Vương thượng, công tử, bữa tối đến đây.” Linh Lung vừa vào cửa vốn có thói quen lớn giọng gọi, nhưng thấy chủ tử hai người yên lặng uống trà, không phản ứng gì, nàng cũng tự giác hạ thấp giọng.
“Đem đồ ăn đặt lên bàn, các ngươi đều đi ra ngoài đi.” Linh Lung nhỏ giọng phân phó những người mang thức ăn đến, những người đó cũng đều không dám thở mạnh, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
“Thanh, dùng bữa đi.” Ninh Băng đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, vừa rồi không khí thật quái dị, Trúc Dạ Thanh im lặng làm cho người ta sờ không được ý nghĩ, là vừa nãy đối thoại có vấn đề gì sao, Ninh Băng không rõ lắm, nhưng chờ ăn cái đã rồi mở miệng sau.
“Ân, nha đầu, ngươi cũng ngồi xuống đi.” Trúc Dạ Thanh cho phép Linh Lung cùng ngồi.
“Này, nô tỳ không dám.” Linh Lung có chút sợ hãi, này không phải ở ngoài cung, cùng vương ngồi chung bàn dùng bữa, nàng vẫn là có chút câu nệ.
“Trẫm cho ngươi ngồi có cái gì không dám, ngồi đi, nhiều người, náo nhiệt.” Trúc Dạ Thanh cảm thấy ngực rầu rĩ, lại không biết buồn ở nơi nào, chỉ cảm thấy một mình cùng Ninh Băng lại càng buồn, cho nên lôi kéo Linh Lung cùng ngồi chung.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh, công tử, ngài ngồi a.” Linh Lung ra tiếng nhắc nhở Ninh Băng phản ứng.
“Nga.” Ninh băng theo lời ngồi xuống.
Bữa cơm này, thật sự là không có hương vị, vài người đều mang tâm sự, đồ ăn hiển nhiên là vô vị.
Trúc Dạ Thanh tiếp tục phiền muộn, Ninh Băng buồn bực, Linh Lung có chút nghi vấn, không biết chủ tử hai người này là làm sao.
“Linh Lung, dọn hết xuống đi, bưng trà đến.” Ninh Băng thấy Trúc Dạ Thanh không ăn, Linh Lung cũng không động chiếc đũa, chính mình nháy mắt cũng không có khẩu vị, thời cổ đại này không có gì khác giải trí, ngoại trừ uống trà ra thì cũng chỉ là uống trà, đồ uống khác đều không có.
“Vâng.” Linh Lung tay chân lanh lẹ thu thập hảo tàn cục, lại nhanh chóng bưng trà tiến vào.
“Linh Lung, ngươi lui xuống trước đi, đừng hầu hạ.” Ninh Băng cho Linh Lung lui xuống.
“Thanh, hiện tại liền chỉ còn hai người chúng ta, có cái gì thì ngươi cứ việc nói, ta cho dù trì độn thế nào cũng nhìn ra ngươi có tâm sự, là vừa rồi chúng ta đối thoại ta nói sai cái gì sao?” Ninh Băng không nín được, không khí nặng nề như vậy, hai người chưa từng trải qua.
“Không có gì, ngươi chưa nói sai cái gì, chỉ là vừa mới hồi cung, trẫm có nhiều sự cần xử lý lắm, phiền lòng.” Trúc Dạ Thanh không thể nói chính mình đang vì tình mà âu sầu.
“Thật sự không có việc gì sao?” Ninh Băng có điểm hoài nghi.
“Không có việc gì, ngươi vật nhỏ này, sao hôm nay lại hỏi nhiều đến vậy.” Trúc Dạ Thanh cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Ta chỉ là không muốn thấy ngươi cau mày, nếu ta có làm cái gì không đúng, ngươi nói với ta, ta liền sửa, nghe lời ngươi, nếu là chuyện triều chính, ta đây không biện pháp, cũng giúp không được ngươi.” Ninh Băng biết đầu óc chính mình không đủ dùng, suy nghĩ không được nhiều lắm, hắn duy nhất có thể làm chính là thuận theo.
“Không có, đừng loạn nghĩ.” Trúc Dạ Thanh vẫn thật cảm động, tâm tư Ninh Băng đơn thuần, cái gì đều thuận theo ý mình, y còn phiền não cái gì chứ, người đơn thuần thế này, y nên hảo hảo bảo vệ mới đúng.
“Vậy là tốt rồi, hôm nay có đi không?” Ninh Băng hỏi xong lời này mặt có chút nóng lên, ở ngoài cung hàng đêm ôm nhau, hắn thật là có chút ỷ lại.
“Băng nhi muốn ta đi sao?” Trúc Dạ Thanh vừa nghe lời này liền nở nụ cười, nhìn nhìn lại mặt Ninh Băng hồng hồng, trong lòng lại thật vui mừng.
“Ta nói lại không tính, ngươi muốn đi hay ở lại ta không ý kiến.” Ninh Băng đỏ mặt trả lời, ảo não một chút, chính mình làm chi phải hỏi loại vấn đề ngu ngốc này chứ.
“Ha ha, vậy thì trẫm không đi.” Trúc Dạ Thanh nở nụ cười, chờ nhìn phản ứng của tức phụ y.
“Nga.” Ninh Băng sắp chôn mặt xuống tận đầu gối.
Trúc Dạ Thanh thấy Ninh Băng đỏ mặt, kìm lòng không đậu nắm lấy chiếc cằm trước mặt, công kích chuẩn xác không có lầm tới đôi môi mê người.
“Ô……” Đối mặt việc đột nhiên bị tập kích, Ninh Băng cũng chỉ có thể hừ nhẹ ra tiếng, không được bao lâu đã tước vũ khí đầu hàng, mặc người kia nhấm nháp.
Vừa rồi không khí không chút hài hoà, bị một loạt cảnh xuân kế tiếp thay thế.
Tuỳ tùng ngoài phòng đều lặng lẽ biến mất thân hình, yên lặng thủ vệ.
*************
Gương mặt xinh đẹp của Trúc Dạ Tuần lúc này rối rắm, từ Lan Tâm Uyển đi ra, mãi cho đến khi ra đến cửa cung, ngực gã vẫn nặng nề như cũ, gã không muốn hồi phủ, thầm nghĩ đi dạo trên những con đường quen thuộc, có lẽ bên ngoài gió nhẹ, có thể làm cho gã thoải mái một ít.
Gã kỳ thật là tức giận với chính mình, bắt đầu từ ngày quen biết Ninh Băng, hắn đã là người của vương huynh, chính mình nên sớm chuẩn bị tâm lý không phải sao, vì cái gì vẫn không thể khống chế cảm xúc của chính mình như vậy chứ.
Kỳ thật gã cũng không biết chính mình bắt đầu vào thời điểm nào tâm tình lại biến hoá, có lẽ bắt đầu từ một khắc quen nhau kia, nhất định kiếp số của Trúc Dạ Tuần gã đến rồi.
Vô số lần gã đã nói với chính mình, hết thảy, đều phải che giấu thật tốt mới được, ít nhất ngoại trừ chính mình ra, gã không muốn cho bất kỳ người nào khác biết nỗi lòng của mình.
Cho nên khi gã cảm thấy chính mình thừa nhận không được, gã lựa chọn né tránh, lấy Ninh Băng trì độn là không có khả năng phát hiện cái gì, nhưng vương huynh là người khôn khéo như vậy, gã không thể cam đoan, có lẽ về sau, gã chỉ có thể ít gặp cái người làm cho gã khống chế không được chính mình.
Không mục đích ở hoàng thành xem xét, Trúc Dạ Tuần có thể là một du hồn đẹp nhất trong bóng đêm này.
Cảm giác có chút mỏi mệt, Trúc Dạ Tuần dừng bước.
Ngẩng đầu nhìn thấy, hừ, bất tri bất giác lại đi tới nơi này sao? Trên đại môn có hai chữ “Lý phủ” thật bắt mắt, làm cho gã mở to hai mắt.
Trong bụng bỗng nổi lên khúc nhạc vui, hảo đói.
Trúc Dạ Tuần bị ma xui quỷ khiến dùng sức gõ đại môn trước mắt, gã chỉ là, muốn dùng một bữa cơm.
“Ai nha, trễ như vậy.” Gia đinh Lý phủ không kiên nhẫn mở ra đại môn, thấy người ngoài cửa, sửng sốt. Cừ thật, đã hơn nửa đêm, cô nương nhà ai a.
“Kêu Lý Lâm ra đây.” Cô nương mở miệng, không ngờ là thanh âm nam tính, gia đinh ra mở cửa ngây ngẩn cả người, hắn không biết nên xưng hô người trước mắt như thế nào.
“Nhanh đi.” Trúc Dạ Tuần giở giọng uy nghiêm liền tác dụng, đơn giản hai chữ, làm cho gia đinh chạy nhanh vào trong thông báo.
Trúc Dạ Tuần yên lặng chờ đợi.
“Sao ngài lại đến đây?” Thanh âm Lý Lâm vang lên.
Lý Lâm nghe gia đinh báo cáo có một thiên tiên đến gõ đại môn nhà mình, y liền biết là ai đại giá quang lâm.
“Nơi này không thể tới a.” Trúc Dạ Tuần tức giận liếc mắt nhìn Lý Lâm, không biết vì sao, gã không sao đối Lý Lâm thân mật được, cũng lạ, không phải chán ghét người này sao, đã biết tâm tình đang kém, sao còn đến gõ đại môn nhà y chứ, tiểu oán khí của Trúc Dạ Tuần lại tự nhiên phát tiết trên người Lý Lâm.
“Hạ quan không phải ý đó, chỉ là sắc trời đã muộn, Vương gia ngài đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?” Lý Lâm xem nhẹ ngữ khí của Trúc Dạ Tuần, y thật sự là, thói quen.
“Đừng nói với ta mấy lời khách sáo đó, ta đói bụng, đi ngang qua, ăn ngươi bữa cơm, được không?” Ngữ khí Trúc Dạ Tuần vẫn không tốt như trước.
“Khuya như vậy còn chưa dùng thiện? Vương gia, thỉnh vào trong.” Lý Lâm cung kính mời.
“Này còn kém không nhiều lắm, khách đến nhà, ở cửa dài dòng cái gì, cũng không biết cho khách nhân vào cửa, Lý Lâm, uổng công ngươi vẫn là người đọc sách.” Trúc Dạ Tuần vừa cất bước vừa chê trách Lý Lâm.
“Vâng, đều là hạ quan lo lắng không chu toàn.” Lí Lâm mắt trợn trắng trong bóng đêm, Vương gia này a, liền tra tấn y đây mà, xem có thể tra tấn đến cảnh giới gì.
“Lý Phúc, nhanh đi chuẩn bị một bàn đồ ăn.” Lý Lâm phân phó gia đinh từ lúc nãy vẫn còn ngẩn người.
“Vâng, lão gia.” Tên kia tuân lệnh rời đi.
“Phốc…… Lão gia? Lý Lâm, ngươi bao nhiêu tuổi a, liền thành lão gia?” Trúc Dạ Tuần cảm thấy cách xưng hô này thật buồn cười, tưởng tượng thấy bộ dáng tóc hoa râm của Lý Lâm.
“Gia phụ đã sớm qua đời, trong nhà là ta chưởng gia, không xưng hô lão gia, thì xưng hô cái gì đây?” Lý Lâm lại bất đắc dĩ bị cười nhạo, cũng không biết tiểu vương gia này là xảy ra chuyện gì, cớ gì đều có thể chê cười y.
“Tuỳ tiện đi, dù sao cũng là gia sự của ngươi, ha ha.” Trúc Dạ Tuần vẫn đang cười đến ngừng không được.
“Vương gia, sao khuya như vậy còn chưa dùng thiện? Đói bụng đối thân thể không tốt lắm đâu.” Lý Lâm thật buồn bực.
“Ở trên đường tản bộ, đã quên.” Trúc Dạ Tuần trả lời với lý do hảo đơn giản, cũng thật đương nhiên.
“Vương gia, cẩn thận cửa, mời vào.” Lúc này bọn họ đi tới trước cửa chính đường, Lý Lâm nhắc nhở người bên cạnh, đáng tiếc vẫn có chút chậm.
“A……” Trước khi Trúc Dạ tuần nghe thấy Lý Lâm cảnh cáo thì đã cất bước, đáng tiếc bước chân không đủ cao, mắt thấy sắp hôn đất, không tự giác kêu lên.
Trúc Dạ Tuần nhắm mắt lại, nhưng không chờ đến đau đớn như gã tưởng tượng, mở to mắt, chính mình rõ ràng được Lý Lâm ôm vào trong ngực, giương miệng, có điểm ngẩn người.
“Ngài cẩn thận.” Lý Lâm giúp đỡ Trúc Dạ Tuần đứng vững, bày ra tư thế mời vào.
Trúc Dạ Tuần ổn định tinh thần một chút, đi vào chính đường.
“Vương gia mời ngồi, người tới, thượng trà.” Lý Lâm lại phân phó hạ nhân thượng trà.
“Ta nói, ta đến nhà ngươi muộn như vậy, ngươi không phiền ta đi.” Trúc Dạ Tuần lúc này mới nhớ tới, hình như là có chút quấy rầy.
“Vương gia sao lại nói vậy, ngài đến, là vinh hạnh của hạ quan.” LÝ Lâm trả lời thật thong dong.
“Ngươi có thể đừng giở giọng với ta như vậy hay không, ban ngày tại triều đường, ngươi còn chưa nói đủ sao, này cứ nói trắng ra, đừng có văn từ hoa hoè như thế, được không, ngươi là đang cười nhạo Vương gia ta sao?” Trúc Dạ Tuần liền chán ghét Lý Lâm ra vẻ đạo mạo cung kính, không quen nhìn.
“Được rồi.” Lý Lâm cũng chỉ là nói hai chữ này.
“Vương gia, có tâm sự?” Tuy rằng Trúc DẠ Tuần vẫn là trước sau như một không cho y sắc mặt hoà nhã gì, nhưng Lý Lâm vẫn là cảm thấy tiểu vương gia hôm nay cảm xúc không tốt, ngay cả tổn hại y đều có chút hữu khí vô lực.
“Ta có thể có tâm sự gì a, không có, chỉ là tản bộ đến quên thời gian, đói bụng, phát hiện đi đến trước cửa nhà ngươi, liền tiến vào ăn một chút, rất đơn giản.” Trúc Dạ Tuần có chút buồn bực, không thể nói gã nghĩ đến người kia.
“Như vậy a.” Lý Lâm tin tưởng mới là lạ, đường đường Vương gia, một tuỳ tùng bên cạnh đều không có, hơn nửa đêm ở trên đường xem xét, còn nói là tản bộ? Quên đi, nếu Trúc Dạ Tuần không muốn nói, chính mình cũng sẽ không truy vấn nữa.
Bất quá, có thể đi đến nhà y, trong lòng Lý Lâm vẫn có một chút kinh hỉ, y nghĩ đến, đã đến trước cửa nhà mình, Vương gia kiêu ngạo này, lại không xông ngay vào, y thật sự biết chính mình trong mắt người này không có ấn tượng tốt gì.
“Có ý gì, ngươi còn không tin a?” Trúc Dạ Tuần đối phản ứng của Lý Lâm cảm thấy bất mãn.
“Không có a, Vương gia nói cái gì hạ quan đều tin cả.” Lý Lâm chạy nhanh cho thấy lập trường, hôm nay y thật sự không muốn trêu chọc tiểu hoả long này, miễn cho lại phun lửa thiêu y. Nói thật ra, mỗi lần chu toàn, cũng rất là vất vả.
“Hừ.” Trúc Dạ Tuần vẫn cảm giác được Lý Lâm không tin, quên đi, tin hay không thì tuỳ, dù sao gã chỉ muốn ăn cơm mà thôi.
Lý Lâm lặng lẽ thở phào, uống trà.
“Lão gia, đồ ăn chuẩn bị tốt, thỉnh ngài cùng khách nhân dời bước đến nhà ăn.” Lúc này một nữ phó đến bẩm báo đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Hảo, Vương gia, thỉnh đi.” Lý Lâm mời Trúc Dạ Tuần đang có chút xấu hổ khi bụng kêu vang không ngừng.
“Rốt cuộc xong rồi à, Vương gia ta đói sắp hôn mê.” Trúc Dạ Tuần chạy nhanh đứng lên, theo Lý Lâm đến nhà ăn.
Bọn người hầu đều đi xuống, nhà ăn liền chỉ còn lại Lý Lâm cùng Trúc Dạ Tuần.
“Lý Lâm, ta muốn uống rượu.” Trúc Dạ Tuần một ngụm đồ ăn còn chưa có ăn, lại đột nhiên hỏi Lý Lâm muốn uống rượu.
“Vương gia, ngài vẫn là ăn trước một chút đi, bụng rỗng uống rượu, thương thân.” Lý Lâm nhíu nhíu mày.
“Đến đây rồi mà ngươi còn quản ta, ta nói ta muốn uống rượu, uống rượu.” Trúc Dạ Tuần không thay đổi ước nguyện ban đầu.
“Được rồi.” Lý Lâm thật bất đắc dĩ, phân phó người mang rượu tới.
“LÝ Lâm, đồ ăn nhà ngươi thoạt nhìn rất ngon, rượu cũng rất thơm, ta muốn ăn a.” Trúc Dạ Tuần bắt đầu xoa tay cầm đũa.
LÝ Lâm nhìn Trúc Dạ Tuần ăn cứ như lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói, nhai ngấu nghiến), mộng, người này, là làm sao vậy, giống như không phải đồ ăn ngon, mà là cùng đồ ăn có cừu oán a, cách ăn này, thật quỷ dị.
“Ngươi đừng nói chuyện.” Lý Lâm vừa định ra tiếng, bị Trúc Dạ Tuần ngăn trở.
Lý Lâm cũng chỉ có thể buồn bực nhìn bộ dáng ba năm chưa ăn cơm của Trúc Dạ Tuần.