Vô Địch Hắc Quyền

Chương 244: Đáng chết sẽ chết



Tài xế ngược lại rất bình tĩnh, hắn mỉm cười: "Các anh không cần xuống xe,tôi lùi lại rồi ra ngay thôi" nói rồi hắn quay xe đi ngược lại khoảng chừng mười mét. Đột nhiên hắn nhìn vào gương chiếu hậu hô lớn: "Các anh ngồi yên, đằng sau có xe đang xông tới khả năng là muốn đâm xe."

Tiêu Sắt thấy thế cười khổ: "Lần này muốn người ta chết đây, lại một chiếc xe tải kìa! Thiên Vân nhanh lên, giữ chặt một chút, sắp đổ xe rồi."

Diệp Thiên Vân cũng nhìn thấy, hắn vươn tay kéo Tiêu Sắt về phía sau mình,rồi che đầu, tiếp đó tiếng phanh xe "rầm", chiếc xe bị đâm về trước hai, ba mét.

Tính năng lao đi thật không tồi, chỉ có đuôi xe bị đâm nên bị biến dạng. Diệp Thiên Vân ngẩng đầu nhìn một chút rồi nói: "Không sao rồi, chúng ta xuống xe nào, xem ra không phải là muốn lấy mạng chúng ta!"

Diệp Thiên Vân vừa rồi vô tình kéo Tiêu Sắt một cái, hành động nhỏ thôi nhưng khiến cho Tiêu Sắt rất cảm kích. Hắn cũng dùng tay kéo cửa xe, tức giận nói: "Mẹ kiếp, nhất định là bọn đánh bị thương đệ tử Hình Ý Môn ta, hôm nay hai ta cùng đi giết bọn chúng, cùng lắm thì hai cái mạng chứ mấy, ai sợ ai nào?"

Diệp Thiên Vân bị kéo xuống xe, hắn thấy chắc đây là lần đầu tiên Tiêu Sắt gặp chuyện như thế này, cho nên có chút kích động, lập tức cản hắn lại nói: "Đại sư huynh, anh bình tĩnh đi, bọn chúng mặc dù muốn giết người nhưng đệ tử của Hình Ý Môn đến giờ cũng không có thương vong, xem tình hình trước rồi hãy nói."

Tiêu Sắt cũng cảm thấy mình hơi quá, hắn sửa sang lại quần áo, bình tĩnh xem xét tình hình rồi nói: "Tiểu đệ thiếu chút nữa tôi quên mất, cậu nói như vậy tôi thấy tốt hơn rồi."

Diệp Thiên Vân mỉm cười, Tiêu Sắt mặc dù xử sự khéo nhưng xem ra cũng không hay gặp chuyện như vậy nên trong lúc nhất thời nóng nảy liền nói: "Để xem bọn họ là người như thế nào rồi hãy nói". Tiêu Sắt gật mạnh, rồi nhìn những kẻ đang tới.

Những sự việc như vậy Diệp Thiên Vân trải qua nhiều lần rồi, hắn đã vô số lần giao chiến, cho tới bây giờ vẫn chưa thất thủ mặc dù có lần là do may mắn, nhưng quan trọng nhất vẫn là cẩn thận. Hắn liếc nhìn về phía sau, phía sau cơ bản là không có xe.

Sau đó hắn quay lại quan sát một chút, chỗ này nơi Hình Ý Môn phải đi qua, bên trái là đường cái tách ra, bên phải là chỗ rẽ của đường cao tốc. Chiếc xe vừa rồi chính là đi ra từ chỗ đó, rõ ràng là có ý đồ, phía xa là mảnh đất hoang. Địa hình và hoàn cảnh có vẻ không thuận lợi cho lắm, hắn nhìn xe phía trước chỉ có hai người xuống đều tay không, cũng chẳng che mặt, thoạt nhìn đối phương hình như cầm cái gì đó.

Không lâu sau hai người đi tới gần Diệp Thiên Vân và Tiêu Sắt. Trong đó có một tên đại hán mặt dài nhỏ đi về phía trước mỉm cười nói: "Thứ lỗi cho chúng tôi mạo muội, hôm nay đến đây là vì ngưỡng mộ võ công của Hình Ý Môn đã lâu, nên muốn bàn bạc một chút, nếu thấy phiền thì thông cảm."

Diệp Thiên Vân và Tiêu Sắt đều sững sờ, những người này lại là những người đến bàn bạc ư, chuyện này thật vượt quá dự kiến của hai người. Nếu nói là kẻ thù thì sẽ không cần khách khí, lên thì động thủ, hay trực tiếp đâm chết, đâu ra còn nghe những lời này.

Tiêu Sắt bước lên trước vài bước nói: "Bàn luận thì dễ thôi, nhưng cái cách của các anh liều lĩnh quá. Nếu như hôm nay chúng tôi chết trong xe thì các anh sẽ như thế nào!"

Một người đi tới mỉm cười nói: "Chúng tôi có chừng mực mà."

Tiêu Sắt thiếu chút nữa thì bị câu nói này làm sặc chết, hắn nổi giận nói: "Vậy xe của chúng tôi đây thì bây giờ làm thế nào? Các anh thì thoải mái rồi, nhưng có nghĩ đến cảm nhận của người khác không?"

Tên đại hán này cười ha ha nói: "Cái đó không nằm trong phạm vi của chúng tôi, chúng tôi chỉ là muốn cùng các anh bàn luận thôi."

Tiêu Sắt nghe xong liền nổi giận nói: "Chó má, vậy thì hai ngày trước đệ tử Hình Ý Môn cũng là do chúng mày làm bị thương?"

Đại hán trước thì lắc đầu,nhưng sau đó rất tự nhiên nói: "Cái đó chẳng trách được chúng tôi chỉ là học thuật của bọn chúng chưa tinh thông mà thôi, người như thế có đánh chết cũng đáng!"

Tiêu Sắt giận tím mặt, hắn muốn mắng cho tên đại hán này một trận, nhưng bị Diệp Thiên Vân ngăn lại. Diệp Thiên Vân vừa quan sát hai người này rất lâu, bọn chúng đều là người có võ, chỉ nhìn ngoại hình thì xem ra cũng là cao thủ, cơ bắp lộ ra, huyệt thái dương cổ chướng, sức lực ở chân xem ra cũng không tồi, rất khỏe mạnh điều này làm cho hắn bỗng dưng nhớ tới Trạc Cước Môn.

Diệp Thiên Vân tiến lên trước một bước, lạnh nhạt nói: "Đánh thế nào?"

Tên đại hán này ó chút kinh ngạc, xong cười nói: " Thẳng thắn đấy. Chúng tôi không ỷ nhiều hiếp ít, chỉ cần các anh thắng thì cứ đi tự nhiên!"

Tiêu sắt đứng bên cạnh cười ha ha nói: "Bọn tao thắng rồi, mày còn đi được sao?"

Đại hán tự tin nói: "Vậy để xem bản lĩnh của các anh tới đâu, rốt cuộc là trình độ thế nào, chúng ta phải ra tay mới biết được!"

Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua rồi mỉm cười, dịch chân lên đứng vững, tay đưa ra nói: "Mời"

Tên đại hán kia nhìn thấy phía sau có một người đến, sau đó cũng tiến về phía trước nói: "Được, tôi đến tiếp anh!" giọng của hắn vừa dứt chân phát lực lao về phía trước, khi còn cách Diệp Thiên Vân chừng ba mét thì bỗng nhiên nhảy lên, xuất chiêu chính là Băng Quyền!

Diệp Thiên Vân và Tiêu Sắt sững người, đây chính là quyền pháp của Hình Ý Môn, tên đại hán dùng Hình Ý Quyền đấu với người của Hình Ý Môn, xem ra là cố ý khiêu khích, thật là vô lễ.

Diệp Thiên Vân thấy hắn ta nhảy lên thì không nhịn được cười, đây chính là chiêu thuật mà trước kia hắn thường xuyên sử dụng. Bây giờ hắn không dám dùng bởi vì sơ hở rất lớn, cũng tốt, đối thủ cũng không cao cường lắm. Bởi vậy hắn lui về phía sau rồi quét một cước, lực quyền nhỏ, còn tên đại hán lại lấy tốc độ để làm lực quyền mạnh lên, hắn chính là muốn dùng chân phá quyền.

Hai người chỉ gặp nhau trong nháy mắt "ầm" một chiêu, đại hán rõ ràng là không thể phản lại quyền bằng chân. Bởi vậy sức lực cũng có chút giảm sút, lực của chân cũng rơi xuống.

Trong lúc hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, Diệp Thiên Vân chân trái đột nhiên hướng về phía trước, chân kia nhảy phóng lên, tên đại hán này còn đang thu quyền, phản ứng không kịp người thì còn đang ở trên không, chưa tiếp xúc với mặt đất. Hắn nhìn tốc độ của Diệp Thiên Vân thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng nhìn xuống mặt đất.

Diệp Thiên Vân đến trước mặt hắn, chân trái đạp lên đầu hắn, tiếng "ba" truyền khắp bốn phía.

Đại hán bỗng nhiên bị một cú nặng như vậy chịu sao được, lập tức bị một cú đánh nữa khiến hắn bị bay về đằng sau cùng lúc đó một tiếng "á" thảm thiết.

Diệp Thiên Vân quay người đuổi theo hắn, giáng lên đầu hắn một chiêu "Song phong quán nhĩ", đây đơn giản chỉ là đuổi đánh, xuất chiêu mới là mạnh, không hề nể nang. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đại hán bị cú này thì nằm sấp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Hai bên đều bị choáng một lúc, chỉ có mười mấy giây, tên kia bị Diệp Thiên Vân đánh không biết sống chết thế nào, chiêu này trong khi đánh nhau thật ít thấy.

Tiêu Sắt lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên Vân giao chiến với người ngoài, thân hình thì như mũi tên, ra tay thật thâm độc như vậy mới là quyền pháp giết người, lai lịch của Diệp Thiên Vân và người của Hình Ý Môn hoàn toàn không giống nhau. Chiêu thuật này của hắn là do công kích người mà ra tay, chiêu thuật thật chất phác.

Trong võ thuật thì có tám đánh, tám không đánh. Tám không đánh là: Một không đánh vào thái dương, hai không đánh vào mồm, ba là không đánh vào giữa nội bích, bốn là không đánh vào hai sườn thái cực, năm là không đánh vào chọc âm đáy biển, sáu là không đánh vào giữa hai thận, bảy là không đánh vào phong phủ vĩ lư, tám là không đánh vào lỗ nhĩ của hai tai.

Cái thứ tám chính là chỉ hai lỗ tai. Chiêu thuật này trong môn phái cũng không thường dùng, mà sư phụ cũng không dạy, chủ yếu là vì tất cả những yếu huyệt này đều là trí mạng. Diệp Thiên Vân hoàn toàn là tự học, hắn đánh người khác thông thường đều là dùng phương pháp tám không đánh, nhưng vừa nãy thì huyệt thái dương cũng không tha.

Tiêu Sắt lúc này dù hiểu rõ Diệp Thiên Vân ra tay mạnh nhưng thế nào cũng không nói ra, chủ yếu là vì chuyện đụng xe lúc nãy khiến cho người ta tức giận. Chiêu Song phong quán nhĩ này khiến cho mọi buồn bực trong lòng tan biến, hắn giơ ngón tay cái nói: "Được, thế mới là võ công chứ!"

Tên đại hán bất tỉnh nhân sự vừa nhìn ngước lên, tiến lên trước hai bước, đang quyệt mũi xuống. Sau đó lại cố ưỡn thẳng người lên nói: "Thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt khí mà chết, anh ra tay thật độc ác, tôi không nghĩ Hình Ý Môn lại có người như vậy, chúng ta đi thôi!" nói rồi khoát tay ra sau.

Diệp Thiên Vân sao có thể để hắn đi, sắc mặt bình tĩnh nói: " Đến đây rồi thì đừng nghĩ tới chuyện đi!"

Anh ta vừa dứt lời thì đằng sau có tiếng động cơ vang lên, sau đó ga mạnh.

Tiêu Sắt bước lên hai bước,sau đó cản Diệp Thiên Vân nói: "Nguy hiểm, đằng sau có xe."

Diệp Thiên Vân thấy tình hình như vậy thì cũng không ra tay, nếu nói so lực giữa người và xe, đó mới là tìm đến cái chết. Tên đại hán kia ôm lấy thân rồi bỏ chạy lên xe, hai chiếc xe tải nhanh chóng rời đi

Tiêu Sắt vội vàng gọi điện thoại, sau đó thở dài một hơi nói: "Lần này thật là may có cậu trên xe, không tôi cũng chẳng trốn nổi bọn nó!"

Diệp Thiên Vân sững sờ một chút nói: "Không phải anh nói đệ tử Hình Ý Môn giao đấu với chúng đều không có thương vong sao?".

Tiêu Sắt "Ừ" một tiếng:"Không chết, nhưng cơ bản là bị phế rồi, cả đời này cũng chẳng luyện võ được".

Diệp Thiên Vân không nghĩ những người này lại dùng phương pháp này để luận bàn. Nghe xong lời của Tiêu Sắt không khỏi buồn cười, người như thế không chết thì ai chết đây?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv