Vô Địch Hắc Quyền

Chương 631: Vương giả Thục Trung



"Được rồi" Diệp Thiên Vân kịp thời bảo Hoa Lỗi kết thúc màn biểu diễn, chặn lại nói: "Họ không biết quy củ, Hoa lão đừng để ý. Mông tiên sinh là bạn hợp tác, xin đừng dùng súng chỉ vào hắn".

Hoa Lỗi nhân cơ hội ra oai cũng rõ chừng mực, hai tay buông lỏng, súng quay vài vòng trên ngón tay, rồi đưa súng cho Mông Nghĩa, lạnh lùng nói: "Tố chất vệ sỹ của Mông tiên sinh có vẻ vẫn cần tăng mạnh, nhưng với người bình thường, thân thủ của họ cũng không tồi".

Mông Nghĩa không hổ là gia chủ của Mông gia, trong thời khắc mấu chốt này, không so đo tính toán. Mặc dù Hoa Lỗi có chút hơi quá, nhưng vẫn nhẫn nhịn được, nhận hai khẩu súng cười nói: "Hai vị tiền bối, đã đắc tội rồi, họ không hiểu chuyện, xin hai vị thứ lỗi".

Vệ sỹ bên cạnh Mông Nghĩa ai nấy xuất sắc, cho dù trong giới đồng nghiệp cũng nổi tiếng. Nhưng trước mặt đối phương, không đánh nổi một chiêu. Nếu tới bây giờ vẫn không biết đối phương tới từ phương nào, vậy thì Mông Nghĩa thật sự sống uổng rồi.

Trong Cẩm Thành ai dám lấy súng chỉ vào gia chủ Mông gia. Đó chính là hành vi tự sát. Mặc dù tức giận, nhưng không thể bộc phát ra. Mông Nghĩa vừa tức giận lại thêm bất đắc dĩ, hai người thực lực cao cường, lại do Diệp Thiên Vân giới thiệu, cho dù thế nào cũng phải nể mặt hắn.

Bản thân hắn từng dạy học ở võ quán, tất nhiên có thể nhìn ra ít môn đạo, thầm làm phép so sánh, Mông Nghĩa tin rằng mình chẳng qua chỉ là con kiến hôi trong mắt đối phương. Đây là chênh lệch thực lực tuyệt đối, không thể bù đắp ở bất cứ phương diện nào. Võ giả! Là võ giả!Hơn nữa còn là võ giả có thực lực cực mạnh. Mông Nghĩa có thể cảm nhận được sự sắc bén trong động tác của đối phương, trong chớp mắt có thể phát huy cơ thể tới cực hạn.

Diệp Thiên Vân lúc này đã để lại thành công một vết rách vô hình giữa Mân Nam Tứ Hung và Mông gia, điều này khiến họ không bao giờ thân thiết với nhau.

"Vị này là tiền bối Hoa Lỗi, và tiền bối Kim Văn Triệu" Diệp Thiên Vân chậm rãi giới thiệu nói: "Một người bạn của tôi giới thiệu họ tới, hi vọng Mông tiên sinh có thể cho họ vị trí nào đó".

"Điều này là đương nhiên" Mông Nghĩa nghe tới đây mí mắt không khỏi giật giật. Hắn trầm ngâm một lát, cười trừ đáp lại: "Hai vị tiền bối có thể tới Mông gia, đây là vinh hạnh của tôi. Nhưng với thực lực của Hoa tiền bối và Kim tiền bối, thì có phần hơi thiệt thời cho hai vị".

"Thân phận, không thể nói lên điều gi" Hoa Lỗi nhướng cao mày, thái độ ôn hòa với Mông Nghĩa, thần sắc còn mang theo vài phần ngạo nghễ, không hề che giấu sự khinh thị với Mông Nghĩa.

Mấy người lên xe, chạy tới Thanh Trúc. Text được lấy tại Truyện FULL

"Tôi mời hai người bạn tới, tin chắc với biểu hiện vừa nãy, có thể làm Mông tiên sinh hài lòng. Chỉ là bọn họ bình thường không thích tiếp xúc với người khác, cho nên lời nói việc làm khó tránh khỏi có chỗ đắc tội" Diệp Thiên Vân giải thích: "Nếu có sự trợ giúp của họ, thực lực của Mông gia chắc chắn càng mạnh hơn trước".

Những lời này nói tới chỗ đau của Mông Nghĩa. Mặc dù hắn đã không chế cả Mông gia, nhưng hiện giờ xuất hiện một vấn đề vô cùng khó. Thực lực của Mông gia phần lớn chỉ có tiếng bề ngoài, chỉ là miệng cọp gan thỏ, tâm phúc có thể dùng đã ít lại càng ít, điều này là hậu quả thay thế Mông Điềm.

Một đại gia tộc nếu muốn có sức ảnh hưởng, cần phải có thực lực tương ứng với thanh danh, nếu không tất cả đều là nói suông.

Bây giờ Mông Nghĩa vừa mừng vừa lo. Mừng vì bây giờ có thêm hai cao thủ, lo vì không biết hai người này có thể dùng được hay không. Nóng vội hỏi Diệp Thiên Vân: "Hai người bạn này của ngài thân thủ quả thật bất phàm. Nhưng không biết thái độ của họ với Mông gia thế nào, có thể đứng cùng chiến tuyến với Mông gia không?"

Diệp Thiên Vân khống chế Mân Nam Tứ Hung trong tay. Bây giờ hắn muốn Mân Nam Tứ Hung trực thuộc vào trong Mông gia. Chỉ có như vậy, mới có thể đánh vào nội bộ bốn nhà Thục Trung. Lúc đối phó với Thiếu Lâm sẽ phát huy tác dụng quan trọng.

Suy nghĩ những điều này, cuối cùng Diệp Thiên Vân trầm giọng nói: "Thật ra về mặt này tôi có thể giúp được. Hai vị tiền bối này có quan hệ rất tốt với bạn tôi, nếu không họ tuyệt đối không tới Thục Trung".

"Ồ?" Từ đáy lòng Mông Nghĩa lại thêm chút hi vọng, nhưng đồng thời cũng lo lắng nói: "Mông gia hiện giờ chẳng qua chỉ là cảnh tượng mặt ngoài. Nếu hai vị tiền bối gia nhập Mông gia chúng ta, liệu có không cùng lòng với chúng ta không? Hoặc là… thôn tính Mông gia?"

Diệp Thiên Vân ngẩn ra, hắn không ngờ suy nghĩ của Mông Nghĩa lại nhanh nhạy đến thế. Vậy mà có thể có suy nghĩ này. Nhưng suy nghĩ này cũng hợp tình hợp lý, cười lắc lắc đầu nói: "Mông tiên sinh đa nghi rồi, chắc hẳn ngài biết lai lịch của họ chứ?"

"Võ lâm….?" Mông Nghĩa có chút không chắc chắn trử lời: "Với thân thủ của họ, cũng chỉ có thể tới từ đó thôi. Tôi nói đúng không?"

"Đúng vậy" Diệp Thiên Vân không hề giấu diếm, chậm rãi nói: "Họ đều là võ giả chân chính. Về điều này ngài có thể yên tâm. Hai vị tiền bối tới Thục Trung là để đối phó với người của Hồng gia".

"Thì ra là vậy" Mông Nghĩa lập tức hiểu ra, lộ vẻ vui mừng nói: "Họ có ân oán gì với những người mời tới của Hồng gia?"

Diệp Thiên Vân gật gật đầu nói: "Bọn họ nước lửa bất dung. Đây cũng là nguyên nhân tôi giới thiệu họ với ngài. Chỉ có điều họ không muốn đánh nhau chính diện, nên mới âm thầm tới Thục Trung".

Mông Nghĩa thấy Diệp Thiên Vân khẳng định như vậy, liền không chịu được nói: "Nếu thật sự như những gì tiên sinh nói. Vậy thì Mông gia thật sự như có thần trợ giúp rồi. Hồng gia kiêu ngạo như vậy, dựa vào những người ngoài đó, mấy tháng trước, Hồng gia và Mông gia không kém nhau là bao, hơn nữa ở phương diện nào đó vẫn không bằng thực lực Mông gia chúng ta có".

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, thấp giọng nói: "Có hai người bọn họ, có thể Mông gia không thể làm vương giả của Thục Trung, nhưng thực lực sẽ lớn mạnh hơn trước rất nhiều".

"Vương giả Thục Trung…."Mông Nghĩa lẩm bẩm mấy lần, ánh mắt lộ vẻ bất thường, kiên quyết nói: "Đúng vậy, Thục Trung chìm lắng quá lâu rồi, cũng nên thay đổi cục diện thôi"

Diệp Thiên Vân biết có hạt giống đang từ từ mọc rễ, nảy mầm… trong lòng Mông Nghĩa.

"Thanh Trúc đúng là thay đổi nhiều quá" Mông Nghĩa nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa xe, đột nhiên thốt ra câu này.

Diệp Thiên Vân nhìn nhìn đồng hồ, đường xe gần hai tiếng, cuối cùng cũng tới Thanh Trúc. Khoảng cách giữa Cẩm Thành và Thanh Trúc không xa, hơn nữa giao thông vô cùng thuận lợi. Nghĩ tới đây, bất giác hỏi: "Triệu gia cũng là hậu nhân của danh môn sao?"

"Đúng vây, nghe đồn Triệu gia chính là hậu duệ của Tống thái tổ Triệu Khuông Dận, nhưng cũng chỉ giới hạn tương truyền miệng thôi. Tới giờ, vẫn có rất nhiều dân chúng biết. Nhưng do niên đại quá lâu rồi. Chứng cứ cũng không hiểu sao biến mất rồi. Không ai biết rốt cuộc là thật hay giả".

Mông Nghĩa hình như rất hứng thú với Triệu gia, nhìn bên ngoài cửa xe giới thiệu: "Thanh Trúc chính là căn cơ của Triệu gia. Mấy năm gần đây chính phủ chú trọng kiến thiết, nên mang tới nơi này rất nhiều cơ hội, Triệu gia vì thế cũng được không ít lợi ích".

Diệp Thiên Vân nhìn qua cửa sổ, gần như cách một đoạn không xa lại có công trường đang thi công, bao quanh cả thành phố.

"Lúc trước khi cha tôi còn đương vị, quan hệ giữa Mông gia và Triệu gia không được tốt. Mấy lần suýt vạch mặt nhau. Vì hai nhà chúng tôi gần đây, nên thường xuyên qua lại, cứ tới lui, đã tạo ra không ít khoảng cách".

"Từ khi tôi làm gia chủ, mấy ngày trước quan hệ với Triệu gia mới có chút hòa hoãn" Mông Nghĩa khẽ thở ra một hơi nói: "Tôi hi vọng có thể liên kết ba nhà Mông, Đỗ, Triệu lại. Nếu Hồng gia nhờ tới người bên ngoài, giở trò với chúng ta, vậy thì không cần niệm tình cũ nữa".

Mải nói chuyện, xe chạy nhanh ra khỏi thành lúc nào không biết, Diệp Thiên Vân sững sờ, xe đột nhiên quẹo vào rừng trúc.

"Triệu gia tới rồi" Mông Nghĩa chỉnh lại tây phục, vệ sỹ bên ngoài mở cửa xe.

Xuống xe, Diệp Thiên Vân mới nhìn thấy một con đường nhỏ quanh co, rừng trúc xanh biếc hai bên che lấp con đường. Điều này khiến hắn không khỏi ngưỡng mộ. Nếu có thể sống lâu dài ở đây, chắc năm rộng tháng dài cũng sẽ bị hoàn cảnh nơi đây hun đúc.

Cánh cửa lớn đen kịt đột nhiên mở rộng bốn phía, liên tiếp bảy tám người từ sân đi ra.

"Chú Triệu, lâu rồi không gặp, chú dạo này khỏe không?" Mông Nghĩa thấy người đi đầu tiên ra, không nhanh không chậm lên chào hỏi, lời nói thậm chí có thái độ ôn hòa.

Ông lão cả người trắng toát, bước đi chậm rãi, cơ thể nhất định vô cùng cường tráng. Đi tới phía trước Mông Nghĩa, cười sảng khoái nói: "Lễ thế này miễn đi. Cháu trai, hiện giờ cháu là chủ Mông gia rồi, không thể không nói cấp bậc lễ nghĩa như trước"

"Chú là trưởng bối" Mông Nghĩa cười lớn ha ha, ngược lại nói: "Gia phụ và chú tương xứng anh em, thế nào thì cháu cũng phải gọi chú là chú. Với quan hệ của hai nhà chúng ta, điều này không thể miễn được".

"Ây" Ông lão thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Không ngờ cha và anh cháu lại ra di vì tai nạn xe cộ, đúng là trời ghen với anh tài" Sau đó lại nói chuyển đi: "May mà có cháu kế thừa gia nghiệp, người chú xem trọng nhất trong Mông gia chính là cháu. Từ bé cháu đã lanh lợi hơn anh cháu nhiều rồi. Làm việc lại rất bình tĩnh. Mông gia tới tay cháu, chắc chắc có thể phát huy mạnh rồi".

Gia chủ Triệu gia nói tới đây giơ một tay lên nói: "Đi, chúng ta vào trong hàn huyên" "Các vị xin dừng bước" Lúc vẫn chưa vào cửa, hai người đàn ông bảo vệ ở cửa đột nhiên ra tay chặn vệ sỹ lại, nói: "Trong sân là nơi riêng tư, xin hãy giao những vật không tốt ra, lúc các vị đi, sẽ trả lại nguyên dạng cho các vị".

Sắc mặt của vệ sỹ đi theo thay đổi. Một người trong đó khiêm nhường nói: "Chúng tôi bảo vệ Mông tiên sinh, tuyệt đối không làm những chuyện vô lý"

"Đưa họ đi" Mông Nghĩa nghe thấy liền quay người lại chủ động cười nói: "Quan hệ bạn bè trăm năm giữa hai nhà Triệu Mông, qua thời gian thử thách, các người không cần cảnh giác như vậy".

Đám vệ sỹ buồn bực, cần câu cơm của mình bị người ta thu rồi, nhưng là sai bảo của Mông Nghĩa nên đành nghe theo.

Bản thân mấy người Diệp Thiên Vân không có súng, nên không nghĩ nhiều, định cùng đi vào trong sân.

"Chờ đã, các vị" Người đàn ông chặn ba người Diệp Thiên Vân lại, chậm rãi nói: "Xin đợi một chút, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra".

"Kiểm tra?" Hoa Lỗi nghe thấy lý do này, không khỏi cười nhạo một tiếng nói: "Vào cái sân nát này mà cũng cần lục soát. Ngài coi nơi đây là hoàng cung hậu viện sao? Muốn lục soát thì lục soát, đây là quy định ai lập ra thế?"

"Người hầu của Mông gia, lại không có phép tắc như vậy sao" Gia chủ Triệu gia không hề nể mặt, trừng mắt lạnh lùng nói.

"Cái gì? Người hầu của Mông gia" Hoa Lỗi cười nhạo, bị nói thành người hầu, hắn sao có thể chịu được.

Diệp Thiên Vân thấy biểu hiện của gia chủ Triệu gia, trong lòng liền hiểu rõ, chỉ e lần này tới Triệu gia không thuận buồm xuôi gió rồi.

Mông Nghĩa không ngờ vừa vào cửa đã ra uy phủ đầu rồi. Mặt hắn xám xịt tới đáng sợ, lập tức nói ngăn lại: "Chú Triệu, họ là bằng hữu của cháu, soát người, theo cháu thì miễn đi".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv