Ngoài cửa lớn của Lâm gia.
Mặc dù hiện tại Lâm gia thanh thế không bằng trước đây, nhưng người dám ở Lâm gia giương oai đã ít lại càng ít, mà người dám đứng trước cửa phủ đệ Lâm gia càng ít hơn, trông có vẻ vô cùng vắng vẻ.
“Mẹ nó, tên khốn khiếp Lâm Phi, ngươi có phải là quên ông đây rồi không!”
Ở dưới con sư tử đá trấn trạch, một người mập trông như một ngọn núi nhỏ, mặc một thân hoa phục tơ lụa căng chặt, trông có vẻ như đám quần áo tơ lụa ấy một phút sau sẽ bị bung hết lộ ra một thân thịt béo không ngừng lay động. Người này là La Thiên bạn tốt của Lâm Phi, là Tam thiếu gia của bang Huynh Đệ, mà vị huynh đệ này ở thành Quy Nguyên tốt xấu gì cũng có thế lực không kém. Cực Hạn võ quán, tuy là chưa đủ lớn để đối đầu với tam đại gia tộc, ở thành Quy Nguyên cũng coi như là một phe có thế lực, danh tiếng khá lớn.
La Thiên đảo mắt cân nhắc một vòng, mắt hơi nheo lại có vẻ khá thất vọng, thì cửa chính xuất hiện một nam một nữ, nam thanh tú, nhìn giống như thư sinh, nữ thì khéo léo dễ thương. Thân thể béo tròn mập mạp bỗng dưng giống như có được lực lượng vô hạn, hai mắt nheo lại thật nhỏ, không ngừng nhìn sang người cô gái áo xanh bên cạnh Lam Phi.
“Lâm Phi, tên nhóc nhà ngươi rốt cuộc cũng được thả về rồi!”
Lúc này Lâm Phi đứng ở cửa đang vô cùng buồn bực, rốt cuộc thì bạn tốt của mình là ai. Đang lúc buồn bực, thì từ phía sau sư tử trấn trạch nhảy ra một tên mập, Lâm Phi dám chắc rằng tên mập này nặng ít nhất là 300 cân, trông giống một ngọn núi cao, mỗi lần hắn bước đi thì giống như những tảng đá dưới chân hắn sẽ bị vỡ vụn.
“Con mẹ nó, hắn mà là bạn của ta ư?”
Lâm Phi nhìn sang Thanh Loan, ý nói, ngươi có phải nhận sai người rồi không!?
Thanh Loan vẻ mặt ngây thơ vô tội gật gật đầu: “Thiếu gia, hắn nói hắn thật sự là bạn tốt của ngài mà!”
….
“Khoan … khoan đã, dừng lại!”
Mắt thấy đối phương muốn ôm mình, Lâm Phi vội vã kêu dừng lại, hắn rất sợ tên mập này tiếp cận được mọi người nhìn vào sẽ không còn đơn thuần là chào hỏi nhiệt tình bình thường nữa.
Chuyện thiệt mình như vậy, Lâm Phi sẽ không để chuyện tiếp xúc “thân mật” như vậy xảy ra.
La Thiên chật vật lắm mới dừng lại được thân mình, chân mày cau lại: “Lâm Phi, ánh mắt ngươi như vậy là sao hả, tên béo ta đây là bạn chơi với ngươi từ bé đến lớn, ngươi không thể nào không biết ta chứ hả?”
Kỳ thực lúc này, trong trí nhớ của Lâm Phi bắt đầu hiện ra các kí ức trước đây, “hắn” đúng là đã từng cùng tên mập này đến kỹ viện uống rượu, rảnh rỗi thì ra đường trêu chọc gái nhà lành, trải qua thời gian rất thoải mái. Vậy nên ở thành Quy Nguyên bọn hắn là hai con sâu làm rầu nồi canh.
Năm năm thoáng chốc đã trôi qua, La mập không thay đổi bao nhiêu, chỉ có thân hình là càng ngày càng “to lớn”, thân mình giống như một ngọn núi nhỏ, đủ để đè chết bất cứ ai không phục.
“La mập!”
“Lâm sâu hại!”
Hai người không ôm nhau giống như những người khác vì Lâm Phi đã sớm tránh sang một bên.
….
Ban ngày ban mặt trên đường lớn!
Hai con sâu hại lớn một lần nữa tụ hội cùng một chỗ, kể cho nhau nghe về những thay đổi trong năm năm qua.
“Tên mập chết tiệt kia, ngươi có thể không gọi ta là Lâm sâu hại nữa có được hay không vậy.”
Lâm Phi dở khóc dở cười, hắn không ngờ tới “Lâm Phi” trước kia lại để lại một cái biệt hiệu tao nhã như vậy, khiến hắn nói cũng không nên lời, thật vất vả trôi qua năm năm, danh hiệu này chắc cũng không còn ai nhớ nữa.
“Được rồi, được rồi. Ngươi bây giờ được coi là thiên tài rồi nên coi thường tên mập này chứ gì.” La Thiên nhìn qua trông có vẻ mập mạp nhưng thật ra đi đường lại khá nhanh nhẹn, thực lực cũng đã đạt tới Võ Đạo ngũ trọng thiên. Hắn vừa cười vừa nói như vậy, nhưng không hề nghe ra có chút nào tức giận.
Từ lúc Lâm Phi trở lại thành Quy Nguyên tới giờ, hắn vẫn chưa từng thật sự kiểm tra ký ức của bản thân, mãi cho tới khi La mập này xuất hiện, mới thật sự nhớ lại các kỷ niệm cũ, cảm giác quen thuộc đối với thành Quy Nguyên cũng dần dần tăng lên.
“Nhìn coi ngươi đang nói gì vậy, ngươi không cảm thấy tên Lâm sâu bệnh rất khó nghe sao, không giống như tên của lão mập nhà ngươi, nghe thật uy phong, đơn giản lại đẹp, các em gái vừa nghe liền sẽ thích.” La Thiên trong trí nhớ của Lâm Phi, cũng là một hoa hoa công tử, thích nhất là tán gái.
La Thiên phá lên cười, sau đó lộ ra nụ cười dâm đãng, vỗ vỗ bả vai Lâm Phi: “He He, năm năm trôi qua rồi, cũng chỉ có Lâm Phi ngươi là hiểu ta, hôm nay ta dẫn ngươi đi đón gió tẩy trần. Tên nhóc nhà ngươi không nói tiếng nào đã đi ra ngoài tận năm năm, lão mập ta đây cũng không có bạn cùng chơi.”
….
“Đến rồi!”
La Thiên cười xấu xa, chỉ vào lầu Yên Hoa sau lưng mình: “Sau khi ngươi đi thì nơi này được mở, ở trong này mỹ nữ như mây, ngươi ở trong môn phái lâu như vậy khẳng định cũng đã nghẹn một bụng hỏa rồi, lão mập ta đã chuẩn bị xong cho ngươi đủ loại mỹ nữ, cam đoan sẽ cho ngươi thỏa mãn.” Dứt lời liền ném cho Lâm Phi một ánh mắt ra vẻ hiểu biết.
Nếu đã đến, Lâm Phi cũng không có ý định rời đi, huống chi nếu nói đến bạn bè của hắn ở thành Quy Nguyên đại khái cũng chỉ có Lâm Thiên một người này.
Bên trong lầu Yên Hoa thiết kế trang hoàng lộng lẫy, hương diễm động lòng người, khắp nơi tỏa ra hương thơm.
Hai người vừa bước vào trong lầu, liền có mấy cô nương ra tiếp đón, trong đó có một người nếu dùng lời hiện đại mà nói thì chính là tú bà, tầm hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn đẹp quyến rũ động lòng người. Vừa ra tới liền kéo tay La Thiên, một làn gió thơm liền xông vào mũi, ném một cái mị nhãn: “Ây da, mập đại gia, ngọn gió nào thổi người tới đây, ngài đã lâu lắm rồi không tới!”
Bàn tay to của La Thiên vỗ lên mông nàng ta một cái: “Hôm nay ta mang một người bạn của ta đến đây đón gió tẩy trần, mau bày cho ta một bàn tiệc rượu, gọi hết các cô nương đẹp nhất đến đây, đừng có giấu giếm, chỉ cần làm bạn ta vui vẻ, việc ngươi nhờ lần trước ta đây sẽ đồng ý.”
Mỹ phụ này liền cười nũng nịu, nở nụ cười giống như gà mẹ: “Mập đại gia cứ yên tâm, hôm nay ta sẽ gọi tất cả các cô nương tốt nhất đến đây, đảm bảo sẽ không để cho bạn của ngài thất vọng.”
“Các cô nương, khách nhân tới rồi, mau ra tiếp đón!!”
Lời vừa nói ra, từ hai bên liền đi ra các cô nương, hương thơm thoang thoảng, mặc trang phục khêu gợi. Lâm Phi còn chưa kịp phản ứng, bên người đã bị vây quanh bởi mấy cô nương liền, mỗi người đều trông khá xinh đẹp, tiền đột hậu kiều, trông rất mê người.
“Sâu bệnh, thế nào, ánh mắt lão mập này không tệ chứ!”
Hai người ở trên lầu hai chọn lấy một nhã gian.
Mặc dù khí trời bên ngoài nóng bức, nhưng bên trong nhã gian vẫn là hương thơm lượn lờ, oanh oanh yến yến náo nhiệt vô cùng, Lâm Phi giả này, cuối cùng cũng hiểu được thế nào gọi là mỹ nữ trọng ngực.
Uống xong bàn tiệc rượu hoa, đến nhã gian chơi đùa không phải chỉ vui bình thường đâu, Lâm Phi ở nơi này thấy như mình đã tìm lại được cảm giác ở sâu trong ký ức.
Uống vào một ly lại một ly rượu hoa, hai người giống như một lần nữa quay trở lại năm xưa cũng nhau rượu chè ca hát, mà nay đảo mắt đã qua năm năm rồi.
Mỹ nữ trong ngực, rượu ngon vào miệng, Lâm Phi cảm thấy mình dường như thích loại cảm giác này.
“Sâu bệnh, ngươi biết không năm năm này ngươi không ở đây đám khốn khiếp kia kiêu ngạo vô cùng, ngay cả lão mập ta đây cũng không coi ra gì. Ngươi nói xem có tức chết ta không chứ, lại nói đến chuyện trước kia, có chuyện này…”
Thình thịch.
La Thiên chưa nói xong, cửa nhã gian liền bị đẩy ra, sau đó tiếng tú bà khuyên can liền truyền tới.
“Các vị đừng nên vào đây, bên trong đã có người ngồi rồi….”
Nàng hiển nhiên là không thể ngăn lại đám người nọ, cửa nhã gian bị đẩy ra một cách thô bạo, ở cửa xuất hiện một vài thanh niên trẻ tuổi, người nào người nấy mặt đều vô cùng kiêu căng, rất ra dáng “ở đây ta là vua, là lớn nhất”.
“Ta nói ai đang ở đây, hóa ra là tên mập La Thiên, lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám cướp cô nương của chúng ta!”