Vô Địch Kiếm Vực

Chương 57: Ngự kiếm thuật!



Quát khẽ một tiếng, Dương Diệp thi triển Tật Phong Bộ tới mức cực hạn, nắm trường kiếm trong tay chém tới ba mươi mấy đạo kiếm khí lao tới trước mặt.

Dương Diệp không dám cất giấu thực lực, dưới một kích toàn lực được huyền khí kim sắc gia trì, trường kiếm trong tay Dương Diệp giống như chém rách không khí, trường kiếm lướt qua, trong không khí xuất hiện một vệt khí rất rõ ràng, đồng thời vang lên một âm thanh xé gió bén nhọn chói tai.

“Bùm!” 

Một tiếng năng lượng nổ vang ầm lên ở giữa sân, những đạo linh kiếm (*) va chạm với trường kiếm của Dương Diệp tiêu tán trong nháy mắt, Dương Diệp không giảm tốc độ, nhìn thoáng qua những đạo linh kiếm còn lại, Dương Diệp dừng thân hình, xoay người cầm trường kiếm trong tay quét qua!

“Bùm!”

Lại là một tiếng nổ vang lên, trường kiếm của Dương Diệp phá tan mấy đạo linh kiếm phía trước, sau đó lại một lần nữa nhìn qua những đạo linh kiếm khác, sau một khắc, xoay người, sau một khắc, tiếp tục xoay người… 

Từ khi trận pháp bắt đầu khởi động, Dương Diệp không ngừng lặp lại động tác này, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Tốc độ của linh kiếm quá nhanh, quá nhiều, muốn dùng thân pháp né tránh thì Tật Phong Bộ của hắn căn bản không làm được. Hắn lúc này chỉ có thể làm như vậy, cứng rắn chống lại!

Tất nhiên như vậy phải trả giá rất thê thảm. Không tới một hồi, toàn thân Dương Diệp đã xuất hiện vết máu chằng chịt, trừ hai mắt sắc bén ra, trên người Dương Diệp lúc này gần như không có chỗ nào lành lặn, lại còn đang không ngừng tăng lên…

Dương Diệp lúc này đã tin lời lão nhân kia nói, kiếm trận này người dưới Tiên Thiên cảnh căn bản không thể chống lại được. Nếu như không phải cơ thể hắn không yếu hơn một vài huyền thú Cửu giai, hơn nữa có huyền khí kim sắc nghịch thiên chữa trị thì ngay cả hắn muốn kiên trì một phút đồng hồ cũng khó! 

Bây giờ hắn còn có thể kiên trì hoàn toàn là dựa vào cơ thể này! Hắn mặc dù không tránh né được hết linh kiếm này, thế nhưng những linh kiếm này nhất thời cũng không có biện pháp giam cầm hắn, bởi vì trừ gây ra mấy vết thương lớn ngoài da cho hắn thì căn bản không tạo thành tổn thương trí mạng nào cả!

“Bùm!”

Dương Diệp một kiếm đánh tan hơn mười đạo linh kiếm, còn lại hơn mười linh kiếm thì thân mật tiếp xúc với vai và tứ chi của Dương Diệp. 

Đau đớn trên cơ thể làm cho khóe miệng Dương Diệp co giật một cái, thầm nghĩ: “Nếu tiếp tục như vậy ta nhất định sẽ bị kiếm trận này chém chết từ từ mất! Nhất định phải nghĩ cách.” Nghĩ vậy Dương Diệp tiện tay đánh tan vài đạo linh kiếm đâm tới, sau đó ánh mắt quét quanh bốn phía, thầm nghĩ: “Nhất định có biện pháp, nhất định có, ta phải tìm được biện pháp đối phó với những linh kiếm này mới có thể qua cửa được!”

Dương Diệp rất muốn ngồi xuống từ từ suy nghĩ biện pháp đối phó kiếm trận, thế nhưng kiếm trận đâu có cho hắn cơ hội? Cứ năm hơi thở một trăm đạo kiếm khí, thời gian lại không chậm trễ chút nào, cho nên Dương Diệp bây giờ nhất định phải vừa phải phòng linh kiếm, vừa nhanh chóng vận động não nghĩ biện pháp! Không thể không nói, việc này cực kỳ rèn luyện độ linh hoạt của đại não!

Lại qua nửa canh giờ, lúc này Dương Diệp vẫn chưa có biện pháp gì hay cả, trái lại đã trở nên không giống người nữa. Y phục trên người hắn lúc này đã biến mất sạch, da thịt toàn thân lộ ra trong không khí, không chỉ có như vậy, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều bị máu tươi bao phủ giống như được tắm qua máu tươi vậy, trông rất kinh khủng dữ tợn! 

“Kiếm trận biến thái quá, CMN là ai bày ra không biết, đây có thật là để khảo hạch đệ tử không, hay là để tra tấn người ta thế hả?”

Cảm nhận được khác thường và đau đớn trên cơ thể, Dương Diệp nhịn không được thầm mắng trong lòng. Từ khi kiếm trận khởi động cho tới bây giờ, khoảng thời gian này đối với hắn mà nói thật sự là một loại tra tấn. Nếu như là người bình thường, tối đa bị linh kiếm đâm trúng rồi sau đó bỏ xác thất bại mà thôi.

Nhưng mà hắn không có như vậy! Từ đầu hắn đã cảm thấy may mắn vì cơ thể mạnh mẽ của mình có thể chống lại những linh kiếm này. Thế nhưng bây giờ hắn hận mình đừng có cơ thể mạnh mẽ như vậy! Vì sao? Bởi vì bộ dáng của hắn bây giờ cũng là do cơ thể mạnh mẽ này tạo thành. 

Nếu như cơ thể hắn mạnh như huyền thú Vương cấp thì những vết chém của linh kiếm đối với hắn chỉ như gãi ngứa! Nhưng vấn đề là hắn không có! Cơ thể hắn có sức phòng ngự nhất định đối với những đạo linh kiếm này nhưng cũng không phải chống được hoàn toàn, cho nên mới tạo thành tình huống như bây giờ, kiếm khí có thể cắt đứt da hắn, nhưng lại không gây nên tổn thương trí mạng cho hắn.

Nói đơn giản một chút chính là “bị đau nhưng không chết”! Đây không phải tra tấn thì là gì?

Dương Diệp trước kia chỉ nghe qua thiên đao vạn quả chứ chưa gặp qua, thế nhưng bây giờ chính cơ thể hắn lại bị như vậy! 

Có điều Dương Diệp cũng phát hiện một điểm tốt, đó chính là trong lúc toàn thân hắn bị “thiên đao vạn quả” thì vòng xoáy nhỏ trong cơ thể hắn giống như cực kỳ thích thú hắn bị như vậy, bởi vì vòng xoáy nhỏ trong đan điền chủ động chảy ra huyền khí kim sắc không ngừng, đồng thời tự động chảy tới kinh mạch toàn thân hắn, chữa trị thương thế trên cơ thể hắn!

Vì sao nói vòng xoáy nhỏ thích thú như vậy? Bởi vì Dương Diệp cẩn thận quan sát, nếu như cơ thể hắn bị thương tổn cực lớn thì huyền khí kim sắc trong đan điền sẽ tự động đi chữa trị, căn bản không cần hắn vận chuyển. Hơn nữa nếu như huyền khí kim sắc trong đan điền bình thường thiếu thì vòng xoáy nhỏ sẽ cho huyền khí kim sắc trong nó chảy ra, rất là hào phóng!

Chuyện này làm cho Dương Diệp vô cùng nghi hoặc, chẳng qua hắn bây giờ không có thời gian quan tâm vấn đề này. Hắn hiện tại gặp phải một vấn đề lớn hơn nữa, đó chính là đối phó với những linh kiếm này như thế nào. 

Đầu của Dương Diệp nhanh chóng hoạt động, hắn lúc này nhất định phải nghĩ biện pháp, không thì cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ bị tra tấn tới chết mất. Mặc dù vòng xoáy nhỏ chủ động giúp hắn chữa trị cơ thể, nhưng rõ ràng bị thương nhanh hơn được chữa thương, kéo dài nữa không chỉ là một loại tra tấn mà còn sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Bởi vì lúc này Dương Diệp đã không dám chắc chắn đây là ảo cảnh nữa, uy lực của kiếm trận lão nhân kia nói và một số đặc tính của kiếm trận này rất trùng hợp với nhau, như vậy cho dù lão nhân kia không phải là huyễn cảnh hóa ra hay là huyễn cảnh hóa ra đi nữa thì lời nói của lão ấy vẫn là thật.

Nói chung cho dù như thế nào, Dương Diệp không dám cược, hắn nhất định phải sống, dù cho đây có phải ảo cảnh thật hay không! 

Lại nửa canh giờ trôi qua, Dương Diệp đã bắt đầu xuất hiện vẻ mệt mỏi, bất kể là lực đạo hay tốc độc cũng đã giảm xuống rõ. Phát hiện này khiến Dương Diệp cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng lên, bởi vì trước kia đối chiến với kiếm nô thì tối đa hắn chỉ thấy tâm trí mệt, tinh thần uể oải, nhưng các phương diện cơ thể không xuất hiện các vấn đề như thế này, bây giờ lại xuất hiện, vậy chứng tỏ điều gì? Chứng minh ảo cảnh này có thể là thật…

Dương Diệp hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh, loại tình huống này nếu như còn không bình tĩnh vậy thì sẽ đi tìm đường chết mất. Đột nhiên hai mắt Dương Diệp sáng lên, hắn nghĩ đến một biện pháp!

Nghĩ là làm! Ngay khi ba mươi mấy đạo kiếm linh lao tới trước mặt Dương Diệp thì hắn không còn cứng rắn đối đầu như trước nữa mà từ bỏ phòng ngự và công kích, sau đó thi triển Ngự Kiếm thuật đối với ba mươi mấy đạo linh kiếm kia. Vốn linh kiếm sắp đâm tới mặt, ngực và mấy chỗ yếu hại của Dương Diệp thì một màn quỷ dị xuất hiện, mấy đạo linh kiếm dưới sự khống chế ý niệm của Dương Diệp đột nhiên dịch chuyển qua bên cạnh mấy cm! 

“Xuy!”

Ba mươi mấy đạo linh kiếm tiếp xúc thân mật với cơ thể Dương Diệp, sau đó máu tươi lại tràn đầy trên người hắn. Đối với cảm giác đau đớn trên người truyền tới, Dương Diệp giống như không có cảm nhận được, hắn kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bởi vì Ngự Kiếm thuật lại có thể ngự những linh kiếm vô chủ này thật!

Phát hiện này làm cho Dương Diệp như đang ở vực sâu không đáy tối tăm đột nhiên phát hiện một ánh lửa vậy, hắn sao có thể không hưng phấn kích động được? 

Tiếp đó Dương Diệp trở nên thoải mái hơn so với lúc trước, đầu tiên hắn dùng toàn lực chém nát vài đạo linh kiếm, sau đó thi triển Ngự Kiếm thuật, khống chế một số linh kiếm còn lại thay đổi hướng công kích. Không thể không nói biện pháp này rất không tệ, dưới tình huống như vậy, tổn thương của cơ thể hắn bị linh kiếm gây ra đã càng lúc càng ít đi!

Khả năng của người đang trong tuyệt cảnh quả thật là vô cùng lớn, trước kia Dương Diệp luyện Ngự Kiếm thuật, tốc độ tiến triển chỉ có thể dùng nhanh như rùa bò để hình dung. Thế nhưng lúc này lại có thể dùng tiến triển thần tốc để hình dung lại. Lúc đầu hắn chỉ có thể khống chế mấy đạo kiếm khí, nhưng sau hai canh giờ hắn đã có thể gây ảnh hưởng tới hơn mười đạo linh kiếm, sau bốn canh giờ, hắn đã có thể khống chế gần hai mươi đạo!

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, sau một ngày Dương Diệp đã có thể khống chế gần năm mươi đạo kiếm khí. Có điều chỉ có thể ở trong phạm vi một trượng, nhưng với hắn mà nói thì đã đủ rồi. Bây giờ chỉ cần linh kiếm tiến vào phạm vi một trượng quanh hắn sẽ bị hắn cưỡng ép thay đổi phương hướng, sau đó va chạm với các linh kiếm khác, có thể nói hắn lúc này cực kỳ thoải mái! 

Ba ngày trôi qua, lúc này trên người Dương Diệp trừ có một ít mùi máu tanh, bề ngoài có chút kinh khủng nhưng không còn chút bộ dạng chật vật nào nữa. Lúc này Dương Diệp ngồi xếp bằng dưới đất, trên mặt không có vẻ gì khẩn trương và ngưng trọng cả, ngược lại là một bộ dáng vân đạm thanh phong (**)!

Phù văn giữa sân lại rung động, một lượt kiếm khí mới phát động công kích. Trăm đạo kiếm khí từ bốn phương tám hướng bắn về phía Dương Diệp, tốc độ vẫn nhanh như trước.

Nhìn kiếm khí bắn nhanh đến, trên khuôn mặt đầy vết máu của Dương Diệp nhìn không ra tiếu ý, lúc trăm đạo kiếm khí tiến vào phạm vi một trượng quanh hắn thì đột nhiên trăm đạo kiếm khí chuyển biến quỷ dị, bắn về phía hướng khác. 

“Bùm!”

Trăm đạo linh kiếm đánh vào trên vách tường phát ra tiếng nổ cực lớn!

Ngay khi Dương Diệp đang chờ lượt tấn công mới thì một giọng nói đột nhiên vang lên trên không khí: “Thực thực không tồi, kiếm kỹ không tồi, cơ thể không tồi, ngươi thật không tồi, ngày sau có thể tới đây tu luyện. Bảy tầng còn lại chờ đạt được Vương Giả cảnh thì có thể quay lại thử sau!” 

Giọng nói này nói xong cũng không đợi Dương Diệp đáp lại thì hắn đã cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trong đầu truyền tới cảm giác hôn mê, không biết qua bao lâu Dương Diệp đột nhiên nghe được xung quanh giống như có người đang kêu tên hắn.

“Dương Diệp đi ra rồi, đi ra rồi…”

***

(*) kiếm khí do linh khí hóa thành

(**) vân đạm thanh phong: điềm nhiên như mây gió

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv