Hai người trả tiền xong, liền rời khỏi Dung Phủ, bây giờ cũng đã muộn, ánh đèn ở trước cửa khách sạn chiếu sáng trưng.
Diệp Thiên Vân nhìn khuôn mặt Hàn Vận, không khỏi nhớ tới Lưu Giai Giai, nàng thủy chung là mối tình đầu của mình, cho dù là nam hay nữ, đều rất khó quên mối tính đầu của mình.
Loại hồi ức này có chút ngọt ngào cũng có chút cay đắng, phải rất nhiều năm sau đó mới phát hiện lúc ấy rất ngốc.
Hàn Vận nói với Diệp Thiên Vân: "Hôm nay trời đẹp như vậy, đáng tiếc cậu lái xe, nếu không chúng ta tản bộ một chút thì thật là tốt". Nói xong đôi mắt nhìn về phía Diệp Thiên Vân, trong mắt nàng không khó nhìn ra một chút chờ mong.
Diệp Thiên Vân kết giao đến hôm nay mới phát hiện, thật ra Hàn Vận tuy là một nữ nhân thành thục, nhưng trong lòng lại có chút ngây thơ lãng mạn. Một nữ nhân từng trải, còn giữ được loại khờ dại thì thật là đáng quý.
Bởi vậy Diệp Thiên Vân cũng không mất hứng, nói với nàng: "Được rồi, có đôi khi tản bộ lại tốt hơn đi xe, tôi rất thích cảm giác đi bộ, nó khiến tôi có một loại cảm giác an tâm". Diệp Thiên Vân rõ ràng thấy được Hàn Vận đã cao hứng trở lại, vì vậy hai người bắt đầu tấp vào đường cái.
Hàn Vận mỗi khi cao hứng đôi mắt đều híp lại, giày cao gót gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang, rất giòn nhưng cũng rất êm tai.
Nàng quay đầu lại nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Đúng rồi, lúc nãy đang nói đến điều kiện trong nhà cậu cũng không tốt lắm, chúng ta tiếp tục nha, đề tài trò chuyện thoải mái, nói chuyện với cậu tôi thực sự rất vui vẻ!"
Diệp Thiên Vân nói: "Cha mẹ tôi cũng chỉ là công nhân bình thường, trong nhà cũng không có nhiều tiền".
Hàn Vận đút hai tay trong túi quần, như một tiểu cô nương, nói: "A? Thế tiền của cậu là ở đâu ra, tôi thấy cậu lái xe, lại ở khu nhà cao cấp! Không phải là trộm tiền của người khác đấy chứ!" Nói xong bản thân lại nở nụ cười.
Diệp Thiên Vân nhìn nàng có chút cổ quái, nói: "Tôi làm ở võ quán Thành Phong, xe là của công ty cho, còn phòng ở cũng là của công ty nốt". Nói xong lại nhớ tới lời nói lúc nãy của Hàn Vận, cũng bất giác nở nụ cười.
Lần đầu tiên Hàn Vận thấy Diệp Thiên Vân cười như vậy, khiến người khác có cảm giác rất rạng rỡ, chẳng giống sự lạnh lùng của hắn lúc bình thường tí nào, giống như cảm giác sáng sớm đứng dậy kéo màn phòng ngủ khiến người ta mê muội, vội nói: "Lúc cậu cười thật khác lúc bình thường, giống như một chú sư tử nhỏ đang ngủ, rất đáng yêu". Nói xong bản thân phát hiện ra hương vị không đúng lắm, tiếp đó lại đỏ bừng cả mặt.
Diệp Thiên Vân cũng đã hiểu, ánh mắt sau đó nhìn về phía nàng nói: "Đem tôi so sánh với sư tử nhỏ, rất thú vị". Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hàn Vận thấy hắn không có phản ứng gì, lại lớn mật nói: "Tôi nói rất có căn cứ mà, ngày đó lúc tôi thấy cậu đánh mấy người kia, cảm giác cậu là một nhân vật nguy hiểm, thật sự rất đáng sợ, giống như sư tử vậy!" Diệp Thiên Vân không nói, chỉ cười cười.
Hàn Vận lại nói: "Đúng rồi, vừa nãy nói tới công việc của cậu, sau đó bị cậu cắt ngang, một tháng cậu có thể kiếm được tiền lương bao nhiêu?"
Diệp Thiên Vân nói: "Một tháng khoảng bảy vạn, không nhiều lắm".
Hàn Vận mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn giật mình mà không ngậm được miệng, tính toán một chút rồi mới lên tiếng: "Vậy không phải là lương một năm là một trăm vạn sao? Dùng thời gian ngoài giờ học lại có thể kiếm được nhiều như vậy? Một tháng tôi còn chưa tới sáu ngàn, thật sự thua xa đó! Cậu coi như là người giàu mới phất, sau này tìm cậu ăn hôi!" Nói xong còn nhếch nhếch miệng.
Hành động này khiến Diệp Thiên Vân cảm giác trước mặt mình hoàn toàn là một cô nhóc không lớn, so với bề ngoài của nàng khác xa nhau.
Lúc này Hàn Vận còn nói thêm: "Cậu kể cho tôi nghe chuyện lúc trước của cậu một chút đi, vừa rồi chỉ mình tôi kể!"
Giọng Diệp Thiên Vân có chút trầm thấp: "Thật ra lúc học tiểu tôi học cũng không giỏi lắm, nhưng khi tới ngày thi sẽ phát huy vượt qua trình độ vốn có, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa..." Giọng nói của hắn rất có sức hút, khiến Hàn Vận bị hấp dẫn lúc nào không hay.
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã hàn huyên bao lâu, chỉ biết là đã tới trông thấy cổng trường Công Đại, Diệp Thiên Vân nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Tới trường rồi, tôi cũng phải về, tôi sẽ không vào trường".
Hàn Vận lúc này mới chú ý xung quanh, có chút không muốn nói: "Vậy được rồi, tôi cũng phải về, nếu rảnh thì đến nhà tôi chơi nha".
Hai người liền chia tay ở cổng trường, Diệp Thiên Vân lái xe thẳng tới võ quán, cũng không đỗ xe, hắn muốn xem một chút coi thử Vương Vĩnh Cường có phải là còn đang ở võ quán hay không.
Đến võ quán đi thẳng lên lầu hai, phát hiện Vương Vĩnh Cường đang nói chuyện phiếm với Thạch Thanh Sơn ở trong, mà con gái hắn Vương Thiến cũng có ở đó, vội đi tới chào hỏi Vương Vĩnh Cường.
Vương Vĩnh Cường thấy Diệp Thiên Vân đã trở lại thì hỏi: "Người anh em sao rồi, không có việc gì chứ?"
Diệp Thiên Vân cười cười nói: "Cảm ơn đại ca quan tâm, chỉ là một chút chuyện nhỏ". Nói xong phát hiện Vương Thiến cũng đang nhìn mình, ánh mắt rõ ràng rất khác vừa rồi.
Thạch Thanh Sơn cũng đi tới nói: "Sư phụ, lúc các người đi chú Vương cứ một mực chờ anh ở chỗ này, chú ấy đều đã nói với bọn tôi, hai người kia thế nào rồi?" Nói xong nhìn Diệp Thiên Vân quan tâm.
Diệp Thiên Vân cười cười nói: "Không việc gì, bọn họ vẫn đang nằm trong bệnh viên, tôi đã nói chuyện với bọn họ, vấn đề không lớn lắm". Mọi người đều mỉm cười, hai người bị đánh khẳng định rất thảm.
Một lúc sau, Vương Vĩnh Cường mới lên tiếng: "Sắp đến ngày mồng một tháng năm, Thiên Vân cậu có định đi đâu chơi không?"
Diệp Thiên Vân nói: "Tôi định về nhà thăm cha mẹ một chút, ở lì trong nhà thêm mấy ngày". Hắn quả thật rất muốn về nhà một chuyến, vừa rồi Vương Vĩnh Cường cho hắn năm mươi vạn, cho nên hắn định bảo cha mẹ nghỉ hưu, sau đó đi ra ngoài chơi thật nhiều".
Vương Vĩnh Cường cũng rất tán thành: "Tốt, về thăm nhà một chút là tốt hơn cả, ở bên ngoài một mình cũng không dễ, vừa vặn có mấy ngày nghỉ thì nên về thăm cha mẹ".
Diệp Thiên Vân đột nhiên nhớ tới võ giả vừa rồi, liền có chút nghi hoặc hỏi: "Anh Vương, anh biết Diêm Phong không? Khoảng bốn mươi tuổi, con mắt rất sắc, giống như mắt ưng, hình như cũng là một võ giả". Nói xong liền nhìn về phía Vương Vĩnh Cường đang ngồi trên ghế.
Đột nhiên Vương Vĩnh Cường đứng khỏi ghế, gấp giọng hỏi Diệp Thiên Vân: "Cậu chọc tới hắn sao? Hai người bị cậu đánh có quan hệ với hắn sao?" Nói xong liền nhìn về phía Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân thấy Vương Vĩnh Cường phản ứng mạnh như vậy, vội lắc đầu nói với Vương Vĩnh Cường: "Anh Vương, anh đừng lo lắng, hắn không liên quan gì tới chuyện này, hôm nay lúc tôi ăn cơm có thấy hắn, hắn tới bắt chuyện với tôi".
Vương Vĩnh Cường thở phào, ngồi xuống nói với Diệp Thiên Vân: "Diêm Phong vốn là nhân vật rất nổi tiếng, tôi tiếp xúc với hắn cũng không nhiều lắm, nghe nói rất có mặt mũi trong cả hai giới hắc bạch, hắn vốn có một công ty tên là "Bát đại tập đoàn", quy mô rất lớn. Hắn cũng là một võ giả, hình như có chút quan hệ với Bát Cực môn".
Nói xong lại nhìn phản ứng của Diệp Thiên Vân, còn nói thêm: "Tôi sợ cậu chọc giận hắn, thế lực của hắn rất lớn, hắn làm sao tìm được cậu thế?"
Diệp Thiên Vân nói: "Võ quán chúng ta có mấy học viên quay cảnh tôi luyện tập rồi làm thành DV, hình như hắn có xem qua, nói là ngày nào đó sẽ tới đây bái phỏng". Kể hết với Vương Vĩnh Cường đang suy nghĩ.
Qua hơn nửa ngày gã mới yên lòng, nhẹ gật đầu nói: "Chắc không có chuyện gì chọc giận tới hắn, có điều võ công hắn rất cao, có lẽ là muốn trao đổi với cậu".
Diệp Thiên Vân nghi ngờ nói: "Anh Vương, anh không phải cũng học Bát Cực quyền sao? Tại sao lại không có quan hệ với hắn?"
Vương Vĩnh Cường lắc đầu nói: "Đứng sau hắn là Bát Cực môn, môn phái võ lâm chân chính".