Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 19: Bàn Về Tống Vân



Này, các ngươi nghe được tin gì chưa?"

"Gì thế?"

"Tinh môn bị một viên thiên thạch đập trúng rồi."

"Cắt... việc này qua nữa tháng rồi, có người nào không biết đâu."

"Không phải nữa tháng trước, mà buổi sáng hôm nay, Tinh môn lại bị một viên thiên thạch lớn hơn đập trúng!"

"Thật hay giả thế?"

"Đương nhiên là thật, môn chủ của Tinh môn đã ngã xuống tại chỗ mà, hơn nữa cả ngọn núi đều bị sang bằng thành bình địa rồi, trên mặt đất, các môn khách cấp cao gần như bị diệt hết!"

"Cái gì? Nghiêm trọng tới như vậy sao?"

"..."

Những cuộc nói chuyện kiểu như thế về nơi đó được phủ rộng ở những nơi khác, gây ra một cuộc sống to gió lớn.

Ban đầu, Tinh môn tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, mọi người đang chuẩn bị xem kịch, thế mà kết cục lại phát sinh ra việc này, môn chủ cùng với các cao tầng của Tinh môn đã mất thế thì đánh làm sao với Huyền Ất Sơn đây?

"Trời phẫn nộ, đây chính là trời phẫn nộ!"

Một cụ già chống quải trượng nói.

Hai lần liên tục bị thiên thạch đập trúng, với lại mỗi lần đều đập trúng môn chủ Tinh môn, e là mọi người sẽ không nhịn được mà nghĩ theo hướng khác, chưa kể nơi đây là cái thế giới võ đạo vi tôn, vốn không tồn tại việc nói chuyện mê tín.

"Môn chủ của Tinh môn phải làm một việc gì táng tận lương tâm lắm đây!"

"Hừ! Tôi nói rồi, tại sao Tinh môn lại tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, khẳng định trong đó có vấn đề!"

"Chết tốt! Chết thì tốt!hahaha!"

Trong lúc mọi người còn đang xúc động, bàn luận sôi nổi thì cũng rất nhiều người có thái độ cười trên nỗi đau của ngươi khác, hận không thể làm cho Tinh môn biến mất.

Dù sao Tinh Môn cùng Huyền Ất Sơn cũng là hai tông môn võ đạo nằm trong phạm vi mấy ngàn dặm trở lại lại đây, khó tránh khỏi sẽ bị lấy ra so sánh, trong đó Tinh môn có tiếng là đi khắp nơi cướp đoạt tài nguyên tu luyện, chèn ép võ giả bình thường, đã từng vô duyên vô cớ đi tiêu diệt mấy cái thế gia khác, gây nên không ít sự tức giận cho nhiều người.

Không giống với Huyền Ất Sơn, Huyền Ất Sơn mặc dù không được cho là uy nghiêm hùng vĩ nhưng trước giờ không động thủ đối với các võ giả bình thường,lại còn thường xuyên còn giúp đỡ người dân xung quanh tiêu diệt yêu thú, vì thế được âm thầm gọi là "Thánh sơn."

Ngày thường, Tinh môn luôn cao cao tại thượng, những người này tất nhiên không dám nói gì, hiện tại Tinh môn nguyên khí đã tận, lại muốn tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, bọn họ sao có thể không muốn giẫm một chân vào?

Thậm chí còn chưa tới một ngày, đã có người bắt đầu kể chuyện:

"Hôm nay ta sẽ kể về việc Tống Vân bị mười nam nhân vạm vỡ xx."

"Nói về tên Tống Vân này, một ngày nọ bị mười nam nhân cường tráng kéo tới bên trong vũng bùn nhão mà đánh, còn cho hắn ăn phân, hắn ăn rất ngon lành...."

Vào lúc này nếu môn chủ của Tinh môn 'Tống Vân' còn sống, hắn nhất định sẽ khóc lớn nói ta đây việc gì cũng không có làm.

Tóm lại bất luận là như thế nào đi nữa, bởi vì một viên thiên thạch này, làm nguyên khí của Tinh môn đã thương tổn, người mạnh nhất như Tống Vân cũng chết tại chỗ, phó chưởng môn thì trọng thương, chỉ còn sót lại mấy vị trưởng lão yếu tay yếu chân, mất đi sức chiến đấu, không khoa trương chút nào nếu như nói Tinh môn bây giờ không còn sức chống lại Huyền Ất Sơn.

Nhận được tin này, ban đầu Bạch Nghiệp có chút sững sờ, sau đó chợt ngửa mặt lên cười to tiếng:

"Dẫn Tinh Đại Pháp, hahaha, vì một cái Dẫn Tinh Đại Pháp, Tống lão quái, cuối cùng ngươi tự mình đùa tới chết rồi, hahahah!"

Không chỉ có Bạch Nghiệp mà trên dưới Huyền Ất Sơn cũng vô cùng cao hứng không ngậm được mồm, đến cả mấy vị trưởng lão mày nhăn nhó nay cũng ý cười đầy mặt.

Ai mà ngờ tới được, đang lúc bọn họ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị nghênh đón sự công kích của liên minh Tinh môn với Ngụy gia, thì đột nhiên Tinh môn xong đời.

Mà nay Tinh môn đã mất đi sức chiến đấu, thử hỏi Ngụy gia còn giúp bọn hắn nữa hay sao?

"Hahaha, để ăn mừng chuyện này, hôm nay ta phá lệ sẽ thưởng cho mỗi người các ngươi một viên đan dược do ta tự luyện."

Tiếng cười đột ngột dừng lại.

"Nhân tiện, ta phải nhanh thông báo chuyện này cho sư đệ biết."

Bạch Nghiệp vô cừng cao hứng chạy ra khỏi đại điện, chỉ còn lại đám cao tầng của Huyền Ất Sơn đứng đó.

Không bao lâu sao, Bạch Nghiệp đã tới sườn đồi nơi Tần Giác ở, từ xa hắn đã thấy Tần Giác đang ngồi trên tảng đá uống rượu.

"Sư đệ! Sư đệ!"

Bạch Nghiệp lớn tiếng gọi.

Nghe được tiếng gọi, Tần Giác nghi hoặc quay đầu lại, ngay lập tức đề cao cảnh giác:

"Huynh muốn làm gì?"

"Việc kia là do đệ làm sao?"

Bạch Nghiệp nói ngay vào chuyện chính.

Người khác có lẽ không rõ ràng nhưng Bạch Nghiệp lại rõ hơn ai hết, trừ phi là Tần Giác trong bóng tối động tay động chân, nếu không sẽ không có khả năng trùng hợp như thế, đây cũng là lý do hắn tìm tới Tần Giác.

"Việc gì?"

Tần Giác mờ mịt hỏi.

"Thiên thạch."

Bạch Nghiệp khẽ mỉm cười, không cần nói nhiều cũng biết.

Tần Giác lập tức giật mình:

"Đúng là ta làm."

Tối qua trước khi đi ngủ, Tần Giác phát động thuật Đại Vẫn Thạch khóa chặt lấy môn chủ Tinh môn là Tống Vân, nhưng không ngờ tới lại quấn vào các cao tầng khác, kết quả là dẫn tới việc các cao tầng khác của Tinh môn bị tiêu diệt gần hết.

Tuy nhiên, Tần Giác không lấy làm áy náy về nó, vì dù sao cũng do Tinh môn muốn khiêu chiến với Huyền Ất Sơn, Tần Giác không trực tiếp san bằng Tinh môn đã xem như thủ hạ lưu tình rồi.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tần Giác lại bổ sung:

"Đúng rồi, tối qua Tinh môn có phái sát thủ tới."

"Cái gì? Sát thủ?"

Bạch Nghiệp kinh hãi, hắn hoàn toàn không biết việc này.

"Ba bọn địa giai sâu kiến bị ta sẵn tay giết rồi."

Tần Giác thuận miệng nói, như thể chuyện đó chẳng ý nghĩa gì với hắn.

"Địa giai?"

Bạch Nghiệp nhíu mày suy tư:

"Chẳng lẽ là ba người kia?"

"Sư huynh biết bọn hắn?"

Tần Giác kinh ngạc.

"Uh... Đã từng nghe đến, có phải trong số họ có người dùng vũ khí là thước không?"

Bạch Nghiệp ngập ngừng hỏi.

Tần Giác có chút trầm ngâm gì đó rồi đó: "Không sai, còn có một người dùng vật giống như ngân châm."

"Quả nhiên là bọn hắn!"

Bạch Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói:

" Sát thủ nổi tiếng những năm gần đây chính là ba người họ, không nghĩ tới bọn hắn dám ám sát người của Huyền Ất Sơn ta, thật là không biết sống chết!"

Lưu Phong, Tiêu Diềm, Lâm Đông, là tổ hợp sát thủ nổi tiếng trong mấy năm gần đây, rất nhiều người chết trong tay họ mà không biết vì sao, cũng không thiếu những địa giai khác.

Ba người bọn họ chui vào Huyền Ất Sơn với mục tiêu rất rõ ràng, may là bị Tần Giác gặp được, nếu không hậu quả khó mà lường được.

"Sư đệ, lần này may mắn có đệ, nếu không huynh thật không biết nên làm thế nào."

Chuyển dời cuộc trò chuyện, Bạch Nghiệp cười híp mắt, thêm cái vẻ mặt ti tiện, nhất thời làm Tần Giác rùng mình.

"Dừng lại đi, nếu huynh ứng chiến, có phải sẽ lôi ta vào không?"

Tần Giác không biết nói gì, không ai biết rõ tính cách sư huynh hắn hơn hắn, không nắm chắc mục đích, từ trước tới nay hắn sẽ không tùy tiện xuất thủ.

"Haha, không hổ là sư đệ của ta, cái gì cũng không gạt được đệ."

Bạch Nghiệp xấu hổ xoa đôi bàn tay, cười:

"Có thù lao là những bình rượu ủ trăm năm trong hầm rượu của ta, ngươi thấy sao?"

"Thật sao?"

Người hờ hững như Tần Giác đột nhiên sáng mắt lên, lôi ra cái biểu cảm hứng khởi.

Ngày thường, sư huynh của hắn ngoài việc tu luyện, còn có sở thích tự mình thu thập luyện chế linh tửu,linh tửu trong nhẫn trữ vật của Tần Giác đều do Bạch Nghiệp cho hắn, tuy nhiên với cái hầm rượu tư nhân kia thì Bạch Nghiệp chưa lần nào cho hắn đặc chân vào, Tần giác đã thèm muốn nó từ lâu, không ngờ lần này Bạch Nghiệp lại hào phóng như thế.

"Đương nhiên!"

Bạch Nghiệp gật đầu thề son sắt.

Lời còn chưa dứt, Tần Giác đã biến mất, thì ra là thẳng tới hầm rượu rồi.

Thấy thế, Bạch Nghiệp sửng sốt rồi chợt vội vàng hô to:

"Chờ một chút! Huynh còn chưa nói xong đâu! Đệ chỉ có thể ở bên trong một ngày thôi! Không phải! Là nửa ngày!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv