Từ đêm đó Trúc Dạ Thanh lại vài ngày không có xuất hiện, Ninh Băng thật ra không sao cả, dù sao hắn một người cũng thực tự tại.
Đối với Trúc Dạ Thanh cảm giác vẫn là thản nhiên, hắn còn không có biện pháp đối với người chỉ thấy qua vài lần có nhiều ý tưởng lắm, nhưng mà với thân phận chính mình, không thể nào lựa chọn.
Hắn đi vào thế giới này, quen biết được bốn người, hai huynh đệ Trúc gia, Linh Lung, cùng vị đại thẩm qua đường kia, quan hệ đơn giản như vậy, không biết có thể duy trì bao lâu.
Nhớ tới hai huynh đệ kia, Ninh Băng trên mặt hiện lên tươi cười, muốn nói ở chung, hắn cảm thấy lúc cùng Trúc Dạ Tuần chung một chỗ càng thêm thoải mái, bởi vì không có nhiều cố kỵ như vậy.
Hắn vẫn không có biện pháp thích ứng làm một nam phi của nam nhân khác, vốn, hắn đường đường là nam nhi, cũng nên cưới vợ sinh con, mà không phải như bây giờ bị phụ thuộc, nhưng mà, mặc kệ là Thi Vũ hay Ninh Băng, đều chỉ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh.
Những lúc không có người, Ninh Băng vẫn như trước nghĩ đông tưởng tây, còn có, tưởng niệm đến mỹ nữ lão mẹ của hắn.
Vị đại thẩm kia không biết còn có cơ hội gặp mặt không, không biết vì cái gì, lại cảm thấy nàng thật thân quen, có lẽ là do cái họ của nàng a.
Ninh Băng không dám tưởng tưởng đến loại khả năng này, có hy vọng sẽ có thất vọng, kia hắn vẫn là tiếp tục thuận theo tự nhiên thôi, chính hắn cũng không rõ ràng.
“Công tử, công tử, xảy ra đại sự rồi.” Linh Lung đi ra ngoài gặp cung nữ tiểu muội muội trước kia, vừa nghe nói lập tức thở hổn hển, ba chân bốn cẳng quay trở về gào to.
“Linh Lung, ngươi bình tĩnh một chút, uống một ngụm trà, chuyện gì a, lớn như thế nào mà làm kinh động đến tiểu quái nhà ta.” Ninh Băng không nhiều hứng thú lắm, thế giới này có thể có bao nhiêu sự cùng hắn có liên quan a.
“Ta nghe mọi người trong cung đang nói, phủ Thừa Tướng bị xét nhà, công tử, làm sao bây giờ?” Linh Lung mồ hôi chảy ròng ròng, đó là nhà của công tử a, nhưng như thế nào được…
“Nga, xét thì cứ xét đi, cũng không phải đến Lan Tâm Uyển của chúng ta a.” Trúc Dạ Thanh ra tay thật nhanh a, không biết y có hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không.
Hắn có thể làm cũng chỉ là ra tiếng cầu xin như vậy thôi, còn lại, hắn bất lực.
“Công tử, ngài có nghe rõ hay không a, đây là xét phủ Thừa Tướng, là nhà của ngài đó!” Linh Lung gấp gáp xoay quanh, công tử gia nhà nàng tại sao lại có thể thản nhiên đến như vậy?
“Cẩn thận lỗ tai của ta, Linh Lung, ngươi suýt làm rách màng nhĩ ta a, ta nghe rõ rồi đó chứ. Bất quá, Linh Lung, ngươi cũng nhớ kỹ, nhà của Ninh Băng, hiện tại chính là Lan Tâm Uyển, nơi khác, cùng Ninh Băng quan hệ không lớn.” Ninh Băng chậm rãi uống trà.
“Công tử, ngài tại sao có thể nói như vậy, nơi đó còn có gia gia của ngươi, còn có nương của ngươi a, ngài cũng không lo lắng sao, còn có, có thể sẽ liên luỵ đến ngài hay không, ngài cũng không quan tâm sao?” Linh Lung không hiểu tâm tư của công tử nhà nàng nữa.
“Linh Lung, nương ta không có việc gì, về phần người khác, không phải năng lực của ta có thể quản được.” Ninh Băng lời nói lạnh như băng, hắn thay chính mình cũng như thay Ninh Băng chân chính oán hận Ninh Trí Viễn.
Đem tôn tử của chính mình làm vật hy sinh dâng cho người khác, không đáng thương hại.
“Công tử……” Linh Lung cảm giác được thái độ công tử gia lạnh lùng như vậy, liền không biết còn có thể nói cái gì.
“Tốt lắm, Linh Lung, chuyện này cùng chúng ta không quan hệ, đừng phiền ta nữa.” Ninh Băng nói xong liền không hề quan tâm đến nha đầu kia, nhắm mắt lại tựa vào trên ghế.
Cho dù hắn không phải nguyên lai Ninh Băng, cho dù hắn có oán hận lão nhân kia, trong lòng cũng có loại cảm giác khác thường nói không nên lời, dù sao, nơi đó cũng là nhà của hắn ở thế giới này.
Nếu hắn may mắn một chút, đến thế giới này gặp được không phải là một gia gia như vậy, có lẽ, hắn sẽ càng được bình yên, hiện tại, hắn thật sự chỉ còn lại có mỗi Lan Tâm Uyển này là nơi cư trú.
Hắn không có dung mạo xinh đẹp, không có nữ nhân nhu tình thương nhớ, cũng không có cái đầu thông minh nhạy bén, hắn, chỉ có linh hồn tồn tại thế giới này, tại vương cung của Minh Nguyệt quốc, về sau nên như thế nào sống yên phận là tốt nhất.
Ninh Băng cũng có phiền não, chính là hắn luôn lựa chọn lãng tránh phiền não mà thôi.
Nghe thấy thanh âm “loạt xoạt” quét tước của Linh Lung, biết nha đầu kia sẽ không gào to thêm nữa, Ninh Băng đứng dậy, đi chăm sóc cây nho của hắn.
Bên ngoài thế giới mây mưa thất thường, này Lan Tâm Uyển, vẫn thanh tịnh như thường ngày, chủ tớ hai người ai có việc người nấy.
Trúc Dạ Tuần sau khi nghe được tin tức phủ Thừa Tướng bị khám xét nhà, một khắc không dám trì hoãn liền phóng thẳng đến Lan Tâm Uyển.
Thấy Ninh Băng đang mải mê bên cây nho của hắn, lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, hắn còn không biết.
“Ninh Băng……” Trúc Dạ Tuần mở miệng, ngữ khí còn có chút trầm trọng, nên như thế nào cùng Ninh Băng nói ra tin tức này, bình thường bọn họ đều là không ngừng đấu võ mồm, đối hắn quan tâm thật không dám biểu lộ.
Nhưng mà lần này không giống với những lần khác, Ninh phủ bị xét nhà, nơi đó đều là người thân của hắn, ta nên như thế nào khuyên hắn, dù sao người nhà hắn cũng đặc thù, Ninh Băng hắn, nhất định sẽ rất thương tâm a.
“Ngươi tới, khi nào a? Sao lại có cái mặt dài như ống điếu vậy?” Ninh Băng xoay người thấy Trúc Dạ Tuần, theo thường lệ tổn hại hắn.
“Phủ Thừa Tướng đã không còn, bị xét nhà, gia gia ngươi, hắn… mưu phản.” Tuy rằng khó mở miệng, nhưng cũng không thể giấu diếm a.
“Nga, ta đã biết, Linh Lung vừa mới nói với ta rồi. Hắn mưu phản, bị xét nhà cũng là trừng phạt đúng tội, ta cũng không khó quá.” Ninh Băng không đợi Trúc Dạ Tuần nói cái gì, liền cho thấy thái độ, miễn cho hắn lại gào to giống như Linh Lung.
“Cứ như vậy, ngươi cứ như vậy phản ứng?” Trúc Dạ Tuần há hốc mồm, lời nói chuẩn bị an ủi toàn bộ nuốt trở vào.
Tuy nói lần trước đi Ninh phủ hắn cũng thấy quan hệ giữa Ninh Trí Viễn cùng Ninh Băng cũng không giống như thân cận, nhưng dù sao cũng là tổ tôn, hiện tại Ninh phủ bị xét nhà, Ninh Băng lại phản ứng một cách bình thản như vậy, Trúc Dạ Tuần vẫn là giật mình.
“Ta biết ngươi đối với phản ứng của ta như thế này thực không hiểu, nhưng từ ngày ta bắt đầu tiến cung, liền cùng Ninh Trí Viễn không có thân tình gì đáng nói, không có người gia gia nào giống hắn nhẫn tâm như vậy, ngang nhiên dùng tôn tử chính mình làm một quân cờ, hắn quên, tôn tử của hắn nguyên bản cũng là một nam nhi giống như hắn, cũng nên cưới vợ sinh con.” Ninh Băng nói một cách bình tĩnh.
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ha ha, vừa mới nãy ta còn phiền não, nếu ngươi khóc lớn lên, ta nên tìm chỗ nào đó trốn tránh, đừng lộng ta một thân nước mũi.” Trúc Dạ Tuần cảm thấy áp khí không cao, hồi phục thái độ bình thường cùng Ninh Băng mở ra vui đùa.
“Hứ, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.” Ninh Băng mắng đi qua, cũng là vẻ mặt vô cùng thoải mái.
“Ngươi, cùng vương huynh ta ở chung thế nào?” Trúc Dạ Tuần đột nhiên hỏi, trên tay lại cầm lấy cái bình nước trong tay Ninh Băng tưới tưới cây nho.
“Hoàn hảo.” Ninh Băng trả lời đơn giản.
“Vậy là tốt rồi.” Trúc Dạ Tuần cũng không biết còn phải nói cái gì, hắn trong lòng xẹt qua chua xót.
“Làm gì a, tự nhiên gương mặt đẹp đẽ thế kia lại nhăn nhúm như bánh bao chiều như vậy, vừa ăn xong à.” Ninh Băng phát hiện hôm nay Trúc Dạ Tuần giống như đang có khổ đại cừu thâm a.
“Ngươi mới mặt bánh bao chiều, miệng chó không mọc được ngà voi.” Trúc Dạ Tuần vừa nghe bị nói thành bánh bao, hắn cũng lớn tiếng mắng lại.
“Không biết nói thì đừng nói, học ta để làm chi, thả. Ngươi nói ngươi là một Vương gia nhàn tản phú quý mạo mĩ, muốn gì có đó, bắt chước người khác mang vẻ mặt khổ đại cừu thâm để làm chi a, ta xem hai ta biểu tình hẳn là nên đổi với nhau.” Ninh Băng khoa trương hé ra khuôn mặt cười to.
“Đầu óc của ta nếu đơn giản giống như ngươi thì tốt rồi.” Trúc Dạ Tuần liếc mắt nhìn người nào đó, đáy lòng đồng thời than thở, nếu đợi người này phát hiện hắn muốn cái gì, phỏng chừng hắn đã xuống mồ rồi.
“Ngươi đừng tự cho là đúng, ông trời cái gì cũng đều cho ngươi, cho nên không có khả năng trả lại cho ngươi đầu óc tốt, ta đầu óc là đơn giản, ngươi có thể phức tạp đến thế nào đi nữa, còn không phải ăn uống no đủ, không được ăn thì chỉ có nước nằm chờ chết, năm mươi bước cười một trăm bước.” Ninh Băng lại một lời làm tổn hại Trúc Dạ Tuần, nói xong còn tại kia dương dương tự đắc.
“Ngươi này hé ra nói năng chua ngoa, thật sự là giết người không chớp mắt, ngươi thâm hiểm.” Trúc Dạ Tuần buồn bực, tiểu tử này luôn nói như thế.
Tưởng hắn ở Minh Nguyệt quốc, nổi danh khó thân cận, đúng là đều nói sai, vì để thích ứng phương thức tư duy của người này, não tế bào của hắn không biết đã chết bao nhiêu a, ai, đầu óc của hắn quả nhiên là có vấn đề, bằng không tại sao bỏ qua nhàn hạ vui vẻ mà chạy đến nơi này để bị khinh bỉ a.
Ông trời làm bậy, con người không thể chống, còn tự mình làm bậy, thì không thể sống. Những lời này là vì hắn chuẩn bị? Ai, gần nhất hắn còn thêm tật xấu thở dài, khẳng định là bị tiểu tử Ninh Băng kia lây bệnh.
“Bị người ta nói trúng liền mắt lộ hung quang, càng thêm thuyết minh ý nghĩ đơn giản, không giỏi che giấu.” Ninh Băng không buông tha người kia dưới đáy lòng đang thở dài, cũng không biết đang có sự gì, hắn liền nguyện ý xem Trúc Dạ Tuần sinh khí, cảm thấy rất có ý nghĩa.
Hắn không có cái gì khác để giải trí, cũng chỉ biết cùng Vương gia nhàn tản này pha trò.
“Ngươi được rồi a, không biết cách làm cho chuyển biến tốt thì đừng nói.” Hắn thật là hết cách với người này.
“Ha ha ha ha, mặt nhăn mặt nhăn a, vẫn là đẹp mặt như vậy, này khuôn mặt nhỏ nhắn, mĩ rối tinh rối mù a, chậc chậc, làm cho gia gia ta hảo sờ sờ một cái.” Ninh Băng thấy Trúc Dạ Tuần nhíu chặt mặt đã muốn buông tha cho, đột nhiên lại cảm thấy trêu cợt chắc chắn sẽ rất vui, không đợi hắn có phản ứng gì, thật sự cứ như vậy đưa tay sờ lên mặt Trúc Dạ Tuần.
Trúc Dạ Tuần không nghĩ tới Ninh Băng lại dùng đến chiêu thức ấy, nên không kịp né tránh.
“Tốt lắm, ngươi còn dám đùa giỡn ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi.” Trúc Dạ Tuần thấy gương mặt đắc ý của Ninh Băng mà tức không chịu nổi, vươn tay cù lét Ninh Băng, hắn biết Ninh Năng sợ nhất là bị nhột.
“Được rồi, được rồi, đừng cù ta nữa, ta nhận thua, Trúc Dạ Tuần, được rồi, ha ha, ta nhận thua, đừng bắt ta nữa, là ta không tốt, ta hướng ngươi giải thích a, ha ha, đừng cù lét nữa mà.” Ninh Băng vừa cười vừa trốn.
Ninh Băng chạy, Trúc Dạ Tuần liền truy, Ninh Băng đột nhiên va trúng vào một người, vừa nhấc đầu, gương mặt đang cười to cứng lại, Trúc Dạ Tuần cũng bổ nhào về phía trước vì Ninh Băng đột nhiên dừng lại, thấy rõ tình huống, mặt cũng cứng lại.
Trúc Dạ Thanh rõ ràng đứng ở trước mắt, trên mặt một trận u ám.
“Như thế nào, thấy trẫm đều là biểu tình như vậy sao?” Trúc Dạ Thanh ngữ khí không hảo chút nào.
“Vương thượng, ngài đã tới, Ninh Băng tham kiến vương thượng.” Ninh Băng thấy vị này sắc mặt không tốt, chạy nhanh thi lễ.
“Tham kiến vương huynh.” Trúc Dạ Tuần cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Vương đệ, nhĩ hảo hưng trí a, vương huynh ta mỗi ngày đều bận túi bụi, làm đệ đệ duy nhất của trẫm, ngươi không biết là nên vì trẫm chia sẻ một ít sao?” Trúc Dạ Thanh lên tiếng.
“Ha ha, vương huynh, ngài đừng dọa ta, ngài biết ta xử lý không được việc chính sự mà.” Trúc Dạ Tuần âm thầm kêu khổ, vương huynh tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy a.
“Trẫm cho ngươi thời gian nhàn hạ nhiều lắm rồi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi nên học cách để ý chút việc triều chính đi, trước hết là đến chỗ của Lý Lâm đi, hắn sẽ dạy cho ngươi nên làm như thế nào.”
“Không cần a, vương huynh, ta thật sự không được a.“Trúc Dạ Tuần suýt ngất, muốn hắn đến chỗ của tên Lý Lâm kia, đó là tên mặt mày sắt đá nhất của Minh Nguyệt quốc, hắn không cần đi a.
“Cứ quyết định như vậy, Tuần, ngươi đi về trước đi, hảo hảo chuẩn bị, ngày mai phải đến chỗ Lý Lâm báo danh, đừng làm cho ta lặp lại.” Trúc Dạ Thanh lúc này ngữ khí thật nghiêm khắc.
“Nga, Tuần đã biết, kia Tuần cáo lui.” Gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Trúc Dạ Tuần giờ giống như mướp đắng khổ qua, mặt nhăn hết mức có thể, hữu khí vô lực tiêu sái, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Ninh Băng một cái.
Trúc Dạ Tuần đi ra Lan Tâm Uyển, thẳng đến Nhã Hiên, đi tìm viện binh.
Trúc Dạ Thanh nhìn nhìn còn không có hiểu được tình trạng Ninh Băng như thế nào, không nói gì, mặt như trước không sáng sủa, xoay người cũng đi ra Lan Tâm Uyển…