Vương Thủ Nghiệp lúc này cũng đã hoang mang rối loạn, Hình Ý Môn quá lớn, chạy vội tới đây cũng phải cố hết sức, hắn thở gấp mấy cái rồi giận dữ nói: "Là người Tây phái! Dường như đại sư huynh phát giác ra điều gì cho nên mới phải tìm tới cửa, không ngờ bọn họ không nói đạo lý, còn vây lấy đại sư huynh. Tôi định tới hậu sơn, vừa rồi đi ngang qua đó thấy tình huống không hay cho nên chạy vội tới đây".
Trong lòng Diệp Thiên Vân lúc này cũng đã có phần sốt ruột, nhưng hắn cũng hỏi vấn đề này cho rõ ràng, lập tức nói: "Tốt! Thời điển anh rời đi đã bắt đầu đánh chưa?"
Hơi thở của Vương Thủ Nghiệp vẫn còn có phần gấp gáp, hắn lắc lắc đầu, nói: "Chưa! Nhưng sắp rồi, tiểu sư đệ, cậu nhanh đi đi! Chậm một chút là không kịp nữa, đại sư huynh chỉ có một mình".
Tình huống lúc này rất khẩn cấp, hắn vội vào nói với Ưng lão quái: "Sư thúc tổ, trong phái chúng ta xảy ra chuyện, có lẽ nên trở về một chút!"
Người thanh niên này vừa rồi còn chưa hành lễ, nghe vậy bị hù cho run rẩy, lập tức nói: "Sư thúc tổ, sự tình khẩn cấp, xin thứ lỗi!" Hắn vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Ưng lão quái ở bên cạnh.
Nãy giờ Ưng lão quái vẫn ôm một cục tức, đang cần được phóng ra, đúng lúc Vương Thủ Nghiệp từ ngoài tiến đến, vốn định thừa dịp giáo huấn cho hắn một trận nhưng lại bị mấy câu nói của Vương Thủ Nghiệp hấp dẫn cho nên mới im lặng không nói gì, ánh lắt lão đột nhiên khẽ chớp nói với Diệp Thiên Vân: "Ngươi còn nhớ ba điều mà ta không dạy chứ?".
Diệp Thiên Vân hơi sững lại, sau đó liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ưng lão quái hắc hắc cười nói: "Đây cũng là thời khắc khảo nghiệm dành cho ngươi, đối với bất kỳ kẻ nào cũng không được nương tay, nếu không thì không thể học võ, đây cũng là nguyên tắc của ta! Một lát nữa ta sẽ xem ngươi giải quyết như thế nào, nếu giải quyết tốt chuyện này thì ta sẽ truyền thụ những gì ta biết cho ngươi, nhất định không thất hứa!"
Trong nội tâm Diệp Thiên Vân cũng đã như có kiến bò, hắn "Vâng" một tiếng rồi nói: "Sư thúc tổ, chúng ta vừa đi vừa nói, thời gian không đợi ai, nếu như còn không đi thì sợ rằng sẽ chậm mất"..
Ưng lão quái cười ha ha nói: "Được! Đã như vậy, ta sẽ đi với các ngươi một chuyến. Nếu như làm chuyện này không tốt, thì ngươi cũng đừng trách ta vô tình". xem tại TruyenFull.vn
Cước bộ của ba người nhanh như bay, mặc dù Diệp Thiên Vân không biết tại sao Tiêu Sắt bị người ta bao vây nhưng hắn cũng hiểu rõ đôi chút. Tiêu Sắt là một người ôn hòa, nếu như là xung đột nhỏ thì hắn sẽ cười xòa mà bỏ qua tuyệt đối sẽ không cùng người khác tranh chấp.
Hiển nhiên là hôm nay đã nắm được thóp của sự việc, nếu không cũng sẽ không bị bao vây, trong lòng khẽ động, nói: "Sư thúc tổ, tranh chấp cùng đồng môn cũng không lưu tình sao? Như vậy có quá tuyệt tình không, quy định trong môn phái là đồng môn phải giữ hòa khí mà".
Ưng lão quái theo sát bên cạnh Diệp Thiên Vân, sau khi lão nghe xong hai chữ 'đồng môn' thì không kìm được mà nghĩ tới Đinh lão quái. "Phì!" Lão nhổ một bãi nước bọt lớn xuống đất, sau đó mắng: "Người trong võ lâm phải có phong cách võ lâm, hễ làm việc lề mề chậm chạp thì làm sao có thể xử lý việc lớn! Vô tình mới thực sự là anh hùng. Bất kể kẻ kia thuộc môn phái nào, thời khắc buộc phải giết người thì tuyệt đối không nương tay!"
Diệp Thiên Vân muốn nghe chính là những lời này. Trong môn phái tranh chấp nội bộ thì tội danh không nhỏ, điều này sẽ để cho Ưng lão quái gánh chịu hết. Hắn liếc nhìn Vương Thủ Nghiệp, mà Vương Thủ Nghiệp cũng nhìn Diệp Thiên Vân, trong lòng đều hiểu ý nhau.
Thật ra Ưng lão quái đã quá đề cao tình cảm của Diệp Thiên Vân đối với nội môn. Nếu như hắn từ nhỏ lớn lên ở Hình Ý Môn thì nhất định sẽ không làm việc đó, nhưng đáng tiếc là không phải.
Tính cách của hắn lạnh lùng, đối với bất cứ kẻ nào tình cảm cũng không sâu sắc, hơn nữa thời gian hắn đến Hình Ý Môn cũng chưa lâu, ngay cả Trung mạch cũng quen biết chưa hết càng không nói đến kẻ khác, cho nên trong lòng đã xác định trước đáng chết lập tức sẽ giết.
Cước trình của mấy người không chậm, chỉ trong chốc lát đã đến địa điểm xảy ra sự việc, nhìn thấy Tiêu Sắt đang cùng kẻ khác giao thuể. Theo tuổi thì đối phương cũng là đệ tử đời thứ ba, bên ngoài có sáu bảy người vây lấy Tiêu Sắt, bộ dáng đều sẵn sàng đón địch, hẳn là đề phòng Tiêu Sắt sẽ chạy mất..
Ưng lão quái đột nhiên nói: "Các ngươi vào là được rồi, ta sẽ ở một bên quan sát. Diệp Thiên Vân! Việc này thành hay không thì đều dựa vào ngươi, nhớ là không được hạ thủ lưu tình". Nói xong liền xoay người đi ra sau một thân cây, bảo hai người mau đi!
Đến lúc này Diệp Thiên Vân có thời gian thời gian quan sát phản ứng của Tiêu Sắt, nhìn vào tình huống trận đấu thì Tiêu Sắt sẽ không còn cầm cự được mấy chiêu nữa, cho nên hắn tiến tới quát lên: "Dừng tay!" Tiếng quát này rất lớn, làm cho kẻ khác phải biến sắc.
Những người ở đây đều mất tự chủ mà dừng tay lại, Tiêu Sắt lui về phía sau, giờ phút này vì giao thủ mệt mỏi mà mặt hắn hồng lên như quả táo. Sau đó, hắn quay đầu thì kinh hỉ hô khẽ: "Tiểu sư đệ, sao cậu lại tới đây..." Hắn còn chưa dứt lời thì đột nhiên đệ tử Hình Ý Môn giao thủ cùng Tiêu Sắt bất ngờ ra tay đánh một quyền vào trước ngực Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt làm sao chịu được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Ngửa mặt ngã quỵ!
Võ công của mới chỉ được xếp vào trình độ tam lưu, hơn nữa bình thường đối với việc luyện võ không có hứng thú, công phu nào cũng chỉ luyện đến nửa vời. Tuy kết giao bằng hữu không ít, người tôn kính cũng không thiếu nhưng võ công của hắn lại kém cỏi, mà lúc này hắn lại chỉ chú ý tới Diệp Thiên Vân. Vì kinh hỉ mà quên mất tình thế trận đấu, bị một quyền này đánh thẳng vào ngực.
Người này lại thừa lúc đối thủ nói chuyện liền đánh lén, Diệp Thiên Vân tức giận vô cùng, hắn khẽ nhón chân lập tức đã tới gần. Những người vây quanh cũng không dám ra tay với Diệp Thiên Vân bởi vì hung danh của hắn đã lan rộng, phàm là đệ tử Hình Ý Môn đối với hắn đều có phần sợ hãi.
Kẻ kia vốn muốn nhân cơ hội một chiêu tiếp theo sẽ đánh chết Tiêu Sắt, nhưng mà hắn ta đã không còn cơ hội. Lúc này Diệp Thiên Vân đã đến cạnh Tiêu Sắt, nếu như hắn ra tay thì tức là đối địch với Diệp Thiên Vân cho nên cũng đã dừng lại, nhanh chóng lui ra sau hai bước.
Lúc này Diệp Thiên Vân cũng không lập tức báo thù, đó chỉ là điều thứ yếu, trước mắt cần quan tâm tới thương thế của Tiêu Sắt, huynh đệ tình thâm, cho nên hắn ôm lấy Tiêu Sắt xem xét kỹ lưỡng.
Tuy Tiêu Sắt bị đánh một quyền làm cho ói máu nhưng tạm thời cũng không nguy hiểm đến tính mạng, khi hắn tấy Diệp Thiên Vân ở bên cạnh thì khuôn mặt nụ cười an ủi, yếu ớt đưa một ngón tay lên, nói: "Tôi tìm được rồi.... Đêm hôm đó..." Nhưng chưa kịp nói ra, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, trong chốc lát liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thiên Vân nhanh chóng ôm hắn ra khỏi vòng vây, sau đó giao Tiêu Sắt cho Vương Thủ Nghiệp, nói: "Nhanh đưa hắn tới bệnh viện, chậm trễ thì ngươi phải chịu trách nhiệm".
Vương Thủ Nghiệp vội vàng đỡ Tiêu Sắt, không nói thêm lời nào mà lập tức rời đi, hắn sợ chậm trễ thời gian, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.
Có mấy đệ tử của Tây phái còn muốn đuổi theo nhưng mà thân thể của Diệp Thiên Vân chuyển động chắn ngang phía trước cho nên không có ai dám vọng động.
Hiện tại chỉ còn lại một mình Diệp Thiên Vân. Những đệ tử Tây phái này lại càng không dám ra tay, kẻ lúc nãy ra tay ôm quyền nói: "Thì ra là Diệp sư đệ tiếng tăm lừng lẫy tới làm khách của Tây phái chúng ta, ta là Ngô Thu Sinh, vừa rồi cùng Tiêu sư huynh tỷ thí, kết quả là lỡ tay đả thương hắn, thật là xấu hổ vô cùng!" Cái dáng vẻ diễn trò của hắn làm cho người ta nhìn vào mà thấy buồn nôn.
Diệp Thiên Vân nhướng mày, nói: "Tỷ thí? Ta thấy rõ ràng là ngươi đánh lén. Chẳng lẽ quy củ của Tây phái là như vậy sao? Thừa dịp người ta không chú ý mà hạ độc thủ, hành động bỉ ổi?"
Mấy người ở đây đều biến sắc, Ngô Thu Sinh là đại biểu của Tây phái lúc này đương nhiên hắn phải ra mặt, Ngô Thu Sinh hừ lạnh nói: "Cho dù ngươi chính là Tiêu Hùng thì ta cũng không sợ, huống chi chỉ là tên oắt Diệp Thiên Vân ngươi!"
Lời này lại càng làm cho lửa giận của Diệp Thiên Vân bốc lên ngùn ngụt. Không nói thêm lời nào, thân thể của hắn nhoáng lên đã tới cạnh đệ tử Tây phái này, cùng lúc đó chân tùy ý quét ra, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên cùng một lúc.
Sắc mặt của Diệp Thiên Vân vẫn không thay đổi, căn bản là không dừng lại, từ trên không quất xuống.
"Rốp!" Một tiếng, đá trúng đầu kẻ xấu số kia!
Diệp Thiên Vân ra tay luôn rất tàn nhẫn, hắn cũng không quản đây là nơi nào. Bất kẻ kể nào, chỉ cần ra tay là lấy mạng! Đáng chết thì phải chết.
Chỉ thấy thân thể của kẻ kia đã biến dạng, đầu cũng bị quét đứt, nhiều người đứng gần nhìn thấy Diệp Thiên Vân ra tay đều nôn ọe. Quả thật đẫm máu vô cùng, thịt nát văng ra dính vào mặt và đầu của những người xung quanh, ngoại trừ buồn ói thì sự sợ hãi xâm chiếm nội tâm mỗi người.
Diệp Thiên Vân hạ xuống trước những kẻ còn lại, hắn quay đầu bình tĩnh nói: "Tại sao lại vây công Tiêu Sắt?"
Hắn vừa buông câu hỏi, những người xung quanh đều rùng mình một cái cùng lui về sau một bước, vẻ mặt của Diệp Thiên Vân vẫn bình thản nhưng ai biết với vẻ bình tĩnh này hắn có giết người lần nữa hay không, cho nên nội tâm đều lo lắng không yên.
Xem ra tất cả đều kinh hoảng bất an, một đệ tử Tây phái thấy tình thế bất lợi liền nổi giận hét lớn: "Đây là địa bàn của Tây phái, người của Trung mạch cũng dám tới đây giương oai, cũng không xem lại đây là địa phương nào. Ngươi đúng là con chó mù mắt, mọi người cùng nhau xông lên!"
Lời này quả thật đã làm cho những kẻ này tăng thêm cam đảm, rất nhiều người sợ Diệp Thiên Vân nhưng nghĩ đến nơi này là Tây phái, dũng khí lập tức tăng mạnh, nếu tại nhà mình mà bị người ta đánh mà đánh rắm cũng không dám phóng ra thì thật là uất ức cho nên có vài kẻ tiến tới vây lấy Diệp Thiên Vân.
Cánh tay trắng nõn của Diệp Thiên Vân lại có mục tiêu, người Tây phái còn chưa kịp phản ứng, tay của hắn đã đặt lên cổ đối phương. Cả quá trình ngoài âm thanh thanh thúy vang lên thì không có một tiếng động nào khác, khiến cho người ta không thể không kinh sợ!
Chỉ còn lại ba đệ tử Tây phái không ngừng lui về phía sau, trong đó một kẻ oán hận nói: "Diệp Thiên Vân, ngươi dám giết người của Tây phái chúng ta?"
Tròng mắt của Diệp Thiên Vân hơi híp lại: "Trong thiên hạ không có kẻ nào không thể giết". Âm thanh vừa dứt thì thân hình lại chuyển động.