cứu.



Nàng lắc lắc đầu, cười nói: “Không đâu. Tính Ngũ Ca ta biết rất rõ, hắn chưa bao giờ dễ dàng khen người. Nếu hắn nói ngươi như thế, ngươi tất có chỗ hơn người.”



Tôn Nhạc thấp mi cúi mắt như trước, nhẹ giọng trả lời: “Không dám.”



Mỹ nhân thấy Tôn Nhạc không thích nói nhiều, sau khi hướng về phía nàng triển khai một cái nụ cười sáng lạn, rốt cục dời ánh mắt đi.



Tôn Nhạc nhìn về phía Ngũ công tử, chỉ thấy hắn biểu tình thản nhiên , nhìn không ra là vui hay là giận.



Quái.



Tôn Nhạc không tin Ngũ công tử ở trước mặt nữ tử còn có thể bình tĩnh như thế, liền hướng hắn nhìn kỹ lại.



Quả nhiên, một bên trán hắn có một giọt mồ hôi nho nhỏ dưới ánh mặt trời!



Xem ra hắn vẫn là khẩn trương nha.



Thật không ngờ qua hai năm, Ngũ công tử vẫn là Ngũ công tử, trong thời gian ngắn, Tôn Nhạc có điểm muốn cười .



Cơ thành chủ vẻ mặt hài lòng nhìn một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trước mắt, hắn ho nhẹ một tiếng, sau khi dẫn tới mọi người chú ý hướng mỹ nhân kia hỏi: “Lạc nhi, lúc này con tới, phụ thân con có dặn dò gì không?”



Lời này Cơ thành chủ là nói từ từ, hơn nữa ngữ điệu rất nặng.



Đang ngồi đều là người thông minh, Ngũ công tử cúi đầu uống một hớp rượu, mà mỹ nhân Lạc nhi kia thì hai gò má đỏ bừng. Nàng xấu hổ mang e sợ nhìn về phía Ngũ công tử, thấy biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú của hắn là thản nhiên, nhìn không tới chút vui mừng, không khỏi buồn bã.



Tôn Nhạc nhìn thấy tình cảnh này, đã hiểu nguyên nhân Ngũ công tử cố ý bảo A Phúc tìm đến mình. Hắn là không biết làm sao đối mặt loại tình huống này, hi vọng chính mình có biện pháp giải vây.



Cơ thành chủ cũng nhìn thấy Ngũ công tử lãnh đạm, hắn nhíu mày, từ từ nói: “Ngũ tử, ngươi năm nay cũng mười tám rồi!”



Những lời này ngữ khí có điểm nặng, bộc lộ sự bất mãn của thành chủ.



Ngũ công tử rũ mắt xuống, lẳng lặng nói: “Tiểu nhi biết.”



Ngữ khí của hắn có điểm không kiên nhẫn, hiển nhiên là không muốn mọi người lại nhiều lời với cái đề tài này.



Cơ thành chủ rất là bất mãn, tay hắn vung lên, đang chuẩn bị thét ra lệnh, Lạc nhi vội vàng nhẹ giọng cười nói: “A thúc, Lạc nhi từ xa mà đến, còn chưa có hảo hảo mà đi tham quan.”



Thanh âm của nàng kiều nhuyễn, giống như làm nũng.



Cơ thành chủ nhìn về phía nàng, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ mỹ lệ của nàng ẩn ẩn có bất an, liền đem ý tưởng chuẩn bị ngay tại chỗ bắt ép Ngũ công tử đáp ứng hôn sự thu trở về, vẻ mặt hiền lành cười nói: “Đúng rồi, quên là Lạc nhi mệt nhọc.”



Cơ thành chủ chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Ngũ công tử quát:“Ngũ tử, hảo hảo chiêu đãi Lạc nhi đi.” Hắn xoay người nhanh chóng rời đi. Tam công tử đi phía sau, sau khi nhìn lướt qua Lạc nhi cùng Ngũ công tử, đi nhanh đuổi theo.



Cơ thành chủ vừa đi, Ngũ công tử tựa hồ cũng cảm thấy được thả lỏng, hắn nhìn thoáng qua mỹ nhân Lạc nhi đang ôn nhu chờ mong nhìn mình, đưa tay xoa nắn mi tâm một chút, vẻ mặt mỏi mệt.



Lạc nhi nhìn đến bộ dáng này của Ngũ công tử, ánh mắt như nước nhìn hắn, nhẹ giọng nói : “Ngũ Ca mệt mỏi? Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai Ngũ Ca lại mang Lạc nhi đi tham quan nha.”



Dứt lời, nàng nhẹ nhàng khẽ chào, ôn nhu nói: “Lạc nhi cáo lui.”



Dứt lời, Lạc nhi xoay người thối lui.



Ngũ công tử tiến lên từng bước, sau khi đưa Lạc nhi ra sân. Xoay người liền hướng gian phòng của mình đi đến.



Hắn bước đi phía trước, Tôn Nhạc bước nhỏ theo sau, hai người một trước một sau mà đi, vẫn không có nói chuyện.



Đi thẳng tới trước sân Ngũ công tử ở, Ngũ công tử mới dừng cước bộ lại, hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, từ từ nói: “Tôn Nhạc, chuyện ta nói hôm nay, mong rằng ngươi có thể suy nghĩ.”



Dứt lời, hắn đi nhanh bước vào cổng vòm, biến mất trước mắt Tôn Nhạc .



Tôn Nhạc nhìn bóng lưng hắn biến mất, sau khi ngây người một trận, xoay người rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv