Vô Địch Hắc Quyền

Chương 619: Tương vong vu giang hồ



Diệp Thiên Vân đứng dậy đi tới vị trí trống trải, định thần nhìn thầy giáo trẻ tên là Tiểu Bạch. Người này tuổi không lớn hơn hắn là mấy, hai mắt hơi đỏ, có thể là do rượu. Các bắp thịt có cạnh có góc, không giống với người luyện võ cho lắm, ngược lại có chút giống một tiên sinh khỏe đẹp.

"Thầy giáo Diệp, anh phải cố gắng lên nhé!" Vương Dung cười có chút giảo hoạt, mặc dù không nói lời châm chọc gì nhưng trong ánh mắt có sự đắc ý bất luận như thế nào cũng không che giấu nổi. Có thể làm cho Diệp Thiên Vân gặp phải "cái đinh" này đến cả nằm mơ cô ta cũng có thể cười.

Diệp Thiên Vân liếc mắt nhìn Vương Dung một cái, không có ý gì định so đo với phụ nữ. Hắn chắp quyền đáp lễ nói với Tiểu Bạch: "Xin thỉnh giáo!"

Ánh mắt của tất cả mọi người trong căn phòng đều đã tập trung về phía hai người họ. Các thầy giáo đến từ các học viện thể thao trước khi bước vào trận đấu cũng muốn tụ tập gặp gỡ để có thể dò xét thực lực của đối phương. Sự cao thấp trong tố chất của huấn luyện viên sẽ quyết định với trình độ nhất định đối với tố chất của đệ tử. Nếu như sư phụ là kẻ chẳng có tài cán gì mà đệ tử lại có thành tích tốt thì mới là lạ!

Tiểu Bạch cởi áo sơmi ra, như cố y khoe cơ thể mình. Tiếp theo đó hơi trùng người xuống, phát lực nhắm thẳng vào Diệp Thiên Vân, động tác vô cùng linh hoạt, tương phản hẳn với thể hình của hắn, làm cho mọi người đều phải kinh ngạc!

Diệp Thiên Vân phát hiện thủ pháp của Tiểu Bạch và Mông Thiên Quân có phần giống nhau, không phải là con đường võ thuật đơn thuần mà là dung hợp tán đả và võ thuật với nhau, hình thành một phong cách mới! Thấy cú đá nghiêng sườn của đối phương, hắn hơi nghiêng người tránh né, một tay đả kích lại đầu gối của Tiểu Bạch, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy được sự uyển chuyển.

Tô Toàn Sinh khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân xuất thủ luôn vô hình hình thành một cảm giác như đang tắm gió xuân. Với cảm giác phiêu diêu này tuyệt đối không phải chỉ một, hai năm có thể rèn luyện được, loại võ công này phải cần nhiều năm tích lũy, cho nên ánh mắt tán thưởng không ngừng dừng lại.

Mấy vị viện trưởng trên bàn rượu đều là người trong nghề. Có thể thấy nội công của hai người này có thể được coi như là thực lực của đại viện của họ.

Chưởng này của Diệp Thiên Vân nhìn thì trông nhẹ nhàng hời hợt nhưng lực đạo trong đó thực sự làm cho hắn có chút kinh dị. Sau khi nhận trưởng này, Tiểu Bạch cảm thấy giữa các khớp ở đầu có có chút cảm giác tê dại. Tiểu Bạch nếu như chỉ là người mới tham gia thì không nói làm gì, nhưng hắn đã lại từng tham gia không ít các cuộc đấu lớn, lập tức đã hiểu được chiêu mà đối phương dùng chính là hóa pháp.

Tiểu Bạch mượn lực đạp chân về phía trước, hai chân hình thành thế 90 độ. Ra tay công kích phía dưới của Diệp Thiên Vân. Đây là chiêu pháp mà hắn đã dày công tôi luyện.

Diệp Thiên Vân thầm cười trong lòng, học võ lâu như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy loại đấu pháp này. Đầu gối hướng về phía trước. Lợi dụng quán tính mà đánh xuống!

Cấp độ tranh đấu của hai người không phải là đọ sức tính mạng, vì vậy mà mỗi chiêu đều rất có tính thưởng thức, điều này làm cho mấy người xung quanh đều muốn xắn tay áo lên

Tiểu Bạch hai tay đồng thời vung ra sau, muốn tránh đùi của Diệp Thiên Vân. Nhưng hắn không ngờ đối phương lại đột nhiên tăng tốc, hắn vừa chạm đến một nửa thì mũi chân của Diệp Thiên Vân đã đặt lên cổ họng hắn. "Hay!" Khương Thạch lớn tiếng nói, ngăn hai người tiếp tục thi đấu. Khương Thạch đứng dậy tán thưởng nói: "Sư phụ Diệp quả nhiên là chân truyền của viện trưởng Tô."

"Diệp sư phụ từ nhỏ đã thích võ thuật, không có quan hệ gì với tôi!" Tô Toàn Sinh cũng không dám chiếm công, cười xua tay nói.

Mũi chân Diệp Thiên Vân vẫn chưa tiến thêm về phía trước. Từ từ đặt về phía sau. Đưa tay ra rất có thiện ý kéo Tiểu Bạch lên, sắc mặt tự nhiên nói: "Đã nhường rồi."

Hơi rượu của Tiểu Bạch hoàn toàn đã hết. Hắn vừa rồi giống như một cái bia mục tiêu bằng thịt người vậy. Tuy mỗi chiêu của Diệp Thiên Vân đều rất bình thường, nhưng lại không thoát khỏi sự khống chế của nó. Cho nên Tiểu Bạch thành khẩn nói: "Diệp sư phụ quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng!"

Cứ khoa trương lẫn nhau, không khí giữa mọi người cũng không căng thẳng như lúc nãy nữa, vui vẻ náo nhiệt hẳn lên.

Tô Toàn Sinh cao hứng cười toe toét, có thể lộ diện ở nơi này thì hiệu quả tuyệt đối sẽ phải tốt hơn ở đại hội. Vì tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều là những người kiệt xuất nhất, đối với sự phát triển của Diệp Thiên Vân mà nói rất có ích lợi. Nhưng mồm hắn vẫn có chút khiên tốn nói: "Xem ra hai người tài nghệ rất tương xứng!"

"Anh Tô thật quá biết giả vờ rồi!" Khương Thạch như không để tâm, cười ha ha nói: "Những người làm thể dục thể thao như chúng ta làm việc phải thẳng thắn một chút, thắng là thắng, thua là thua! Sư phụ Diệp kĩ nghệ nhất đẳng, chúng tôi đã nhận thua rồi!"

Vương Dung có chút không phục, vốn muốn làm khó Diệp Thiên Vân nhưng chớp mắt lại biến thành cơ hội lộ diện, tức khí lẩm bẩm một mình.

Diệp Thiên Vân từ sau khi đến Cẩm Thành rất ít khi dùng xuất hình ý quyền, chỉ dựa vào những chiêu thức trước đây học lén được đã có thể quét sạch được những người này.

"Diệp sư phụ, chúng ta cùng thử xem!" Một sư phụ ở phía dưới đã bị khiêu khích thành ra hứng khởi, muốn thử mấy chiêu với Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân được nhiên không sợ bọn họ, nhưng lại có chút không muốn đấu với mấy người này. Không học được cái gì thì thôi, nhưng vẫn phải kiềm chế lại bản tính, cho nên từ chối khéo, nói: "Tôi vừa mới giao thủ với sư phụ Tiểu Bạch, cảm thấy có thể lực có chút suy yếu, hãy để sư phụ Vương Dung tiếp chiêu với anh đi, công phu của cô ấy mạnh hơn tôi rất nhiều."

Quả nhiên Diệp Thiên Vân vừa mở lời thì lập tức mấy thầy giáo đã nhớ tới những gì Vương Dung vừa nói, liền nhắm súng về phía Vương Dung.

Vương Dung thấy Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng đá quả bóng sang phía mình, tức giận, hận không thể xé hắn ra. Cô ta cũng không muốn động thủ nhưng lại không thể từ chối, chỉ có thể cười cười ứng phó, trong lòng lại càng hận Diệp Thiên Vân hơn. Vừa mới đánh nhau được hai, ba chiêu, lại không phải là trận đấu, Diệp Thiên Vân sao có thể không còn sức lực chứ.

Tô Toàn Sinh biết hai người có chút xung đột, nhưng có nhiều người như thế t đây chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Vương Dung là nghiên cứu sinh của đại học thể dục kinh thành, là nữ nhân tài thực sự!"

"Không sai!" Người vừa nói chính là phó viện trưởng của đại học thể dục thể thao kinh thành. Ông ta chậm rãi nói: "Lúc ấy Vương Dung còn là viện của của viện nghiên cứu sinh của chúng tôi, không chỉ xinh đẹp mà công phu lại càng không phải nói!"

Mọi người nói như vậy đã đẩy Vương Dung tới đầu sóng ngọn gió, mặt cô ta hơi đỏ lên, bất đắc dĩ đồng ý nói: "Nếu mọi người đã nói như vậy, tiểu nữ còn từ chối sẽ là bất kính."

Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng bị mở ra, phục vụ dãn hai người bước vào.

"Thật xin lỗi, máy bay đến muộn!" Một người đàn ông hơn 50 tuổi, đeo kính đi phía trước, giọng vang vang nói.

"Anh Khúc!" Mấy viện trưởng đều quay đầu lại nhìn, cười cười đứng lên tiếp đón. Tô Toàn Sinh bước lên trước bắt tay, cười nói: "Vẫn theo quy tắc cũ, đến muộn phải chịu phạt ba chén rượu." Nguồn tại http://Truyện FULL

Vương Dung suýt chút nữa phải động thủ, sau khi thấy có người tới thì thở phào nhẹ nhõm. Có thể không để ý tới mình đượng nhiên là tốt nhất, cô ta từ từ đưa ánh mắt về phái cửa.

"Đáng phạt! Đáng phạt!" Lão Khúc vừa mới đứng tránh khỏi cửa thì một cô gái hơn 20 tuổi lọt vào mắt mọi người.

Cô gái đó cả người trắng toát, ngũ quan rất hài hòa, có chút giống như đóa hoa hải đường đang nở.

Khương Thạch vỗ hai tay, tập trung sự chú ý của mọi người, nói: "Tôi giới thiệu với mọi người một chút. Vị này là viện trưởng Khúc Thư của học viện thể dục thể thao Băng Thành, học viện thể dục thể thao Băng Thành là một trong mấy học viện có thực lực nhất của chúng ta, đã từng giành được huy chương vàng tại đại hội võ thuật lần trước."

Mọi người đều vỗ tay, nhân lúc ngầm thăm dò, các trận thi đấu võ thuật của các học viện trước nay đều là tiêu điểm để mọi người chú ý tới.

"Quá khen rồi! Ha ha!" Khúc Thư gãi gãi đầu, cười với mọi người, nói: "Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là giáo viên của học viện chúng tôi, Hàn Băng!"

"Xin chào mọi người, tôi tên là Hàn Băng. Năm ngoái mới vào học viện Băng Thành, mong mọi người chỉ giáo!" Hàn Băng tự giới thiệu mình, khuôn mặt có chút lạnh lùng, làm cho mọi người không có cách nào thân mật được.

Diệp Thiên Vân vô thức mà trốn phía sau lưng một người giáo viên trẻ, che lấp thân hình mình đi! Khi vừa bước vào cửa đã phát hiện ra cô ta. Gần một năm không gặp rồi, Hàn Băng gầy hơn một chút. Mái tóc ngắn. Hàn Băng trông đã thành thục hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn. Hắn không ngờ sẽ gặp lại trong trường hợp này.

Diệp Thiên Vân không biết tại sao lại luôn không muốn đối mặt với cô ấy.

"Chờ một lát cọ sát cũng không muộn!" Khương Thạch cười cười nói: "Mọi người ngồi xuống trước đã, làm quen với nhau một chút!"

Không biết có phải trời cao cố tình sắp đặt hay không, Hàn Băng lại ngồi ngay bên trái Diệp Thiên Vân.

Vừa này không khí còn náo nhiệt, bây giờ đã yên lặng hơn một chút, mấy vị sư phụ trẻ tuổi đã ngồi lại vị trí cũ, Diệp Thiên Vân bất đắc dĩ một hồi lâu, đành phải kiên trì đến cùng, ngồi vào vị trí đó.

Hàn Băng vừa ngẩng đầu lên đúng lúc đối mặt với Diệp Thiên Vân.

"Diệp..." Cô ta lập tức ngẩn ra tại chỗ, hai tròng mắt ngoài sự khiếp sợ còn có chút không dám tin.

Diệp Thiên Vân biết mặc dù không muốn đối mặt, nhưng có những chuyện vẫn cần phải đối mặt, hắn liền nháy mặt nhẹ với cô ta.

"Sao hai người lại quen nhau?" Viện trưởng Khúc Thư thấy vẻ mặt của hai người như vậy, không khỏi cười hỏi.

"Không..." Hàn Băng trong nháy mắt nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay lại, thấp giọng nói: "Chỉ là nhìn thấy mặt quen quen mà thôi!"

"Vậy thì hai người làm quen với nhau đi!" Khúc Thư tuy rất chăm sóc quan tâm đến Hàn Băng, nhưng không áp chế lại được sự nhiệt tình của mấy người xung quanh, chỉ chốc lát đã quay sang họ nói chuyện rôm rả.

Sau khi không còn ai chú ý, hai con mắt phân biệt trắng đen rõ ràng của Hàn Băng lại nhìn Diệp Thiên Vân, nhẹ giọng nói: "Anh...vẫn khỏe chứ!"

"Vẫn khỏe!" Diệp Thiên Vân nghe thấy câu mở đầu liền gật gật đầu.

"Em nghe nói, anh đã..." Hàn Băng nhân cơ hội để hỏi, có chút thất thần nói: "Anh đã kết hôn! Họ...đã nói cho em biết!"

Diệp Thiên Vân nhất thời không biết nên nói như thế nào, lần đầu tiên gặp Hàn Băng là ở quán trà sau cơn mưa, lúc đó hai người đều có những người bạn của mình, thoắt cái đã mấy năm qua đi, cảnh còn mà người mất.

"Em...xinh đẹp không?" Hàn Băng dùng hết sức che giấu tình cảm trong nội tâm mình, nhưng giọng không giống như bình thường đã bán đứng cô ấy.

"Rất xinh..." Diệp Thiên Vân không biết nên trả lời như thế nào. Trong nhân gian vĩnh viễn đầy những sự chọn lựa. Hắn rất có cảm tình với Hàn Băng, nhưng bây giờ sớm đã kết hôn với Hứa Tình rồi.

Khuôn mặt Hàn Băng có chút tang thương, có chút u oán nói: "Mỗi khi gần quên được anh thì anh lại xuất hiện, em không biết là ý trời hay là số mệnh!"

Diệp Thiên Vân nghe thấy những âm thanh huyên náo xunh quanh, bất giác cảm thấy có chút nóng người, thở dài một hơi nói: "Thế gian có hai loại có thể gọi là tình yêu, một là tương cứu trong lúc hoạn nạn, một là tương vong ở giang hồ. Tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng tương vong ở giang hồ!"

Chiếc đĩa trong tay Hàn Băng không được nắm chắc, rơi xuống đất vỡ vụn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv