Đinh Bộ Lĩnh trời sinh có một loại khí chất hơn người, bất kể là ai gặp phải nó đều có suy nghĩ muốn phục tùng, nhưng vẫn có sự thoải mái bên trong đó, là khí chất của bậc Quân Vương hiếm có.
Còn Trịnh Đông Lân ngược lại, bởi vì Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp ảnh hưởng sâu nặng tới, cho nên khí chất cũng bị biến đổi theo, khí chất nó cho người khác cảm giác độc đoán sợ hãi, mà chỉ có kẻ thống trị mới có được.
Giữa Quân Vương và Bạo Quân, bất kể là ai cũng sẽ sợ hãi cái sau, Quân Vương dựa theo pháp tắc, lý lẽ sáng suốt mà hành động.
Nhưng Bạo Quân khác, nó không bị gò bó bên trong gông cùm pháp tắc, một khi quân giận dữ, đầu rơi máu chảy vạn dặm.
Đinh Bộ Lĩnh Phong Cấm Thuật nắm giữ một trong ba bổn nguyên nhân thể, Tinh Khí Thần một trong Khí, tự nhiên là đẳng cấp cực cao.
Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp cũng không kém, nắm giữ một trong ba bổn nguyên nhân thể, Tinh Khí Thần một trong Thần, không một chút thua kém.
Cho nên đúng như Đế Vi Tinh nói, một đời Thiên Tử lúc đó dồn toàn bộ tài trí tạo nên Phong Cấm Thuật để đối phó Thiên Ma là đúng sự thật, Phong Cấm Thuật đẳng cấp hoàn toàn ngang bằng Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp.
Đinh Bộ Lĩnh cùng Trịnh Đông Lân, hai người cùng chung một chí hướng, nhưng lúc này lại lộ ra thân phận trái ngược nhau hoàn toàn.
Một dương một âm, một sáng một tối.
Về bản chất năng lực dẫn tới thân phận bọn nó định ra khác nhau, nhưng về nhân nghĩa, bọn nó vẫn là huynh đệ.
Hiện tại Trịnh Đông Lân tìm hiểu Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp đã có được bước tiến rõ rệt.
Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp cơ bản phân chia làm ba tầng.
Tầng thứ nhất gọi Khống Chế.
Tầng thứ hai gọi Mê Hoặc.
Tầng thứ ba chung cực, Ô Nhiễm.
Tất cả ba tầng là dựa trên năng lực của Thiên Ma năm đó mang tới.
Khi bản thân tinh thần lực còn chưa đủ mạnh, phải dùng thủ đoạn khác đả thương đối phương, đánh cho đối phương nhục thể thương tổn, tinh thần nhận lấy nghiêm trọng bất ổn, mới bắt đầu thâu tóm đối phương, gọi là Khống Chế.
Bản tinh thần lực mạnh mẽ hơn, không cần động thủ, chỉ cần dùng lời nói, hoặc bất kể là một cử chỉ nào phát ra, đối phương đều không tránh khỏi bị trầm luân, tầng thứ hai Mê Hoặc.
Tầng thứ ba uy lực càng thêm rợn người, nó gần như chính là năng lực của Thiên Ma thời khắc mạnh nhất, dựa vào người bị thâu tóm ô nhiễm cho người khác, lây lan như là dịch bệnh cấp độ số nhân, chỉ cần không tới một ngày, số người bị thâu tóm lên tới con số vạn.
Nhưng muốn đạt tới tầng thứ ba Ô Nhiễm, còn rất khó, hiện tại Trịnh Đông Lân chỉ đủ sử dụng tầng thứ nhất Khống Chế mà thôi, đường còn rất dài.
Trịnh Đông Lân không cho đám người Dương huynh cơ hội chào hỏi, chân mày nhíu lại, tinh thần lực dồi dào tạo thành gợn sóng ba động.
Tinh thần lực mang tính xâm lược mạnh mẽ, đám người Dương huynh tuy là không bị thâu tóm tinh thần ngay lập tức, bất quá đầu óc vẫn có đau đớn, như là kinh lôi đánh tới.
“A, cẩn thận bọn hắn đánh tới” Dương huynh rống to, đám thiếu niên bị tinh thần lực chấn động đầu óc còn mơ màng, chưa kịp nhận rõ tình hình đã bị Hoàng Phương ném phi đao đầy trời tới.
Phi đao màu bạc phản chiếu ánh sáng mặt trời lên tầm mắt bọn nó, Hoàng Phương thủ pháp phóng phi đao âm hiểm.
“Mau chóng hỗ trợ lẫn nhau, các ngươi đỡ bọn hắn, đừng để Trịnh Đông Lân hắn làm cho hoảng sợ, chúng ta số lượng gấp đôi bọn hắn” Dương huynh lớn tiếng, đội hình nó bị Trịnh Đông Lân đánh phủ đầu, ẩn hiện có xu thế tan vỡ.
Dương huynh mắt kém chút nứt ra, đây là đòn phủ đầu đáng lẽ nó phải dành cho Trịnh Đông Lân mới đúng, hiện tại người chịu thiệt thòi làm sao lại là nó rồi ?
Đám thiếu niên bị quát mắng, tinh thần lấy lại đôi phần linh tính, bản thân gấp rút nắm binh khí tiến lên giúp đỡ đám thiếu niên bị Hoàng Phương dồn dập tấn công, chợt vô số ánh kiếm nổi lên, kiếm khí lăng lệ chặt đứt đường đi của chúng nó, Trần Kiên kiếm pháp hoành hoành.
Đao khí như thiểm điện lướt qua, bên trong góc khuất đòi mạng, quỷ dị đường đao tinh chuẩn bổ vào hổ khẩu cánh tay chúng nó, hổ khẩu rách nát, máu tươi phóng xuất, hai tay nắm binh khí buông lỏng, đã bị phế năng lực chiến đấu.
Đây là đao của Ninh Quân, đao tới vô tung, đao đi vô tích, quỷ dị đao pháp.
“Không được, bọn hắn đã bị cao thủ đối phương đánh cho không ngốc đầu lên được, ta phải giúp đỡ bọn hắn” Dương huynh kiếm khí chặt đứt phi đao, giải cứu đám thiếu niên.
“Dương huynh” Đám thiếu niên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Rầm rập !
Một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ phóng tới, mười tên thiếu niên con mắt trống rỗng, như là con rối bị điều khiển, mười tên thiếu niên động tác không sai một li một tí sai lệch, cùng một thời điểm binh khí tụ thành một điểm, như là xe công thành bá lực đâm tới.
Xe công thành về khả năng sát thương không thua kém bất cứ một thứ vũ khí hạng nặng nào trên chiến trường.
Mà hiện tại chỉ mười tên thiếu niên có thể làm ra uy thế bậc đó, là thế nào tài tình năng lực phối hợp ?
Dương huynh hoảng sợ, nắm chặt binh khí, sau một khắc binh khí bị mười thành binh khí tụ thành một điểm đánh nát, mảnh vỡ bắn lung tung cắt da Dương huynh.
Máu tươi phun dài, Dương huynh cả người bị cự lực đánh tả tơi, đám thiếu niên dưới trướng mau chóng phản ứng làm ra đón đỡ.
Đất đá lún xuống, lực lượng gia nhập thêm bảy tên thiếu niên, mười bảy tên thiếu niên toàn lực dậm chân, đám thiếu niên đón đỡ Dương huynh bị tình thế bất ngờ xảy ra, toàn bộ ngã nhào.
“Thua” Dương huynh cùng với bốn mươi tên thiếu niên mắt cá chết liếc nhìn nhau, bọn nó một số mặt mũi bầm tím, trông bộ dáng thê thảm hết mức.
“Ngươi muốn làm cái gì ta ?” Dương huynh kinh sợ rống to, bộ dáng nó không có một tí ti sức phản kháng, Trịnh Đông Lân chậm rãi đặt tay lên trên trán nó, lúc này phối hợp tiếng kêu của nó không khác nào tình huống thiếu nữ bị kẻ ác cưỡng hiếp.
Trịnh Đông Lân khóe miệng bất đắc dĩ, dù là lần nào cũng xảy ra tình huống hiện tại, nhưng vẫn có chút không quen.
Nếu tốt một chút đạt tới Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp tầng thứ hai, Mê Hoặc, thì đỡ phải nhọc công.
Trịnh Đông Lân không trả lời Dương huynh, mà chỉ chăm chú nhìn nó, hành động này càng khiến Dương huynh kinh hoảng.
Thường trong giang hồ có một số tên nhìn ngươi chằm chằm không chớp mắt, số phận của ngươi chắc chắn không yên ổn.
Không lẽ Trịnh Đông Lân hắn cũng là tình huống tinh thần bất ổn như vậy ?
Khí chất độc đoán của Trịnh Đông Lân toát ra, Dương huynh càng thêm khẳng định, tên này là một tên ngoan nhân.
Đồng tử Trịnh Đông Lân hiện lên vòng xoay màu tím, khi vòng xoay màu tím xuất hiện, Dương huynh như là có ma lực thu hút, tầm mắt không cách nào tách rời khỏi nó.
“Dương huynh, ngươi là bị làm sao, Trịnh Đông Lân, ngươi đang thực hiện tà thuật gì ?” Đám thiếu niên nhìn Dương huynh ngơ ngác, trong lòng dâng lên cơn sợ hãi không nguồn gốc, lớn tiếng hô to, muốn để cho các trưởng lão phía trên phát hiện tình huống không ổn.
Dương huynh ngơ ngơ ngác ngác cúi đầu, hoàn toàn thuần phục Trịnh Đông Lân, đám thiếu niên mắt trợn to, há hốc mồm, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“A”
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng.
Trịnh Đông Lân phủi tay, toàn bộ bốn mươi tên thiếu niên bị nó khống chế, hiện tại người dưới trướng nó có tới sáu mươi ngươi, nói cách khác, hiện tại khu 12 chỉ còn bốn mươi người chưa bị ma trảo nó nắm bắt.
Danh Vọng Chi Nhãn !
Màu vàng tia sáng dư quang thay thế vòng xoay màu tím, Trịnh Đông Lân thế giới trong tầm mắt thay đổi, chỉ thấy khắp nơi xuất hiện các đốm sáng đủ màu sắc hình người.
Có ánh sáng thịnh, có ánh sáng nhợt nhòa, đó chính là độ xa khoảng cách tạo nên.
Ánh sáng rõ ràng, là người đang ở gần, ánh sáng mờ nhạt, đang ở cách xa.
Tuy không phải chắc chắn, cũng có thể đó là do thiên phú tạo nên, nhưng dù thế nào mục đích chính cũng đã đạt được, tìm được vị trí của những kẻ lẩn trốn còn lại.
Danh Vọng Chi Nhãn tưởng như chỉ dùng cho việc tìm người tài, nhưng nó trong tay Trịnh Đông Lân lại mò ra công dụng mới, dò tìm người khác.
Có Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp khống chế nhân lực, có Danh Vọng Chi Nhãn tìm người, dựa vào đó tránh mạnh tìm yếu, một lúc một lúc thế lực bành tráng, lấy cắn nuốt tăng cường thực lực.
Tới một lúc lượng biến dẫn tới chất biến, thử hỏi trong mười hai khu mật địa này, có ai đủ sức tranh tài với Trịnh Đông Lân.
Trịnh Đông Lân tinh thần điều động, sáu mươi tên thiếu niên cùng nó như bay phóng tới bốn mươi người còn lại.
“Bọn hắn tụ tập một chỗ như vậy, xem ra kế sách của ta đã thành công” Trịnh Đông Lân thầm nghĩ, nó nhìn sang thiếu niên ban đầu nằng nặc muốn Dương huynh trả thù, hiện tại cũng đã nằm trong sáu mươi người.
“Có địch tập kích”
“Không ổn, bọn chúng số lượng đông hơn chúng ta”
“Là Trịnh Đông Lân, không phải quân số của hắn chỉ là hai mươi người, làm sao lúc này lại là sáu mươi người ? Tình báo có sai lầm, con mẹ nó”
“Là Hoàng Phương, Trần Kiên, Ninh Quân, Dương Mục, bốn tên đó có trong đội hình, chúng ta tình thế không xong”
A a a a a a !
Bốn mươi tên thiếu niên nhấc binh khí rối mù công kích, không có một tí hiểu biết về dàn binh bố trận.
Trịnh Đông Lân không phải quá hiểu về dàn binh bố trận, nhưng đã có kinh nghiệm tại trận Dạ Thành, xem như làm ra một chút da lông có thể.
Kinh nghiệm vượt mặt, cao thủ đông đảo, số lượng nghiền ép, không một chút hảo huyền, bốn mươi tên thiếu niên không quá lâu, toàn bộ bị Trịnh Đông Lân khống chế.
Lúc này, số lượng con rối hình người dưới trướng Trịnh Đông Lân đã bành trướng tới mức kinh khủng, một trăm người, xem như là toàn bộ số người có mặt tại một khu mật địa.
Lúc này, nếu Trịnh Đông Lân muốn đánh ai, kẻ đó chính xác phải đánh với một trăm người quần công.
Kẻ địch Trịnh Đông Lân :……..
“Đã tới lúc chiếm đoạt tài nguyên khu mật địa khác, bắt đầu từ khu 11 đổ xuống” Trịnh Đông Lân vung tay.
Một trăm người nhấc lên bụi bặm mù mịt, một trăm nhân mạng chưa từng có trong lịch sử Thư Viện khảo hoạch, lần đầu tiên đại quy mô chinh phạt khu vực khác.
Rầm rầm rầm !