Thanh Ngưu bốn cước đưng đưa, mắt trâu to lớn kinh hãi nhìn đạo nhân, nó bị chân khí của đạo nhân kìm chặt tứ chi, không thể nào cục cựa được nữa.
“Xem ra làm thú cưỡi cũng tốt” Đạo nhân nhìn Thanh Ngưu nói, mặc cho con mắt to lớn giận dữ nhìn.
“Còn tiểu tử ngươi, chết” Đạo nhân phất tay vỗ xuống Trí Bạch, ghét bỏ nhìn nó, như đang nhìn một con kiến hôi cản đường.
Trí Bạch thân hình đơn độc nắm chặt cuốc, hai chân nó lúc này bỗng không hiểu sao vững vàng đến kỳ lạ, nó đã không còn sợ hãi cái chết, cho dù đối phương có là kẻ cầu đạo đi chăng nữa.
Trí Bạch nhắm mắt, phụ thân, ít ra thì ta đến cuối cùng cũng không phụ người, không phụ tấm lòng của ta.
Chợt bên vai nó có cảm giác bị đập một cái, nó quay sang một bên thấy được một quân sĩ Tây Sơn khuôn mặt máu me, áo giáp rách nát, và sau đó còn nhiều hơn một người, những người khác có người mất một tay, trên mắt bị một vết thương sâu, bọn nó đứng sau lưng nó, cùng đặt tay trên vai nó như đang tiếp sức mạnh cho nó.
“Cố lên tiểu huynh đệ, còn có chúng ta, quân Tây Sơn sẽ không bao giờ vứt bỏ nhau” Binh sĩ Tây Sơn chân thành nói.
“Sẽ không vứt bỏ nhau” Tất cả quân Tây Sơn vì thế sĩ khí như được thắp trở lại, gầm to khiến cho quân Đại Lê kinh hoảng.
Thanh Ngưu mắt trâu nứt ra, nó thấy nháy mắt nữa đạo nhân sẽ giết chết đám binh sĩ đó, nó biết tận trong lòng Trịnh Đông Lân sẽ không muốn điều đó xảy ra, nó cố hết sức muốn thoát khỏi trói buộc của đạo nhân.
“Một đám kiến hôi mà thôi, so với tiên đạo, các ngươi còn chả xứng đáng làm một con kiến hôi” Đạo nhân khinh thường nói.
Không một ai để ý Trịnh Đông Lân, nó lúc này khó khăn nuốt một khỏa đan dược, vết thương trên người nó lành lại một cách thần kỳ, máu không còn tiếp tục tuôn ra, là ‘Liệu Thương Đan’.
Nó chỉ hận trong lòng, Lý Cách chết quá nhanh, nó không có đủ thời gian để cho Lý Cách phục dụng ‘Liệu Thương Đan’.
Đạo nhân kinh ngạc nhìn phía sau lưng đám người Trí Bạch, nó cảm thấy khí tức của Trịnh Đông Lân bắt đầu trở lại, còn hùng hậu hơn xưa, khí tức dũng mãnh tiến lên muốn phá vỡ rào cản chạm tới Thiên Thê cảnh.
“Ngươi” Đạo nhân thấy có việc không lành, phất trần nhanh chóng quét qua đám người Trí Bạch.
“Ngươi muốn giết huynh đệ ta, đã hỏi ta chưa ?” Trịnh Đông Lân thần tốc hiện ra trước phất trần, một tay nắm chặt phất trần không để nó rút về.
Đạo nhân con mắt co rụt, chân khí toàn thân bùng nổ dẫn đến đất đá xung quanh rung chuyển, rút tay trở về, hai tay kết ấn.
Một con nai bằng chân khí được tạo ra giữa tay nó, con nai tiến về Trịnh Đông Lân đưa sừng nai công kích.
Trịnh Đông Lân Bá Vương Thương, thương thương đâm vào nai vàng, chỉ trong một chớp mắt, mười lăm thương xuất ra, nhanh tới mức đạo nhân hơi hoảng.
“Cây thương trong tay ngươi là gì ?” Đạo nhân khó tin nói.
“Bá Vương Thương, là tên cây thương sẽ giết chết ngươi” Trịnh Đông Lân căm hận nói.
“Cái gì, đó là Bá Vương Thương” Một binh sĩ đầu tiên nhanh chóng nhận ra Bá Vương Thương, hoảng hốt kêu lên.
“Bá Vương Thương không phải đã mất tích từ lúc Khương Thần Thương vẫn lạc rồi hay sao ?” Âm thanh khác không hiểu nói.
“Mất tích không có nghĩa là bị phá hủy” Binh sĩ khinh thường nói.
“Không lẽ hắn là truyền nhân của Khương Thần Thương” Trong lòng bọn nó đặt ra nghi vấn.
“Bá Vương Thương” Đạo nhân con mắt lập lòe, hiển nhiên là đạo nhân biết về Bá Vương Thương cũng như Khương Thần Thương, đừng nói người của 'tiên môn' xem thường quân nhân, nhưng bọn nó cũng không dám xem thường bất kỳ một người nào trong Chiến Quốc Tứ Quân.
Chiến Quốc Tứ Quân là một huyền thoại, mở đầu triều đại huy hoàng cho các Vương Triều, nếu không có bọn hắn chắc gì ‘tiên môn’ đã chịu thả cho Vương Triều một
miếng đất lớn, mà phải sống co rút trong sơn môn.
Bá Vương Thương được biết tới là vũ khí thành danh của Khương Thần Thương, đạo nhân hiển nhiên không thể nào không biết.
Đạo nhân con mắt càng thêm tham lam nhìn lấy Bá Vương Thương, trước mắt đạo nhân Trịnh Đông Lân đã là một cái bảo khố, chứa lấy vô số báu vật.
Đạo nhân rút lại được phất trần, chân khí hùng hồn truyền vào bên trong, phất trần biến to kéo theo gió cuốn tấn công.
“Bắn tên” Binh sĩ Tây Sơn lúc này hô to.
Bọn nó đã nhận được lệnh từ Vương Bí, đạo nhân gây ra chấn động quá lớn đến nổi phía bên kia quân doanh Tây Sơn, Vương Bí đều nhận được tin tức.
“Chiu” Hàng cung thủ Tây Sơn lần đầu được ra trận, năm ngàn cung thủ giương cung bắn tên.
Hầu hết mũi tên được bắn vào đạo nhân, còn lại rải rác khắp quân Đại Lê.
“Cẩn thận bọn Tây Sơn bắt đầu bắn tên” Quân Đại Lê hô to, nhanh chóng nắm lấy khiên đón đỡ, nhưng hầu hết đều bị mũi tên bắn trúng.
Đạo nhân trên thân chân khí cô đọng dày đặc, cung tên không cách nào chạm được vào bên trong thân thể, chỉ cần đụng tới tầng chân khí vàng kim đã bị đẩy rơi ngược ra ngoài.
Trịnh Đông Lân Bá Vương Thương bỗng hóa thành một con rồng uốn lượn, nếu nhìn kỹ nó có phần giống với chiêu thức ‘Long Chỉ’ của Phạm Nhật.
Chính xác là Long Chỉ đã được Trịnh Đông Lân học lỏm, bởi vì học lỏm nên Long Chỉ đã được pha trộn với Long Sào của nó, càng tạo thêm kì dị, đầu thương bởi vậy hóa thành đầu rồng.
Đạo nhân chân khí phình ra đỡ lại Long Chỉ, đạo nhân chấn kinh lui về sau vài bước, Trịnh Đông Lân lui ra sau ngang bằng.
Đạo nhân nhíu mày nhín nó, bắt đầu cảm thấy lực lượng của nó đã gần chạm tới Thiên Thê, đạo nhân lùi về sau, kết ấn.
Phất trần không có người điều khiển, mà tự động bay giữa không trung tấn công Trịnh Đông Lân, bởi vì tốc độ quá nhanh cộng thêm di chuyển khó đoán, Trịnh Đông Lân trên thân xuất hiện vết thương sâu thấy xương.
“Đây là thứ mà bọn sơn dã các ngươi không có, cho dù có là Đại Tướng Quân của các ngươi” Đạo nhân cười gằn.
Trịnh Đông Lân không nói, quả thực những chiêu thức mà đạo nhân tung ra huyền ảo lạ thường, trước đây nó chưa từng thấy qua, làm sao mà có thể điều khiển một thứ vũ khí khi không nắm trong tay.
Đạo nhân một trăm lẻ tám huyệt vị chiếu sáng, kết thành một viên kim đan giữa người, khi viên kim đan xuất hiện, uy lực kết ấn của đạo nhân càng tăng thêm.
Trịnh Đông Lân chấn động, không hiểu thấu viên kim đan đó là gì, dường như tất cả sức mạnh của đạo nhân đều bắt nguồn từ viên kim đan đó.
Đạo nhân phất tay, kim đan xoay tròn, tỏa ra khí tức kinh khủng, phất trần thu về tay, bị kim đan chi lực bao phủ biến thành màu vàng kim, phình to thêm một vòng, phất trần vung về phía Trịnh Đông Lân.
“Rầm” Bá Vương Thương đầu thương bổ hướng phất trần, nhưng uy lực của nó tăng thêm gấp bội, Trịnh Đông Lân bị lực đạo khủng bố chấn thương.
“Khiến ta vận dụng cả kim đan, ngươi có chết cũng nên tự hào” Đạo nhân thản nhiên nói.
Phất trần quất vào người Trịnh Đông Lân, phất trần đuôi lông dài ra vỗ vào vai trái nó.
Trịnh Đông Lân cắn răng, vai trái nó như muốn gãy xương, lực đạo to lớn khiến chân nó hơi quỵ xuống.
“Chưa xong” Trịnh Đông Lân gầm thét, trên người một trăm lẻ tám chỗ huyệt vị xoay tròn, nhưng trong đó chỉ có bảy mươi chỗ huyệt vị là của chính nó tu luyện ra, còn lại là do thiêu đốt sinh mệnh mà thành.
Thái Huyền Công cấp tốc vận chuyển, từng đợt chân khí màu vàng đất xoay tròn, nặng nề trầm trọng.
Trịnh Đông Lân thấy lực lượng vẫn còn quá yếu so với phất trần của đạo nhân, nó điên cuồng thêm nữa, gân xanh toàn bộ trên trán nổi lên, cả người mạch máu phồng to.
Tóc nó ban đầu ngắn ngủn, chỉ vì thiêu đốt sinh mệnh tới cực đại cho nên hiện tại liên tục tóc từ trên đầu dài ra, thoáng cái đã dài tới thắt lưng, tóc cuồng xõa đung đưa.
Trịnh Đông Lân ngửa đầu nhìn đạo nhân, nắm chặt trường thương hướng lên, bất khuất ý chí chiến đấu.
Dưới chân nó bị áp lực đè sụp xuống, từng đợt khí vàng đất từ dưới đại dịa được rút lên, Bá Vương Thương đỏ rực ngâm vang, con mắt bằng hoa văn kết lại mở to ra nhìn đạo nhân.
Thái Huyền Chân Khí như thủy triều dâng lên, bao phủ toàn bộ cả người nó, kể cả vùng đất dưới chân nó đang dứng.
Cơ bắp phóng to ra một vòng, Dã Man Chiến Pháp toàn lực vận chuyển, thoáng cái biến hình thể của nó cao hơn hai thước.
“Hả ?” Đạo nhân thấy nó khí tức liên tục tăng lên, bỗng chạm tới một ranh giới nào đó vượt qua Vị Đẳng tiến vào Thiên Thê, sắc mặt đạo nhân tàn nhẫn, hai tay kết ấn tốc độ nhanh chóng, một con nai vàng xuất hiện tiến vào bên trong phất trần, phất trần bởi vì vậy khí tức càng thêm khủng bố.
“Tất cả né ra” Binh sĩ hai bên nhìn Trịnh Đông Lân với đạo nhân, hai người bọn nó thân lực lượng tích súc như một quả bom muốn hủy diệt một vùng đất.
Trịnh Đông Lân một trăm lẻ tám huyệt vị lúc này kết lại thành một khỏa trái tim chân khí, như có như không, nó không biết điều đó có ý nghĩa gì nhưng nó cảm thấy toàn thân như có thêm sức lực không hết, Bá Vương Thương bị thập long bao phủ đâm tới.
Đạo nhân con mắt muốn rơi ra ngoài, nó không tin được nói ra một câu, đó là Võ Thể.
Phất trần cùng với Bá Vương Thương va chạm, không khí ở giữa nổ to, tạo thành từng đợt khí lãng cuốn lên, lực lượng chói mắt nổ tung, biến vùng đất ở giữa trở thành một cái hố to.
Mà người nằm trong hố không phải ai khác chính là đạo nhân, kim đan của nó đã vỡ thành từng mảnh, khi kim đan vỡ tan, sinh mệnh của đạo nhân cũng đã đến phần kết, phất trần tươi tả nằm trong hố sâu.
Bụi mù từ hố sâu kèm theo tiếng động kinh thiên đó làm chấn động mọi nơi chiến trường, kể cả bên kia cánh trái, mọi người ngước đầu nhìn theo cột khói bốc lên trời không ngừng.
Trí Bạch ngồi bệt dưới mặt đất, khói bụi tản ra nó thấy được thân ảnh của Trịnh Đông Lân, Trịnh Đông Lân quần áo rách rưới, khóe miệng mỉm cười, tay nắm chặt Bá Vương Thương còn đang bốc khói trắng, bỗng nhiên từ chân tóc của nó biến thành màu trắng xóa, màu trắng kéo thoáng cái nhuộm hết tóc của nó.
Tất cả binh sĩ hai bên hiện ra trong đầu một bức họa.
Thiếu niên thương thần tuyệt đại phong hoa, một trận chiến với tiên nhân tóc hóa thành trắng xóa.