“Ta sẽ làm thủ lĩnh của các ngươi” Thiếu niên dáng người cao ráo, nửa khuôn mặt in lấy một vết sẹo dài dữ tợn nói.
“Hừ, ngươi dựa vào cái gì muốn làm thủ lĩnh, đảm nhiệm thũ lĩnh sẽ do chúng ta phân phó” Đám thiếu niên ngồi sẵn một chỗ từ trước, sau đó thiếu niên kia một lúc sau mới vừa vặn tới.
“Dựa vào cái gì ?” Thiếu niên có vết sẹo một tay che nửa mặt cười to, cả người run rẩy từng đợt.
“Ngươi có ý gì ?” Đám thiếu niên địch ý nổi lên, không thiện nhìn nó chằm chằm, tựa như chỉ cần một lời không hợp ý, thiếu niên có vết sẹo sẽ đồng thời bị vây công.
“Dựa vào ta mạnh nhất a” Thiếu niên có sẹo tiếng cười thu liễm, nó hung hăng nói.
Đám thiếu niên giận dữ, thấy người kiêu ngạo, nhưng chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy, bọn nó đứng bật người dậy.
Bất quá một giây sau đó, bọn nó trên trán đổ mồ hôi hột, động tác đứng người dậy tiến hành được một nửa thì bỏ dở.
Ánh đao sáng như tuyết, hư vô mập mờ, vô thanh vô tức chém rơi một nhúm tóc bọn nó.
Đao quá nhanh, nhanh tới mức bọn nó không nhìn thấy đường đao.
Bọn nó sợ hãi, chỉ cần thiếu niên đó muốn giết, bọn nó không tránh khỏi.
“Ta đồng ý ngươi làm thủ lĩnh”
“Ta cũng đồng ý”
“Ta không khác”
Đám thiếu niên đồng loạt lên tiếng, khuôn mặt nịnh hót, chỉ thiếu điều khom người quẩy đuôi, liếm chân chủ nhân.
“Tốt” Thiếu niên có vết sẹo nói, ngón tay nó chạm lên vết sẹo trên mặt mình, không khỏi dâng lên lửa giận.
Vết sẹo này tất cả là do một tên Tây Sơn Vương Triều võ giả gây ra, nó như sự sỉ nhục đối với nó.
Thiếu niên tên Ninh Quân, là người Đại Lê, thiên phú bản thân vô cùng tốt, đầu óc thông minh lanh lợi, là đường ca của Lục Đao Ninh Cẩn.
Trước khi Ninh Cẩn thiên phú được công nhận, thì Ninh Quân chính là đệ nhất thiên tài Ninh gia, được mọi người kính nể, đi tới đâu không ai không cúi chào.
Cuộc sống không khác gì thần tiên, luyện đao ngộ phàm trần, mọi người ai cũng đều nghĩ Ninh Quân sau này sẽ là một tên tân tấn trẻ tuổi Lục Đao.
Nhưng không ai ngờ tới Ninh Cẩn xuất thế, một lần nhất phi trùng thiên, thiên phú đao đạo so với Ninh Quân càng thêm xuất sắc không chỉ một, sóng sau đè sóng trước, dựa vào đao đạo đánh bại Ninh Quân, chính thức trở thành thiên tài đệ nhất Ninh gia.
Sau đó thì ai cũng biết, Ninh Cẩn thay thế Ninh Quân, vấn đỉnh tuổi trẻ Lục Đao, mang danh Tốc Độ Đao.
Tuy rằng tu vi Ninh Quân cao hơn Ninh Cẩn, nhưng Lục Đao là dựa vào đao kỹ không phải tu vi, đao kỹ Ninh Cẩn cao hơn, cho nên Ninh Cẩn là Lục Đao.
Ninh Cẩn đao là Tốc Độ, đường đường chính chính ra đao, Ninh Quân đao đồng dạng là Tốc Độ, nhưng đa phần là ám chiêu không phát.
Ninh Quân lòng tự tin với đao đạo bị Ninh Cẩn đả kích to lớn, không cách nào, phải ra chiến trường tìm lại niềm tin chính mình.
Dựa vào máu tươi tẩy lễ bản thân, không ngừng tìm đến giới hạn chính mình, Ninh Quân những ngày đầu vô cùng thuận lợi cho đến khi nó gặp phải một tên thiếu niên đồng dạng trẻ tuổi.
Thiếu niên đó thân phận là Tướng Quân Tây Sơn, một đao của thiếu niên đó vung ra, Ninh Quân liền không đỡ được, lần đối đầu đó kết quả liền là thảm bại không hơn không kém.
Thiếu niên kia khuôn mặt lạnh lùng nhìn nó, không có một kích tiếp theo giết chết nó, mà chỉ nhàn nhạt nói.
“Đao của ta chỉ giết cường địch, ngươi còn chưa đủ tư cách”
Ninh Quân nửa khuôn mặt bị vết đao chém qua, máu tươi đổ đầy mặt, so với vết thương trên mặt, Ninh Quân càng thêm đau đớn ở đạo tâm.
“Lê Kiến Phong” Ninh Quân cắn răng, nó không bao giờ quên được cái tên đó, chính là tên đó tặng cho nó vết sẹo xấu xí này.
“Đợi đấy, ta sẽ trả thù” Ninh Quân âm thầm thề, nếu không phải đạo tâm nó bị Lê Kiến Phong đả kích, e rằng thành tích ở vòng khảo hoạch thứ nhất, nó đã được thành tích tốt hơn.
Tất cả sỉ nhục ngày hôm nay là do Lê Kiến Phong mang tới, Tướng Quân trẻ tuổi của Tây Sơn, nhi tử của Trấn Quốc Đại Tướng Quân Lê Hoàn.
Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, đừng bao giờ khinh thường thiếu niên nghèo, Ninh Quân ta sẽ có một ngày trả lại mối thù này.
Nhìn những tên thiếu niên khom người, cúi phục dưới chân mình, Ninh Quân cười lạnh.
Nó không cần bất kỳ một kẻ nào đồng minh, thứ nó muốn chỉ là sỉ nhục đám thiếu niên này, bởi vì thân phận của bọn nó đều là con dân Tây Sơn Vương Triều.
Người Tây Sơn Vương Triều, tất cả đều đáng hận, gặp một giết một, nhưng hiện tại là đang ở Ngọc Thành, nơi đây không được giết người, Ninh Quân chỉ có thể sỉ nhục bọn nó hết mức có thể.
“Liếm giầy ta” Ninh Quân nở nụ cười tà ác.
“Ngươi” Tên thiếu niên bị Ninh Quân nhìn chằm chằm, trên người dâng lên cơn ác hàn, căm hận nói.
“Không làm” Ninh Quân trêu chọc, bước tới trước người thiếu niên, một chân giẫm đạp cánh tay thiếu niên.
“A a a a a”
Tiếng kêu đau đớn vang lên, thiếu niên ngón tay bị đạp đứt gãy, bàn tay vừa nhìn liền biết đã bị phế, từ nay con đường võ đạo vô duyên.
Thiếu niên vô cùng vô cùng căm phẫn ngước nhìn Ninh Quân, con mắt chảy dài nước mắt, hận.
Hận Ninh Quân, hận mình không có sức phản kháng.
“Vì sao ?” Nó lên tiếng.
“Bởi vì các ngươi đáng như vậy” Ninh Quân hời hợt, chân dùng lực thêm, thiếu niên ngất xỉu vì đau đớn.
“Ngươi quá đáng” Đám thiếu niên còn lại dồn dập lên tiếng, bọn nó cảnh giới đa phần là Thất Đẳng.
“Muốn phản kháng ?” Ninh Quân khinh thường nói, nó cảnh giới là Bát Đẳng Hậu Kỳ, so với đám người này đâu phải chỉ hơn một cấp độ.
Chênh lệch là không cách nào dùng số lượng bù đắp, vả lại bọn nó số lượng chỉ chừng bảy người, không đủ bù đắp.
Đám thiếu niên mặt nhìn nhau, đều xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, chúng nó đồng thời bước tới người Ninh Quân, cúi người, hai chân quỳ xuống.
“Chó ngoan, chó ngoan” Hai tay chúng nó đặt lên mặt đất làm điểm tựa, đầu cúi thấp, Ninh Quân cười ha hả.
Ninh Quân từ khi bị Ninh Cẩn đoạt danh tiếng, sau đó ra chiến trường lại bị Lê Kiến Phong đả kích, tâm lý từ lúc đấy đã bị vặn vẹo đến cực độ.
Nó hận người Tây Sơn Vương Triều, hận kẻ nào có thiên phú cao hơn nó, hận tất cả.
Đám thiếu niên con mắt nứt ra, cơn phẫn hận trong lòng dồn nén, như một quả bom nguyên tử có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Tây Sơn Vương Triều các ngươi có một tên thiên tài, điểm số trên bảng lớn nhất, hắn cũng cùng khu 12 chúng ta, Trịnh Đông Lân ?” Ninh Quân nhìn bảng điểm treo giữa không trung nói ra.
