Vô Địch Hắc Quyền

Chương 561



Việc của Diệp Thiên Vân giao cho kỳ thực không đơn giản, có rất nhiều việc cần suy nghĩ đau đầu, Tiêu Sắt mới bắt đầu, phải mất một khoảng thời gian mới có chút thích ứng.

Hậu sơn cùng nội bộ hình ý tiếp xúc không nhiều, nhưng hiện tại không giống, hai mươi đệ tử đi vào hậu sơn bồi dưỡng, ăn mặc ở của bọn họ đều cần Tiêu Sắt lo lắng.

Nhưng ý chí Diệp Thiên Vân cực kì kiên định, tuy ằng mỗi ngày đều có nhiều chuyện cần xử lý, nhưng hắn chưa hề lơi lỏng luyện công, mỗi ngày dành ra tám đến mười canh giờ luyện công, ngoại trừ Kim Chung Tráo, còn luyện vài loại công phu khác.

Tiêu Hùng quả nhiên không tìm Tiêu Sắt, càng không tìm Diệp Thiên vân, có lẽ hắn không phản đối hai người bọn họ quan hệ tốt với nhau.

Mọi chuyện đi vào quỹ đạo, Diệp Thiên Vân rút cuộc buông bỏ công việc, lại tới hậu sơn.

Hình ý phía hậu sơn tràn ngập sinh cơ, bên trong khoảng sân rộng lớn kia có hơn hai mươi đệ tử, Bên người mỗi vị tông sư đều có vài tên hình ý môn đồ, vừa học vừa cầm quyển sách không ngừng ghi chép.

Cho dù là ai cũng đều biết, có thể được tông sư chỉ điểm là khả ngộ bất khả cầu, cho nên bọn họ tựa như một khối bọt biển, nắm chặt tất cả cơ hội có thể để hấp thu tri thức.

Đại đa số người đều không có cái loại năng lực nhìn là không quên như Diệp Thiên Vân, mà nhóm tông sư bình thường sẽ không giảng lần thứ hai, học bao nhiêu được bất nhiêu, cho nên đám đệ tử cũng cực kỳ cố gắng, sợ nhất thời không chú ý bỏ sót cái gì.

Nghiêm Hành nhìn Diệp Thiên Vân trở lại hậu sơn, ném mấy tên đệ tử lại để chạy tới, hỏi: "Thiên Vân, mấy ngày nay cảm giác thế nào?" nguồn TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân bất đắc dĩ cười, hắn làm tổng chấp sự là một tay đạo diễn của Nghiêm Hành, nhưng hắn thực sự không thích bị việc vặt quấn thân, thẳng thắn nói: ''Sư bá tổ, người thực sự có chút làm khó con."

Nghiêm Hành dường như đã sớm đoán trước được Diệp Thiên Vân sẽ thoái thác, thoáng cười nói: ''Thiên Vân, kỳ thật thế hệ trước như chúng ta, không phải thích nhìn nhất là Hình ý môn hưng thịnh bao nhiêu, mà hi vọng hình ý quyền có thể tiếp tục truyền thừa phát dương rộng rãi. Tác dụng của con là đem hậu sơn cùng nội bộ hình ý đi lên, đồng thời con cũng là người phát ngôn của hậu sơn, ta muốn cho Tiêu Hùng biết, hình ý môn không thể thiếu con."

Diệp Thiên Vân "Ừm" một tiếng, có thể khiến cho hậu sơn cùng nội bộ hình ý cùng nhau tiến bước, hắn cũng không cảm thấy gì không tốt, ngược lại có thể khiến hình ý môn có một bầu không khí mới.

Nghiêm Hành nói tới đây, sờ trên người, lấy ra hai tập giấy, châm rãi nói: "Có thời gian con tìm một người có thể tín nhiệm, thử nghiệm hai phương thuốc này một lần."

Diệp Thiên Vân nhận lấy, chỉ thấy hai tập giấy bày là bản sao chép, đầu tiên đập vào mắt hắn là ba chữ "Hoàn hồn thang", điều này khiến tinh thần hắn chấn động, có chút không tin nổi liếc nhìn Nghiêm Hành một cái.

Tập này là hoàn hồn thang, còn tập kia...... Diệp Thiên Vân không dừng tay, lật tiếp, vài chữ Đại lực kim cương hoàn đập vào mắt. Hắn cẩn thận nhìn rõ quả nhiên trên bản chép tay có dấu vết thiếu khuyết.

Nghiêm Hành thần bí cười, nói: ''Thằng nhóc Quý Lưu nếu dám lừa ta, ta cho hắn nếm chút đâu khổ."

Diệp Thiên Vân gật đầu, không tự chủ nhớ tới khuôn mặt trung thực của Quý Lưu. Không biết Nghiêm Hành dùng cách gì có thể lấy được mấy thứ này từ Quý Lưu, tuy rằng muốn hỏi, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng, cho nên cuối cùng đành nuốt trở lại.

Nghiêm Hành phát hiện ánh mắt khó hiểu của Diệp Thiên Vân, cười dài nói: "Ta không có ép hắn, chỉ lấy thứ hắn có hứng thú để trao đổi thôi." Lập tức nói: "Chỉ cần phương thuốc này là thật, như vậy hình ý môn nhặt được bảo vật, Đại lực kim cương hoàn không nói, chỉ một hoàn hồn thang kia cũng là vật vô giá, nó có công hiệu chữa trị nội thương độc đáo, đặc biệt võ giả sau khi giao chiến mà bị thương, cơ hồ đại bộ phận đều có thể chữa khỏi."

Diệp Thiên Vân chấn động, Nghiêm Hành nói ra khiến hắn rõ ràng hai tập giấy này giá trị cỡ nào, võ giả lực tấn công rất mạnh, nhưng thân thể yếu ớt, đây là sự thật không thể chối cãi. Giống nhưu Ngũ Vĩ, Diệp Vô Nhai cũng chỉ vì bị thương nặng mà không thể tiếp tục luyện võ, một thân tu vi bị phế sạch, hiện tại có Hoàn hồn thang, như vậy có đại biểu cho họ một lần nữa có hi vọng.....

Diệp Thiên Vân chỉ hi vọng phương thuốc này thực sự tồn tại, như vậy không chỉ có hình ý môn, mà ngay cả đối với võ lâm cũng là một tin vui. Có bách bổ lực tráng, bát tiên đan cùng la hán đan, gia tăng thân thể võ giả, hơn nữa còn hoàn hồn thang tác dụng chữa thương, một bộ dược vật đầy đủ được tạo nên.

Nhưng ngay sau đó Diệp Thiên Vân nghĩ đến chuyện phải giữ bí mật, nếu thuốc này là thật, như vậy để người trong giang hồ biết, chỉ sợ vô số phiền toái tìm tới.

Nghiêm Hành tựa hồ nhớ tới cái gì, lại lấy ra một bình thuốc, vừa lòng nói: "Ta không nghĩ tới con tìm được bát tiên đan và la hán đan, phải biết rằng vài chục năm trước Võ Đang xem chúng là chí bảo, sao có thể để rơi vào tay chúng ta."

Diệp Thiên Vân thuần túy là ngẫu nhiên tìm thấy, nếu không phải Trần Mễ Lạp, hắn có lẽ cũng không có cơ hội này.

Hai người nói chuyện, Ưng lão quái đi tới, ở không xa vẫy tay nói: "Sư huynh, anh xem vài đệ tử của anh, đêm mấy thứ mà anh truyền thụ luyện linh tinh hết cả, thật đúng là......"

Nghiêm Hành ngẩn ra, hiểu được ý của Ưng lão quái, cười mắng: "Hừ cậu đến già vẫn không đổi tính, có chuyện gì nói thẳng không cần chuyển mấy vòng, ta đi trước, các người cứ nói chuyện đi....."

Ưng lão quái đợi Nghiêm Hành đi rồi, mới trên dưới đánh giá Diệp Thiên Vân, nở nụ cười âm trầm nói: 'Không tồi, con học được hùng ưng hợp diễn?"

Diệp Thiên Vân gật đầu, mất tháng không gặp, Ưng lão quái vẫn như trước, tuy là người của hình ý môn, nhưng luôn cho người ta thấy cảm giác âm trầm.

Ưng lão quái nói: ''Ta nằm mơ cũng không ngờ hùng ưng hợp diễn lại có ngày....." Nói đến đây ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Không quên ước định của ta với con chứ?"

Diệp Thiên Vân đương nhiên không quên, lần trước Lý Thiên Kiêu đưa một phong thư, nhẹ nói một câu: "Thay mặt Võ Đang thập ngũ, Hoắc Sư Đồng."

Ưng lão quái vừa lòng, điềm nhiên nói: " Nhớ kỹ, tốt nhất là trong một tháng, hoặc là xỉ nhục hắn, hoặc giết chết hắn." Không đợi Diệp Thiên Vân trả lời, rời đi.

Diệp Thiên vân muốn trở lại chỗ ở của mình tìm vài thứ, đã nhiều ngày bận rộn, vẫn chưa đến nơi này, đẩy cửa vào nhìn thấy Lý Thiên Kiêu đang ngồi trong phòng khách.

Lý Thiên Kiêu tự nhiên rõ ràng người tới là ai, mấy ngày nay nhìn thấy Diệp Thiên Vân đều là u oán nhìn hắn, hai má phình lên, nhưng gặp ủy khuất bằng trời vậy.

Diệp Thiên Vân nhìn vẻ mặt nàng, đành kiên trì chào: "Sư tỷ không đi luyện công sao?" Nói xong chân bước mau, chạy vào trong phòng.

Lý Thiên Kiêu còn tưởng Diệp Thiên Vân nói một hai câu khách khí với mình, nào biết hắn chạy nhanh như thỏ, tức giận đến nỗi thân thể run lên. Nàng đứng lên chắn trước mặt Diệp Thiên Vân, hai tay chống nạnh, cực kì giống một con gà mái, tức giận nói: "Giỏi cho tên Diệp Thiên Vân cậu."

Diệp Thiên Vân kỳ thật là đến lấy quần áo, còn vài bộ sách võ học, nhìn Lý Thiên Kiêu chắn đằng trước, đành chào hỏi: "Sư tỷ, chị có việc gì?"

Lý Thiên Kiêu cảm thấy Diệp Thiên Vân cố bất hòa với nàng, làn nàng có chút không chịu được, biết rõ Diệp Thiên Vân lại giở thủ đoạn, bực tức nói: "Không có việc gì không thể tìm cậu sao?"

Lập tức thấy mình có chút thất thố, liền nhẹ giong nói thêm: ''Chuyện hai ngày trước....... cậu nói tôi đã suy nghĩ kĩ rồi."

Diệp Thiên Vân ngẩn ra, nhớ đến chuyện tình Vương Cửu Vân, thực vì hai người mà cao hứng. Vương Cửu Vân là thầy hắn, mà thân phận phức tạp, là sư tỷ, cũng là bạn cùng phòng với hắn. Hắn hi vọng hai người có thể hòa hợp, mà không phải chỉ là nói cho qua chuyện, nên chân thành nói: "Sư tỷ, em chúc mừng chị."

Lý Thiên Kiêu cắn môi, hai ngày nay nàng suy nghĩ nhiều, Vương Cửu Vân là người thân duy nhất trên đời của nàng, dù là người tốt cỡ nào, cả đời cũng có chuyện sai lầm, cho nên nàng châm chước nói: "Cậu thay tôi nói một tiếng, bảo tôi tha thứ cho ông ta."

Diệp Thiên Vân có thể cảm nhận tâm tình lúc này của Lý Thiên Kiêu, nhưng đối với yêu cầu này không khỏi cảm thấy buồn cười: "Sư tỷ tự mình đi một chuyến đi, em vừa lúc cũng phải đi băng thành, hay chúng ta cùng đi."

Lý Thiên Kiêu do dự một hồi, cuối cùng gật đầu.

Diệp Thiên Vân thở phào một hơi, Vương Cửu Lâu có thể được tha thứ, cũng là chuyện khiến người ta vui mừng, liền chắc chắn nói: ''Ba ngày sau, em tới tìm chị, chúng ta cùng đi."

Buổi tối, Diệp Thiên Vân tìm Ngũ Vĩ, đem hai phương thuốc kia lấy ra.

Ngũ Vĩ hai ngày nay có chút nhàn nhã, vì đệ tử của lão có hai người đi ra hậu sơn, nên không có chuyện gì làm. Hắn nhìn phương thuốc xong, hai mắt trừng lớn như trứng gà, nắm chặt hai tập giấy mỏng, mạnh mẽ kìm chế cảm xúc nói: "Đây là,......." Diệp Thiên Vân gật đầu, nghiêm mặt nói: ''Hai phương thuốc này xin sư phụ thử xem thật giả và hiệu quả, còn phải giữ bí mật, ngay cả trong phái cũng không có khả năng lộ ra."

Ngũ Vĩ chớp mắt, ánh mắt chằm chằm nhìn hai phương thuốc, gật đầu: "Yên tâm, ta không nói, không ai biết."

Lão nhìn đến Hoàn Hồn thang càng kích động, hiệu quả của thứ trong truyền thuyết này không ai rõ hơn lão, có chút run rẩy đem phương thuốc đưa cho Diệp Thiên vân nhỏ giọng nói: "Muốn thử xem thật giả, cần làm nhiều thí nghiệm, ít nhất một tháng, không vấn đề gì chứ?"

Diệp Thiên Vân đương nhiên không vấn đề, khẽ cười: "Con chờ tin tốt của sư phụ."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv