Vô Địch Hắc Quyền

Chương 660: Xem trò vui



Trong Đỗ gia đã muốn hỗn loạn.

Gia chủ Đỗ Mộ suất lĩnh một đám cao thủ trong nhà vừa mới đi ra, liền nhìn thấy một cỗ thi thể quen thuộc.

Đầu thi thể này bị nát như một cái bình bị vỡ, chung quanh tất cả đều là vết máu đỏ sậm. Thi thể ăn vận một thân lam sắc, mang giày vải màu đen, trong tay còn có một cây côn! Có thể chuyện khác Đỗ Mộ không rõ, nhưng cây côn này chính là vũ khí mà con hắn yêu nhất, vô luận lúc nào cũng không rời tay.

"Tích nhi!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho không khí ở đại viện vốn đã u ám càng thêm thê lương. Đỗ Mộ tận mắt nhìn thấy con mình chết như vậy trước cửa nhà, chỉ cảm thấy ngực đau nhói lên, hắn cố dùng sức để hô hấp ra.

"Tích nhi chết thật thê thảm!" Đỗ Mộ khóc không ra nước mắt, ngày thường người mà hắn thương yêu nhất chính là Đỗ Vũ Tích, ngờ đâu hôm nay lại có tai họa bất ngờ như thế này. Cốt nhục của mình thành thi thể không đầu, làm sao có thể nuốt cơn tức này xuống được!

Đỗ Vũ Tích đã tiếp nhận Đỗ gia mười năm, trong mười năm này đã làm cho thực lực của Đỗ gia tăng cường gấp vài lần, có thể nói hắn là một kỳ tài! Đỗ Mộ nghĩ đến đây, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Xem ra chính là bọn người Trần Mễ Lạp đang chay trốn, tự biết không phải là đối thủ của mình, liền nảy sinh ác độc, hắn quát:"Bằng hữu Hoàng gia, nên vì con ta báo thù a!"

Đại viện tối như mực đột nhiên sáng lên, Hoàng Thiện thân mặc tử sam(áo màu tím) mang theo vài tên cao thủ Song Phong Trấn chạy đến, liếc mắt liền thấy được mấy người đang chạy trốn.

"Những tiểu tử này đúng là âm hồn bất tán!" Tuy ba người này đều thay đổi quần áo, nhưng từ hình thể vẫn có thể phân biệt được. Hoàng Thiện vung tay lên, mấy người kia thoáng chốc đã đuổi theo hướng ba người kia, miệng quát:"Bắt lấy bọn họ, đừng để thoát người nào!"

Trần Mễ Lạp có chút hưng phấn, thỉnh thoảng quay đầu lại nói:"Chúng ta lưu lại giết vài người của Song Phong Trấn đi!"

"Chớ đắc ý mà mất cảnh giác!" Diệp Vô Nhai một bên lôi kéo hắn chạy, một bên trịnh trọng nói:"Ba người chúng ta có thể đối phó những người này sao? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, đừng làm rối kế hoạch!"

Ngô Lập Sâm nhanh chóng bay qua đầu tường. Ba người nhanh chóng biến mất giữa bóng đêm!

"Tra…! Nhất định phải điều tra ra! Tất cả người của Đỗ gia đều đi ra bên ngoài tìm. Phải tìm ra những tạp chủng này cho ta! Không tìm được thì tự xách đầu của mình tới gặp ta!" Đỗ Mộ Niên năm nay đã gần bảy mươi, sớm đã không còn động nộ nữa. Nhưng mà chuyện hôm nay làm hắn không cách nào tâm bình khí hòa được.

Đỗ Mộ thống khổ điên cuồng, chuyện này làm cho hắn bi phẫn tới cực điểm. Bây giờ chuyện mà hắn muốn làm chính là báo thù cho con mình. Cho dù Đỗ gia có sụp đổ hắn cũng không hối tiếc!

Hoàng Thiện đã đuổi theo ra ngoài tường. Nhưng mà bóng người đã sớm biến mất vô tung vô ảnh! Cảnh nửa đêm tối lửa tắt đèn một bóng người cũng không có. Tìm kiếm hai vòng. Cũng chỉ có thể trở về tay không!

Vài cao thủ cấp tông sư muốn chạy trốn thì ai có thể bắt được bọn họ đây?

"Hoàng tiên sinh. Vì sao các ngươi không phái người tiếp tục tìm. Dù chỉ có nửa phần hy vọng ta cũng tuyệt không buông tha!" Nếu như là chuyện khác. Đỗ Mộ sẽ không nói chuyện bằng thái độ này. Nhưng mà giờ đây...... hắn cũng không để ý nhiều như vậy!

Hoàng Thiện cũng biết được tâm tình của Đỗ Mộ, nhưng mà tâm tình của hắn cũng rất tức giận! Những người này ba lần bốn lượt khiêu khích, rõ ràng là không để Song Phong Trấn trong mắt mà. Liền tức giận nói:"Tìm? Ngươi nói tìm dễ dàng lắm sao, ngươi cho rằng những người này đều là hòn đá à? bọn họ đều là những cao thủ đỉnh phong, nếu họ có chủ tâm chạy trốn thì ai có thể bắt được!"

Đỗ Mộ nhìn thấy thần sắc của Hoàng Thiện, lập tức cả giận nói:"Hoàng tiên sinh, chúng ta là minh hữu cùng một chiến tuyến! Bây giờ con ta chết thảm, ngươi lại trơ mắt nhìn mà không muốn hỗ trợ, đến tột cùng là ý tứ gì đây!"

Hoàng Thiện bị chọc giận cơ hồ muốn thổ huyết, hắn không phải không muốn tìm mà thật sự là không cách nào tìm được!

Tuy Song Phong Trấn có thực lực mạnh mẽ, nhưng Đỗ gia lại là đầu xà, nếu không có bọn họ thì người của Song Phong Trấn giống như mất đi con mắt và lỗ tai, nên hắn nén cơn tức lại nói:"Đỗ tiên sinh, ngươi đã hiểu lầm ý của ta, những người này đã muốn chạy thì cho dù chúng ta có tìm cũng chỉ phí công mà thôi!"

"Đủ rồi!" Đỗ Mộ không cấp cho hắn chút mặt mũi nào mà cắt lời, lạnh lùng cười nói:"Ta biết mỗi người Song Phong Trấn các ngươi đều là cao thủ, nếu Hoàng tiên sinh đã không muốn, ta cũng không dám làm phiền đại giá!"

"Đỗ Mộ, ngươi có ý gì!" Hoàng Thiện biết không thể nào nói rõ được, nhất thời tức giận.

Đỗ Mộ buồn bã muốn chết, tâm tình vạn phần kích động, hắn giống như bệnh tâm thần nói:"Song Phong Trấn các ngươi đã không hỗ trợ, thì ta đây tự mình đi tìm! Thù này không báo, ta cũng không còn tâm tư thống nhất Thục trung gì đó, xin thứ cho lão hủ không phụng bồi!" Nói xong hất tay áo lên, vội vã quay đi.

Bây giờ Hoàng Thiện tiến thối đều không được, thiếu Đỗ gia thì kết quả đã có thể đoán được, nhìn bóng Đỗ Mộ càng ngày càng xa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:"Đỗ Mộ, hừ…! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta thu thập ngươi!"

............

"Mấy vị tiên sinh đã trở về!" Yến Tiểu Xuân đã nhìn thấy ba người Trần Mễ Lạp từ phía xa, nhanh chóng đi về phía trước nhìn một chút, sau đó mở cửa xe tải ra.

Ba người chui vào trong xe tải, Trần Mễ Lạp ngồi xuống, hắc hắc cười hai tiếng âm hiểm nói:"Làm những chuyện lén lút này, cảm giác không quá thoải mái, thà quyết đấu chân chính một hồi mới thật sự thống khoái! Nhớ năm đó ba người chúng ta ở Võ Đang, đó mới là thống khoái, người đáng chết liền giết, từ trước đến nay chưa từng có ai như vậy!"

"Chân chính quyết đấu?" Sau khi Ngô Lập Sâm nghe được mắt liền trợn trắng, giống như bị chọc tức liền nói:"Ngươi có thể liều mạng với ai? Thiếu Lâm hay là Song Phong Trấn? Đối phương người đông thế mạnh, chỉ cần phun nước bọt cũng có thể làm chúng ta chết đuối. Không có những thủ đoạn này thì có thể thắng họ sao?"

Trần Mễ Lạp bĩu môi, không phải là hắn không biết, chỉ là mọi ngày hắn đã tùy tính quen rồi, nên cũng không quen những chuyện này lắm.

Yến Tiểu Xuân nhìn thấy hai người tranh chấp cũng không dám khuyên can, sợ bị tai bay vạ gió.

Nhìn một chút, nhãn châu xoay động nói:"Vừa rồi Diệp tiên sinh phát tin tức đến!"

"Tin tức gì?" Ba người vừa nghe đến lời này, không hẹn mà cùng nhìn về phía Yến Tiểu Xuân!

Yến Tiểu Xuân bị mục quang mấy người nhìn chằm chằm làm cho không được tự nhiên, vừa cười vừa nói:"Diệp tiên sinh chỉ nói là sự tình có chút biến hóa, kêu các ngươi trở về thì gọi điện thoại cho hắn!"

"Có chút biến hóa?" Ngô Lập Sâm biến sắc, Diệp Thiên Vân có thể phát ra tin tức này thì chắc là hắn đã thoát thân! Nhưng biến hóa này đến tột cùng là gì? Là tốt hay xấu, còn không biết được.

Ngô Lập Sâm liền bấm điện thoại, sau đó nói như súng liên thanh:"Ta là Ngô Lập Sâm! Đúng, chuẩn bị xong rồi! Bên kia thế nào? Có biến hóa gì? Nghiêm trọng không!"

Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe, giống như sợ nghe thiếu mất một chữ.

"Cái gì? Bọn họ thật sự đã hành động?" Ngô Lập Sâm nhất thời cả kinh, sau đó lại lộ ra vui mừng nói:"Ngươi khẳng định bọn họ hướng đến chỗ chúng ta à?"

"Tốt, tốt, tốt! Phỏng chừng còn tốt hơn chúng ta!" Ngô Lập Sâm nhẹ nhàng thở ra nói:"Hiện giờ Đỗ gia như là chó điên, gặp ai cũng cắn, hắc hắc, nếu bọn họ gặp được chúng ta thì họ không liều mạng mới lạ đó"

"Địa chỉ? Chúng ta đang ở......" Ngô Lập Sâm tìm địa chỉ một hồi lâu không được, liền bỏ điện thoại ra.

"Dân tiến lộ số 19, xe tải đối diện siêu thị Lợi Lãng!" Yến Tiểu Xuân tiếp điện thoại, nịnh nọt nói:"Diệp tiên sinh yên tâm, ở đây an toàn hơn mọi chỗ khác nhiều...... đúng, chỗ này tôi có thuê một phòng ở, không có ai khả nghi hết!"

Cúp điện thoại, Trần Mễ Lạp không thể đợi được liền hỏi:"Sao vậy? Có biến hóa gì?"

"Biến hóa......" Ngô Lập Sâm gượng cười hai tiếng, mang theo sắc mặt vui mừng nói:"Biến hóa chính là Thiếu Lâm đã lên đường, có thể một chút nữa sẽ đến Đỗ gia...... Đêm nay có trò hay xem rồi!"

"Cái gì?" Diệp Vô Nhai sợ run lên, khẩn trương nói:"Không phải vậy chứ, để song phương bọn họ tìm được tập đoàn Mông Thái sao?"

Ngô Lập Sâm "Ừm" một tiếng, nửa người dựa cửa sổ xe nói:"Diệp lão đệ động thủ giết chết Độ Ách của Xá Lợi viện, mà Thiếu Lâm lại tưởng là người của Song Phong Trấn làm, kết quả là sự tình xảy ra biến hóa!"

"Độ Ách!" Diệp Vô Nhai nỉ non một tiếng, có chút ấn tượng nói:"Nếu hắn còn sống thì chắc đã vượt qua trăm tuổi, không ngờ rằng đến tuổi này mà hắn vẫn còn sống! Nhớ năm đó hắn được xưng là Thiếu Lâm phá giới tăng, tàn sát hơn mười người cao thủ tông sư, không ngờ hắn có một ngày như vậy!"

Ngô Lập Sâm vui vẻ nói:"Chẳng lẽ là thiên định! Năm đó Độ Ách uy phong đến bực nào, hắn làm xằng làm bậy chỉ bị Thiếu Lâm trừng trị nhẹ vô cùng, hai vị trưởng bối của Thái Cực Môn chúng ta đều chết vào tay hắn!"

"Cái này xem như là báo ứng đi!" Diệp Vô Nhai tắc luỡi nói:"Độ Ách đã chết, Thiếu Lâm lại cho rằng là do Song Phong Trấn giết, không nổi điên mới là lạ!"

"Bên này chúng ta có kém chút nào đâu! Chó điên đụng chó điên, để cho chúng nó cắn nhau đi a!" Ngô Lập Sâm âm hiểm cười nói:"Đỗ Vũ Tích đã chết, Đỗ gia nhất định sẽ tìm kiếm chúng ta trắng đêm, lúc này Thiếu Lâm lại tìm đến...... Hắc hắc hắc!"

Trần Mễ Lạp có chút nghẹn khuất, hắn khoát hai tay làm điểm tựa cho lựng, bắt chéo chân lên, liếm liếm môi nói:"Thật sự là một đêm sung sướng! Nhưng mà cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nếu như một chút nữa có thể uống rượu, nhìn Song Phong Trấn đại chiến với Thiếu Lâm, khẳng định là rất có tư vị!"

Yến Tiểu Xuân lục ở dưới ghế ngồi, chỉ chốc lát từ bên trong lấy ra hai chai Mao Đài, hợp ý nói:"Ta chuẩn bị cho nhạc phụ, không ngờ bây giờ lại có thể dùng tới, hai chai này xem như là hiếu kính tiên sinh!"

"Biết cách làm người lắm! Đến lúc đó ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu!" Bình thường Trần Mễ Lạp rất ít uống rượu, nhưng lúc này nhìn thấy rượu lại không thể đợi mà gấp gáp khui nắp, uống ùng ục hai ngụm, sắc mặt hơi hồng nói:"Chuyện này xem như là báo ứng đi. Lão tử không quen nhìn sắc mặt cũa Thiếu Lâm Võ Đang, đúng là làm cho người ta chán ghét!"

Ngô Lập Sâm tiếp lấy uống hai ngụm, thở dài nói:"Từ khi trốn khỏi Võ Đang, chúng ta luôn bị hai phái này gây áp lực. Diệp lão đệ thiếu chút nữa bị hai phái này giết chết mấy lần, còn phải vào hắc ngục, cũng may là mạng hắn lớn a!"

Một giờ sau, Yến Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn thoáng về hướng cách đó không xa, đột nhiên phát hiện có người từ trong xe đi xuống, thấy rõ khuôn mặt lập tức chỉ vào nói:"Diệp tiên sinh đến rồi!" Mấy người còn lại đồng thời nhìn về hướng đó. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân xuống xe nhìn quanh một chút, không phát hiện bất cứ chuyện gì khả nghi. Vừa rồi hắn đánh chết Độ Ách xong liền rời khỏi Hồng gia, ai ngờ nửa đường nhận được tin tức của Hồng Hiển Phương, Thiếu Lâm tìm Đỗ gia báo thù, cho nên nửa đường xe hơi đổi hướng đi về phía Đỗ gia.

"Lão đệ, cậu cũng thật thủ đoạn a!" Ngô Lập Sâm vừa thấy hắn, liền giơ ngón tay cái lên nói:"Vừa ra tay đã có thể làm cho hai nhà liều mạng với nhau, lão ca ta cần phải học tập cậu nhiều."

Diệp Thiên Vân cũng không nghĩ đến sự tình lại phát triển như vậy, chỉ có thể nói:"Một lời khó nói hết!"

"Khi nào Thiếu Lâm đến?" Trần Mễ Lạp quan tâm vấn đề này nhất, nói:"Trong chốc lát là có trò hay, để xem thực lực Song Phong Trấn mạnh, hay là cao thủ của Thiếu Lâm nhiều!"

Diệp Thiên Vân liếc đồng hồ một cái, vừa rồi hắn xuất phát thì Thiếu Lâm còn chưa khởi hành, cho nên thời gian cũng rất đủ, tính xong liền nói:"Ước chừng 20 phút gì đó a!"

Ngô Lập Sâm vui mừng nhướng mày:"Chúng ta tìm một địa điểm tốt để xem trò vui đi!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv