"Sư thúc tổ, người vừa rồi hát bài gì thế, thật là dễ nghe."
Thiếu nữ dừng tay lại, lau giọt mồ hôi, dò hỏi.
Trong quá khứ, Tần Giác đã hát nhiều ca khúc võ hiếp thú vị có chút khoái ý, thoải mái không bị trói buộc, người thiếu nữ đã sớm quen với điều đó, lần này đột nhiên lại đổi phong cách, nhưng nó đã thu hút sự chú ý của nàng.
"Nói ra ngươi cũng không biết."
Tần Giác lắc đầu, không có trả lời.
Đối với điều này, thiếu nữ im lặng không nói lên lời.
Ngoài thực lực không thể đo đếm được, thì vị sư thúc tổ gần mười mấy tuổi này thường thường hay thực hiện một số hành động kỳ quái, làm cho người khác không thể tưởng tượng được, bao gồm cả những bài hát có chút kỳ kỳ quái quái kia, mà người thiếu nữ chưa bao giờ nghe qua.
"Sư thúc tổ, hôm nay ta còn có một khóa võ đạo, xin phép đi trước."
Thiếu nữ không có ở đây tiếp tục tranh luận về cái đề tài này nữa, bây giờ nàng đã là đệ tử nội môn của Huyền Ất Sơn, cần học rất nhiều chương trình học, bởi vậy cũng không thể ở chỗ này mãi được.
"Ừm, đi đi."
Tần Giác xua tay.
Kể từ khi sư phụ qua đời, sau này Bạch Nghiệp lên làm chưởng môn, hắn rất ít rời khỏi chỗ sườn đồi này và không thích tham gia bất cứ hoạt động gì cả, sự xuất hiện của thiếu nữ này, mang lại cho Tần Giác cảm giác rằng hắn chưa có già, mặc dù hắn chỉ mới có mười sáu tuổi.
Tần Giác đối với bất cứ chuyện gì cũng cực kỳ bình tĩnh, không có chút xáo trộn gợn sóng nào.
Chỉ cần không liên quan đến những người bên cạnh mình, Tần Giác cơ hồ sẽ không để ý tới.
"Tiểu gia hỏa, hi vọng ngươi có thể nhanh chóng trưởng thành."
Nghĩ tới đây, Tần Giác vỗ vỗ 'Cỏ dại' bên cạnh, khẽ cười nói.
Nếu như có thể nuôi dưỡng một gốc 'Cỏ dại' trưởng thành thì rất không tệ.
Cùng lúc đó, 'Cỏ dại' duỗi phiến lá và cuốn lấy ngón tay Tần Giác, giống như hành động của một đứa trẻ đang làm nũng.
Loading...
"Tiểu gia hỏa, hôm nay ta đã rót linh tửu cho ngươi rồi, đừng quá tham lam."
Tần Giác ra vẻ nghiêm khắc nói.
Có đôi khi hắn thật sự hoài nghi cái gốc 'Cỏ dại' này là một con người, bởi vì ngoại trừ việc không thể nói chuyện, thì các chỗ khác gần như không có chỗ nào không giống con người, thậm chí biết cách nịnh nọt và nũng nịu giống như một đứa bé.
Sau khi bị Tần Giác khiển trách một câu, 'Cỏ dại' lập tức ỉu xìu, thành thành thật thật thu hồi phiến lá, bắt đầu chuyên tâm hấp thu linh khí.
Cũng không phải Tần Giác không bỏ được rượu, mà là một khi 'Cỏ dại' quá phụ thuộc vào ngoại vật, rất có thể dẫn đến nó không thể nào tiến hóa được nữa, nếu không thì những các loại thiên tài địa bảo sẽ không được trân quý.
Thấy thế, Tần Giác rất vui mừng, ngửa đầu uống một hớp rượu, thốt lên:
"Không hổ là rượu trăm năm của sư huynh, những thứ ta uống trước đây không thể nào so sánh được."
Bởi vì lần trước Bạch Nghiệp đã hứa với Tần Giác là cho bước vào hầm rượu của hắn, Tần Giác cơ hồ như đã quét sạch toàn bộ rượu ngon bên trong, khiến Bạch Nghiệp tức giận kém chút nữa liều mạng với hắn, đáng tiếc thay ai bảo Bạch Nghiệp không có nói rõ ràng.
Huống chi, Bạch Nghiệp lại không thể đánh lại được hắn.
"Lần sau sẽ tìm một lý do khác để được đi vào lần nữa vậy.”
Tần Giác vẫn chưa thỏa mãn nói.
"Hả? Đó là cái gì."
Phát giác được có gì đó không đúng, Tần Giác ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy một chiếc thuyền buồm lơ lửng giữa không trung chớp mắt đã tới, đi vào phía trên Huyền Ất Sơn.
Ngay sau đó từ trên thuyền buồm có bốn đạo thân ảnh bay xuống, đi thẳng đến đại điện Huyền Ất Sơn. truyện ngôn tình
Không đúng, một người trong số đó trong tay còn cầm theo một cái xác ướp.
"Đi qua đó xem thử."
Tần Giác luôn cảm thấy có điều gì đó không đơn giản như vậy, thế là đứng dậy đi về hướng đại điện, ở chỗ bốn người kia hắn cảm nhận được khí tức của cường giả Thiên giai, bốn vị Thiên giai, hiện tại lại xuất hiện ở Huyền Ất Sơn,là một cỗ lực lượng không cách nào chống lại được.
Đương nhiên, đó là tình huống khi mà Tần Giác không có nhúng tay vào.
...
Bên trong đại điện tráng lệ, Bạch Nghiệp đang xử lý chính sự ở sơn môn, bên cạnh là đại trưởng lão Vương Quyền, Trương Kỷ Trần cùng Võ Anh đứng cách đó không xa.
Ban đầu vào thời điểm này, bọn hắn hẳn là phải khẩn trương chuẩn bị cho chuộc chiến tranh với Tinh môn, nhưng khi Tống Vân thất thủ, một số lượng lớn cao tầng của Tinh Môn đã hy sinh nên Tinh Môn đã hoàn toàn không còn bất cứ mối đe dọa nào cả.
Không khoa trương chút nào khi nói rằng, hiện tại chỉ cần một mình Bạch Nghiệp, là có thể dễ dàng hủy diệt nó.
Đúng lúc này, vẻ mặt Bạch Nghiệp đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn trời:
"Khí tức thật mạnh!"
Đại trưởng lão bên cạnh khuôn mặt cũng lộ vẻ hoảng sợ:
"Với lại không phải chỉ có một."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đại điện đã xuất hiện bóng dáng của bốn nhân vật, hừm...không đúng, còn có một cái xác ướp trên xe lăn.
Mặc dù Ngụy Lăng đã ăn Đại Bồi Nguyên Đan, nhưng muốn triệt để khôi phục còn cần một khoảng thời gian, bởi vậy chỉ có thể tiếp tục duy trì tình trạng này.
"Ai là chưởng môn của Huyền Ất Sơn?"
Người thanh niên đứng đầu một bước tiến vào đại điện, hỏi.
"Ngươi là ai?"
Bạch Nghiệp nhìn lướt qua, không trả lời mà hỏi lại.
Bốn người, một người là Thiên giai đỉnh phong hai người là Thiên giai hậu kỳ, một người là Thiên giai trung kỳ,đội hình này hiển nhiên là những kẻ không tốt.
Và dường như người thanh niên có thực lực Thiên giai trung kỳ mới là người cầm đầu.
"Ngụy gia, Ngụy Long Thao."
Thanh niên ngạo nghễ nói.
"Ngụy Long Thao?!"
Đại trưởng lão đột nhiên mở to hai mắt, biểu cảm chấn kinh.
"Lão Vương, ngươi biết không?"
Bạch Nghiệp khẽ nhíu mày.
"Nếu ta nhớ không lầm, Ngụy Long Thao hẳn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngụy gia."
Đại trưởng lão nuốt ngụm nước miếng, giải thích.
"Thì ra là thế."
Bạch Nghiệp biểu hiện vẫn như cũ rất bình tĩnh:
"Tại hạ chính là Bạch Nghiệp chưởng môn của Huyền Ất Sơn, Ngụy công tử tìm ta có chuyện gì?"
Thấy Bạch Nghiệp mặt không biến sắc, Ngụy Long Thao có chút ngạc nhiên, bất quá hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà nói ngay vào vấn đề chính:
"Bạch chưởng môn, Ngụy Bình của Ngụy gia có phải bị người của Huyền Ất Sơn giết chết đúng không?"
"Không sai. "
Bạch Nghiệp lạnh nhạt nói:
"Hắn cấu kết với Tinh Môn, có ý đồ đánh lén phân đường Huyền Ất Sơn của ta, gieo gió thì gặt bão."
Lúc này, Bạch Nghiệp cuối cùng cũng thể hiện ra phong phạm chưởng môn của mình.
"Ta không quan tâm là vì nguyên nhân gì, nhưng dám làm tổn hại tới người của Ngụy gia, đều phải trả giá thật lớn."
Ánh mắt Ngụy Long Thao lạnh lùng, sát ý nghiêm nghị.
"Thật không?"
Bạch Nghiệp thở dài, xem ra rốt cuộc vẫn là tránh không khỏi.
"Tuy nhiên, ta có thể cho các ngươi một cơ hội."
Ngụy Long Thao xoay chuyển tình hình, cao cao tại thượng nói:
"Miễn là các ngươi chịu quy thuận Ngụy gia, hàng năm dâng lễ đóng góp sáu phần tài nguyên tu luyện, đồng thời đem xác chết của Ngụy Bình giao ra đây, ta có thể bỏ qua chuyện cũ."
"Ngươi đi chết đi!"
Trương Kỷ Trần lập tức nhịn không được chửi ầm lên, trở thành một cuồng nhân.
Ngay cả một thằng ngốc cũng có thể nghĩ ra, cái này căn bản không phải là cho cơ hội, mà là muốn trực tiếp chiếm lấy Huyền Ất Sơn!
"Ngươi là cái thá gì, nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?"
Ngụy Long Thao lạnh hừ một tiếng, vung tay lên, một đạo linh lực trong nháy mắt bắn về phía Trương Kỷ Trần!
Chỉ là khi cỗ linh lực này còn chưa tới gần được Trương Kỷ Trần, đã bị một đạo linh lực nhu hòa khác hóa giải, rồi sau đó tiêu tán.
"Ngụy công tử, nơi này là Huyền Ất Sơn, không phải Ngụy gia."
Đôi mắt Bạch Nghiệp rũ xuống, trầm giọng nói.
"Ngụy công tử, yêu cầu của ngươi thật là quá đáng."
Đại trưởng lão cũng lắc đầu, vẻ mặt phẫn nộ.
Nếu như đáp ứng theo yêu cầu của Ngụy Long Thao, không khác gì chắp tay giao Huyền Ất Sơn cho bọn họ, dù đại trưởng lão không muốn đắc tội với Ngụy gia, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý.
"Ha ha, ta đến đây để cho các ngươi một cơ hội, không phải đến cùng các ngươi bàn điều kiện."
Ngụy Long Thao cười lạnh nói:
"Hoặc là quy thuận hoặc là chết!"