“Ngươi xem, ta không phải độc thân mạo hiểm, dường như ngươi đã quên, ảnh vệ tuỳ thân của ta có nhiều bản sự.” Trúc Dạ Thanh hướng Quỳnh Dạ mỉm cười.
“Ta không quên, chỉ là muốn thử xem mấy năm nay thực lực của chính mình cùng ngươi còn có nhiều chênh lệch hay không, quả nhiên, vẫn là không so được.” Quỳnh Dạ cũng mỉm cười, đây là gã bao lâu không có biểu tình, đối mặt người này, gã luôn không tự chủ được tâm tình hảo.
Trăm phương nghìn kế muốn lưu y lại bên người, tuy rằng biết không khả năng, nhưng vẫn chấp nhất làm, năm đó, chính mình thật là ngây thơ buồn cười.
Có một vài thứ, là chính mình vĩnh viễn không khả năng có được, phương thức gặp mặt như vậy, coi như là chính mình cố ý an bài, vậy thì còn cái gì không hài lòng chứ.
“Quỳnh Dạ, tiểu tức phụ của ta đâu?” Trúc Dạ Thanh vẫn đang rất quan tâm tin tức Ninh Băng, Quỳnh Dạ, có lẽ đối chính mình không làm cái gì, nhưng đối những người khác, y cũng không nắm chắc.
“Sợ ta ngược đãi hắn? Yên tâm, hắn rất thoải mái, nói thật, ta thật sự, hoài nghi ánh mắt của ngươi.” Quỳnh Dạ nhìn Trúc Dạ Thanh tỏ vẻ không hiểu.
“Ha ha, đứa nhỏ kia, là có điểm đặc biệt.” Trúc Dạ Thanh nở nụ cười, Băng nhi, ngươi lại làm cái gì a.
“Hừ hừ, khách khí, thật đặc biệt a.” Quỳnh Dạ hừ lạnh, thì phải là một cái đầu trư, khinh bỉ.
“Đi theo ta.” Quỳnh Dạ chấm dứt khinh bỉ, dẫn đường.
“Ở trong phòng này, chính ngươi vào xem đi, ta đi tiếp đón ảnh vệ của ngươi, Ảnh cùng Kinh Lan đã lâu không gặp, đi gặp lão bằng hữu thôi.” Quỳnh Dạ nói xong liền rời đi.
“Gia, liền như vậy buông tha hắn a?” Tuỳ tùng lại xuất hiện, hắn không hiểu, gây chiến, liền như vậy đã xong?
“Sau này nếu gia chưa cho ngươi nói chuyện, ngươi đừng nói.” Quỳnh Dạ cảm thấy chính mình vô cùng bi thảm, muốn, không chiếm được, không muốn lưu, cũng không xong.
“Ô……” Tuỳ tùng chỉ còn thấp giọng nức nở, cúi đầu đi theo gia.
Trúc Dạ Thanh đẩy cửa ra, chuẩn bị xem tiểu tức phụ y là trạng thái gì.
“Tiểu thí hài, ta không rung dây ngươi tới làm gì, ca ca ta không đói bụng, không khát, cũng không muốn phương tiện, ngươi có thể quỳ an.” Ninh Băng nghe thấy tiếng mở cửa, không gì tức giận bằng.
Thối Nhược Thuỷ, quấy rầy hắn đang hảo mộng, mới vừa ngủ, mộng thấy Trúc Dạ Thanh, rồi lại không thấy, cho nên nói, tiểu thí hài thật là chán ghét.
Trúc Dạ Thanh sửng sốt, không nói chuyện, xem ra, vật nhỏ này, quả thật đang rất nhàn nhã, đây là bị bắt cóc sao, đây là đi nghỉ phép thì đúng hơn.
“Còn không đi, ngươi da mặt thật là dày, a…… Lại nằm mơ rồi sao? Sao lại ngủ nhanh như vậy a……” Ninh Băng xoay mặt nhìn ra phía ngoài, không phát hiện tiểu thí hài Nhược Thuỷ, lại thấy phu quân tuấn lãng của hắn.
“Vật nhỏ, ngốc nghếch.” Trúc Dạ Thanh đi đến trước giường, vỗ vỗ người đang giương miệng rộng sững sờ.
“Có cảm giác, di, không phải nằm mơ? Thanh, ngươi tới cứu ta?” Ninh Băng cuối cùng mới có lại tri giác, lúc đầu còn tưởng rằng đang nằm mơ.
“Đúng vậy.” Trúc Dạ Thanh mỉm cười.
“Nhanh như vậy a, còn tưởng rằng tiểu thí hài Nhược Thuỷ kia có bao nhiêu tài giỏi chứ, khinh bỉ nó.” Vấn đề lo lắng của Ninh Băng thật sự là có một phong cách riêng.
“Cho ngươi thất vọng rồi, xem ra cuộc sống bị bắt cóc, Băng nhi rất thích hưởng thụ, vậy vi phu cáo từ trước, ngươi hưởng thụ tiếp đi.” Trúc Dạ Thanh buồn bực, theo lý không phải là nên nhào đến ôm lấy y mừng rỡ sao, tại sao vật nhỏ này thoạt nhìn còn có một chút không tình nguyện được cứu như vậy a.
“Ai ai ai, ta không phải ý kia đâu, hắc hắc, này không phải gặp ngươi đến ta cao hứng sao, do ta quá cao hứng, đầu óc liền hỗn loạn, nhất thời hỗn loạn không biết chính mình đang nói cái gì. Thanh, ta thật nhớ ngươi.” Ninh Băng muốn cắn rớt đầu lưỡi chính mình, những lời đáng xấu hổ như vậy mà cũng có thể nói ra a.
“Càng ngày càng ba hoa, ngươi nha, về sau sẽ bị dạy hư mất.” Trúc Dạ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sẽ không sẽ không đâu, hắc hắc, Thanh, ngươi một mình tới cứu ta? Ngươi rất dũng mãnh phi thường đi.” Ninh Băng rướn cổ tìm kiếm thân ảnh của y.
“Băng nhi, ngươi không biết là thấy phu quân anh dũng đến giải cứu ngươi, cũng chính là ta, là nên tỏ vẻ cảm động một chút sao?” Trúc Dạ Thanh thật sự muốn quật vào mông tức phụ y, người không đầu óc.
“A, ta không biểu hiện cảm động sao? Đó là ta biểu đạt rất hàm súc, kỳ thật, ta thật là hảo cảm động a cảm động.” Ninh Băng lại một lần suýt cắn phải lưỡi mình, này chẳng biết vì cái gì, hắn lại ở trước mặt Trúc Dạ Thanh nói chuyện như vậy? Ân, nhất định là cùng tiểu thí hài Nhược Thuỷ kia đấu võ mồm thành quen, chưa sửa đổi được, nên mới thế.
“Hừ hừ, thật đúng là hàm súc.” Trúc Dạ Thanh buồn bực, mới bị bắt cóc có một ngày một đêm, tức phụ y tự nhiên lại nói năng ngọt xớt như vậy, đây là cùng ai học a.
Nhất định là Quỳnh Dạ cho tức phụ y uống thuốc gì đó rồi.
“Không phải ta không muốn ôm ngươi tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, ai biết tên vô lại kia cho ta uống thuốc gì a, ta căn bản không thể động đậy, chỉ có thể nằm, làm mông ta đau muốn chết.” Ninh Băng cảm thấy có điểm uỷ khuất, không thể động, thật là bi thảm a.
“Không thể động a, không thể động càng hảo.” Trúc Dạ Thanh cười có điểm tà ác.
“Ngươi không phải chứ, gian thi không có lạc thú.” Ninh Băng thấy Trúc Dạ Thanh tươi cười tà ác như vậy, liền mất bình tĩnh.
“Ta có nói ta muốn như thế sao, bất quá, Băng nhi, nếu ngươi muốn, vi phu liền cố mà làm đi.” Trúc DẠ Thanh nhẫn cười có điểm vất vả.
“Không cần không cần, là ta không tốt, tư tưởng như vậy không thuần khiết, ta sửa. Kia hiện tại, phu quân vĩ đại của ta, không phải ngài nên nghĩ biện pháp, làm cho ta động a.” Cổ Ninh Băng mỏi, lưng mỏi, mông đau, hắn không muốn nằm nữa.
“Chờ.” Trúc Dạ Thanh lưu lại một chữ liền đi ra ngoài.
Ninh Băng tiếp tục trừng to đôi mắt nhỏ, không phải chứ, liền đem hắn bỏ lại, đem hắn mang đi cũng biết a, chờ một hồi chính mình bị dời đi, Trúc Dạ Thanh, ngươi cũng có lúc đầu óc không tốt a.
“Cái này ngươi vui vẻ đi.” Cửa mở, Nhược Thuỷ bước vào.
“Có ý gì?” Không phải tiểu thí hài này biết Trúc Dạ Thanh tìm đến đây đi.
“Có người đến đây cứu ngươi, ngươi còn không cao hứng sao?” Nhược Thuỷ khinh bỉ nhìn người nằm ngay đơ trên giường.
“Ngươi cũng thấy, này không phải còn chưa cứu ta đi sao.” Ninh Băng mắt trợn trắng.
“Chính ngươi năng động, còn giả vờ làm cương thi gì chứ?” Nhược Thuỷ hừ hừ hai tiếng.
“Ta năng động, ai nói, ai, ta thật sự năng động a, ta còn không biết nha, ha ha a, có thể chạy có thể nhảy thật tốt.” Ninh Băng thiếu chút nữa hoan hô.
“Trư đầu óc.” Nhược Thuỷ càng nhìn Ninh Băng càng cảm thấy người này sống uổng phí, bộ dạng không hảo, ngay cả đầu óc cũng không dùng được.
“Tuỳ ngươi nói như thế nào, lười quan tâm ngươi tên tiểu thí hài.” Ninh Băng tâm tình tốt, quyết định không cùng tiểu thí hài so đo.
“Định đi thế nào?” Nhược Thuỷ thấy Ninh Băng vừa chạy vừa nhảy muốn ra khỏi cửa phòng, không tình nguyện hỏi.
“Ai cần ngươi quản chứ.” Ninh Băng trừng mắt liếc Nhược Thuỷ một cái, đẩy cửa.
“Ta cũng không muốn quản, nhưng gia cho mời ngươi đi chính đường, mọi người các ngươi ở đàng kia, ngươi có đi hay không.” Nhược Thuỷ đẩy cửa, chạy lấy người.
Ninh Băng lão đại không muốn theo ở phía sau, nhìn bóng dáng Nhược Thuỷ nhăn mặt, trưởng thành cũng là một tên bám chủ, liền như vậy không làm cho người thích.
“Gia, người đến.” Đến nơi ra vẻ là chính đường, Nhược Thuỷ thấp giọng phục mệnh.
“Ân, đi xuống đi.” Quỳnh Dạ gật đầu đáp ứng một chút, Nhược Thuỷ lui xuống, trước khi đi, còn không quên liếc mắt nhìn Ninh Băng một cái.
“Tiểu tẩu tử, biệt lai vô dạng a, ha ha.” Ninh Băng còn chưa hiểu việc gì, thanh âm cười hì hì của Kinh Lan truyền vào lỗ tai trước.
Trúc Dạ Thanh, Ảnh, Kinh Lan, còn có một nhân sĩ không biết tên, đều ngồi ở chính đường.
“Ý gì chứ, đừng nói các ngươi là hợp tác lại bắt cóc ta a, ta có làm sai sự gì sao?” Ninh Băng buồn bực, những người này ra vẻ hoà hợp êm thấm a.
“Tiểu tẩu tử, ngươi thật sự có sức tưởng tượng phong phú a, ha ha, kỳ thật, là có người, muốn lão đại, mới thỉnh chúng ta đến làm khách.” Kinh Lan nói xong liếc mắt Quỳnh Dạ một cái, sợ bóng sợ gió một hồi, người này, ngoạn thần bí, thật sự là…
“Thỉnh? Như vậy là thỉnh sao? Nhưng mà ta không cảm giác được, vị ấy a, muốn phu quân đại nhân nhà của ta làm gì, y đã có tức phụ rồi nha.” Ninh Băng trực giác liền chán ghét cái người nhân sĩ không biết tên kia, thật kỳ lạ.
“Miệng còn lợi hại như thế, xem ra Nhược Thuỷ chán ghét ngươi quả nhiên là có đạo lý.” Quỳnh Dạ nhìn Ninh Băng, một đứa nhỏ như vậy, có thể làm cho người nọ quý trọng? Trong lòng chính mình thật sự là có loại tư vị nói không nên lời.
“Là ngươi tự khen ta thôi, về phần Nhược Thuỷ tên tiểu thí hài kia, ta còn muốn đánh vào mông nó, thật là chán ghét.” Ninh Băng bĩu môi, đối với việc lừa gạt người thiện lương như chính mình, hắn thật sự là phẫn hận.
“Băng nhi, đừng dỗi, Quỳnh Dạ chỉ là cùng chúng ta đùa một chút thôi.” Trúc Dạ Thanh thấy quai hàm tức phụ y phình to, nhịn không được trấn an.
“Ngươi còn giúp bọn họ nói chuyện? Bọn họ bắt cóc ta, bắt ta ở trên giường làm cương thi, ta cùng hắn nói chuyện là nể mặt mũi hắn lắm rồi, còn trông cậy ta bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào a.” Ninh Băng buồn bực, bọn họ quen nhau, muốn gặp mặt liền gặp đi, bắt cóc hắn làm gì, cùng hắn có quan hệ gì chứ.
Trúc Dạ Thanh, còn nói giúp người kia, nghe liền chói tai.
“Băng nhi, Quỳnh Dạ là lão bằng hữu của vài người chúng ta, chỉ là đùa một chút, ngươi đừng chấp nhất như vậy.” Trúc Dạ Thanh cảm thấy tức phụ y vẫn là người có tính tình tốt lắm a, tại sao lúc này lại thành ra như vậy.
Quỳnh Dạ người nọ, tính cách rất quái lạ, y là sợ vào thời điểm y không chú ý, gã sẽ thương tổn Ninh Băng, dù sao, nhiều năm không gặp như vậy, y không có mười phần nắm chắc.
“Vẫn là ta không đúng? Hảo, các ngươi hoà hợp êm thấm, ta dư thừa, ta đi, được rồi chứ gì.” Vốn Ninh Băng chỉ là muốn châm chọc cái người tên Quỳnh Dạ kia một chút, ai bảo gã bắt hắn, nhưng khi nghe Trúc Dạ Thanh bênh vực người kia như vậy, còn trách cứ hắn, hắn chịu không nổi, cũng không biết không nên trái tính trái nết, xoay người liền chạy ra bên ngoài.
Sự thật chứng minh Ninh Băng hắn chính là bị số mệnh không hay ho bám theo, vừa chạy một cái, quên mất còn có cửa phòng, liền như vậy, cùng mặt đất thân mật tiếp xúc, thật đau, trầy đầu gối, tay cũng bị xướt, Ninh Băng đau đến nhếch miệng.
“Băng nhi, ngươi không sao chứ.” Trúc Dạ Thanh thấy Ninh Băng bá trúng cửa liền lập tức phóng đến, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh Ninh Băng ngã sấp xuống.
“Không cần ngươi quản.” Ninh Băng đầy bụng oán khí, đều nhằm phía Trúc Dạ Thanh.
“Ngươi đứa nhỏ này, là ta không tốt, của ta sai, được rồi đi, đừng bực bội, mau làm cho ta xem xem.” Trúc Dạ Thanh tâm đau a, thời điểm thấy Ninh Băng ngã sấp xuống, tim y suýt rớt ra ngoài.
“Ta, ta muốn rời nhà trốn đi.” Ninh Băng nói xong lại trợn trắng mắt, chính mình còn nói lời ngu ngốc, này miệng nha, sao lại nhanh hơn so với đầu óc vậy chứ.
“Hảo hảo, trốn đi, ngươi trước làm cho ta xem xem, ta cùng ngươi trốn đi a.” Trúc Dạ Thanh tận lực dỗ dành tức phụ y, đời này chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng y càng lo lắng Ninh Băng bị thương hơn.
“Hừ!” Ninh Băng không được tự nhiên vươn tay cho Trúc Dạ Thanh xem, mặt vẫn là xoay đi, biểu đạt hắn bất mãn.
Bên cạnh vài người đã sớm hoá thạch, này, vẫn là Trúc Dạ Thanh sao, quỷ trên thân, nhất định …