“Đúng vậy, Trịnh Đông Lân là người Tây Sơn Vương Triều chúng ta, các ngươi Đại Lê Vương Triều không thể nào sánh bằng” Đám thiếu niên lên tiếng đả kích, bọn nó cảnh giới yếu không dám nghĩ tới mưu toan điểm số Trịnh Đông Lân, mà chỉ dám hợp lực đánh chiếm những kẻ yếu hơn.
Hiện tại nghe Ninh Quân nhắc tới Trịnh Đông Lân, không khỏi dồn dập lên tiếng đả kích, hiện tại đó là thứ duy nhất bọn nó có thể làm được.
Ninh Quân không phản ứng bọn nó, mà chỉ nhìn chằm chằm danh tự Trịnh Đông Lân, nó khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn.
Trịnh Đông Lân, tốt, mục tiêu tiếp theo của ta sẽ là ngươi.
Không biết là do thiên ý hay vô tình, Trịnh Đông Lân luôn luôn đáp ứng lại lời kêu gọi của kẻ địch, nó sẽ vô tình xuất hiện trước mặt những kẻ vừa nghĩ tới nó.
Hai mươi người thiếu niên rầm rộ tiến tới, không một chút có ý muốn che giấu hành tung, bọn nó đồng loạt làm ra bước chân như bên trong quân đội.
Quân đội bước chân vô cùng trật tự, luôn là cùng một lúc cử động, mỗi một lần như vậy bước ra khí thế vô cùng kinh người.
Muốn làm ra động tác không sai lệch nhau được như quân đội, phải trải qua thời gian dài huấn luyện, người bình thường muốn bắt chước chỉ được cái hình, không có ý, chỉ như hổ giấy.
Nhưng Trịnh Đông Lân khác, tất cả mọi cử động, mọi suy nghĩ của hai mươi người thiếu niên đều là một ý nghĩ của Trịnh Đông Lân điều khiển.
Hai mươi người ý chí như một, so với quân đội còn trật tự hơn, quân đội có hoàn mỹ cao cấp tới đâu, vẫn là lệch một phần vạn giây nhỏ, nhưng Trịnh Đông Lân sẽ không, chính thức hoàn mỹ.
“Bọn hắn là ai ?” Đám thiếu niên kinh sợ nhìn hai mươi tên thiếu niên khí thế rầm rộ tiến lên.
Bọn thiếu niên không hiểu, làm như vậy không sợ bị người khác đồng thời làm theo chính mình, sau đó dựa vào đó, gậy ông đập lưng ông, ngươi tuy có hai mươi người, nhưng một khu số lượng cao nhất có tới một trăm người.
Ngươi hai mươi người phá hủy cân bằng khảo hoạch, bọn hắn tám mươi người sẽ hợp lại tiêu diệt các ngươi, được nhiều hơn mất.
Dựa vào số đồng minh chiếm đoạt điểm số là không sai, nhưng nếu quá nhiều nhân số sẽ là sai lầm chí mạng.
Sẽ dễ làm mục tiêu công kích của tất cả các đoàn đội khác, không ai thu nạp nhân số quá nhiều, nhưng trước mắt, hai mươi người đoàn đội, con số đó đã phá vỡ thế trận cân bằng bên trong khu 12.
Có lẽ ngay lúc này, bọn người bên trong khu 12 nhận được tin tức có một đoàn đội hai mươi người thành lập, bọn nó sẽ ngay lập tức tạo thành liên minh tạm thời tiêu diệt đoàn đội hai mươi người này.
Trịnh Đông Lân không sợ bị toàn bộ đoàn đội khác vây công, nó có Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp làm chỗ dựa, chỉ cần thôn phệ đoàn đội lẻ tẻ khác để tăng cường nhân số đạo quân chính mình, hiện tại hai mươi người không đủ, nếu là bốn mươi, sáu mươi người đâu này.
Còn chưa biết chim chết về tay ai đâu.
Người là có tư tâm, không ai muốn làm thuộc hạ của kẻ khác, cho nên một đoàn đội cùng lắm sẽ không quá mười người, không vượt qua con số đó.
Trịnh Đông Lân dự tính, trước khi tám mươi người còn lại nhận ra, nó phải thôn phệ đoàn đội lẻ tẻ khác tăng cường thực lực đoàn đội chính mình.