Diệp Thiên Vân đang được nghỉ hè, cho nên việc học ở trường cũng không cần lo lắng, mỗi ngày đều lẽo đẽo theo Ngũ Vĩ, mà Ngũ Vĩ gần như ngày nào cũng ở sân huấn luyện, hai người cực kỳ ăn ý, trên cơ bản trừ lúc ăn cơm ra, tất cả thời gian còn lại đều vùi đầu vào võ học.
Ngũ Vĩ mặc dù tiến hành chỉ điểm đối với Diệp Thiên Vân, nhưng bản thân cũng không quá kiêu ngạo, ngược lại có đôi khi còn nói chuyện linh tinh với Diệp Thiên Vân nữa nên
hai người rất hợp ý, có phần giống vừa là thầy cũng vừa là bạn, nhất là Diệp Thiên Vân ở phương diện quyền thuật đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngũ Vĩ cùng hắn giao thủ mười lần thì thua đến chín, lão cũng chỉ có thể xuất ra được hai mươi ba chiêu.
Diệp Thiên vân đang ở bên cạnh Ngũ Vĩ luyện tập Hình Ý Quyền, Ngũ Vĩ nhìn chiêu thức của hắn nói: "Phải nhớ kỹ những lời này, "Phách quyền giống như phủ (búa), Băng Quyền giống như tiễn (mũi tên), Toản quyền giống như trùy (mũi khoan), Pháo Quyền giống như pháo (đại bác), Hoành quyền giống như xà (rắn)".
Mấy ngày nay tri thức Diệp Thiên Vân về võ học như tên lửa phóng lên, đối với hắn mà nói thì Ngũ Vĩ chính là một kho tri thức, chỉ cần đưa ra vấn đề, thì nhất định có thể nhận được giải đáp, cơ hội này trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, có thể coi đây chính là chỗ tốt khi bái nhập Hình Ý Môn!
Rất nhiều điều trước kia không biết thì giờ đã hiểu, mà trước kia học bằng cách nhớ khẩu quyết, bây giờ hiểu rõ nguyên nhân rồi, trong lòng hắn rất cảm kích lão già xấu xí này, mặt tuy xấu, nhưng tấm lòng không xấu. Rất nhiều công phu Ngũ Vĩ cũng không giấu diếm, đây mới là điều trọng yếu nhất. Hắn luyện hết cả bộ quyền rồi nói với Ngũ Vĩ: "Ngũ tiền bối, tư thế của ta còn có chỗ nào không chuẩn không?" Cách xưng hô này chính là sự tôn kính từ trong lòng của hắn đối với Ngũ Vĩ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ngũ Vĩ lắc đầu nói: "Tư thế của cậu cũng không cần ta phải nói tới lần thứ hai, xem ra cậu thật sự là nhân tài học võ, đã định hình thời gian dài như vậy, vậy mà tôi vừa nói cậu đã có thể sửa được, có thể thấy thiên tư của cậu cao bao nhiêu. Người thông minh như cậu thật hiếm thấy."
Thật ra Diệp Thiên Vân mới đầu sửa đổi cũng rất khó khăn, hắn khắc sâu động tác của Ngũ Vĩ vào trong óc, khi trở về không ngừng nghiên cứu, điều chỉnh các tư thế đến độ chính xác, loại tình huống này cũng chỉ là tạm thời, sau này có thể sửa đổi từng chút từng chút một. Hắn cười cười nói: "Luyện nhiều là được."
Ngũ Vĩ lạnh nhạt nói: "Mấy ngày này mỗi ngày cậu đều luyện tập quá mười sáu, mười bảy giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ăn không tiêu, hơn nữa Hình Ý Quyền không thể cố luyện được, nếu cứ cố luyện sẽ gây ra tổn thương thân thể."
Diệp Thiên Vân căn bản không hề có cảm giác ăn không tiêu, bình thường mỗi ngày hắn đều luyện tập thời gian dài như vậy. Hơn nữa nhiều lúc chỉ hơn chớ không kém, bởi vậy nói: "Bình thường tôi cũng luyện như vậy, nhưng mà cố luyện như ông nói. Tôi vẫn chưa cảm nhận được".
Ngũ Vĩ nghĩ một chút, sau đó nói: "Thái Cực mười năm không xuất môn (ra khỏi cửa), Hình Ý một năm đánh chết người. Những lời này bao hàm rất nhiều ý tứ! Thật ra đâu chỉ Thái Cực mười năm không ra khỏi cửa, Hình Ý cũng đòi hỏi mười năm không ra khỏi cửa.
Mãnh luyện (dồn sức luyện), bình thường chưa một quyền đánh chết người ta, mà đã đánh chết mình trước rồi, cho nên loại tăng trưởng này chỉ cần cậu chịu khó là được. Nhưng phải cẩn thận, thịnh quá sẽ suy".
Bốn chữ này rất đơn giản, cũng tương tự như "sinh lão bệnh tử ", sau lúc cường thịnh, bản thân nhất định cần phải chừng mực, phải bảo trì loại trạng thái này, hơn nữa còn phải tiếp tục điều dưỡng. Nếu còn tiếp tục mãnh luyện, vậy thì tinh, khí, thần sẽ giống như dòng nước chảy cạn. Đến lúc đó thân thể của cậu sẽ suy sụp. Luyện võ là cường thân (làm cho thân thể mạnh mẽ), nhưng thường thường người luyện võ lại đoản thọ (thọ ngắn, chết sớm), vừa qua tuổi trung niên liền già yếu rất nhanh.
Hình Ý Quyền cũng như Đạo gia, luyện quyền đó là một loại phương thức tu luyện thể xác và tinh thần, muốn cùng tinh khí thần phát sinh tác dụng, cho nên Hình Ý Quyền có thể biến hóa khi chất của con người, biến uy vũ thành văn nhã, biến văn nhã thành uy vũ.
Bái sư phụ, chính là tìm người có thể trợ giúp chính mình "Luyện quyền" rồi chuyển sang "Luyện người" tu thân, sẽ không bị thịnh quá mà suy, luôn bừng bừng sinh cơ. Học quyền quan trọng là thể xác và tinh thần được thoải mái. Thật ra cậu hẳn là vẫn chưa đạt tới cảnh giới này, học quyền bình thường đều là theo quy luật cường thân… tranh cường… cường thân.
Người luyện Hình Ý chớ cầu hiệu quả nhanh, ngàn vạn lần không nên sinh ra tâm chán nản, mà phải lấy bền chí, có nghị lực, làm bài học tu chân xuyên suốt cuộc đời mình, bất kể có tác dụng gì hay không, chỉ cần vẫn tiếp tục luyện, vậy công phu tự nhiên sẽ thành, như thế mới càng phù hợp với quy tắc của Hình Ý.
Ngũ Vĩ lại chuyển lời nói tiếp: "Tôi đã quan sát quyền phong của cậu vài ngày, tâm độc như khi mèo vồ chuột, mắt độc như ưng (chim ưng) nhìn thấy thỏ, tay độc như hổ đói nhào vào dương (dê). Cả tam độc cậu đều đạt đến, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Quyền phong như vậy ở Hình Ý Môn cũng không thấy nhiều, nếu nói đến lực sát thương, thì lực sát thương rất lớn. Bây giờ cậu luyện quyền chính là muốn mở rộng đại não, khiến người luyện quyền thông minh hơn, vậy cậu không chỉ tinh tiến ở phương diện Hình Ý, hơn nữa người cũng có thể trường thọ (sống lâu).
Diệp Thiên Vân nhớ kỹ những phương pháp này, nếu không có người chỉ điểm, hắn nào có thể học được đạo lý này không khỏi cảm thấy việc gia nhập Hình Ý Môn là một điều đúng đắn, hắn cũng từng nghe qua chuyện luyện quyền hóa não, có rất nhiều võ giả tuổi thọ cực kỳ cao, có thể sống đến một trăm mấy chục tuổi, đây cũng là do luyện quyền hóa não, liền nói: "Phải làm sao mới có thể luyện quyền khai mở đại não?"
Ngũ Vĩ lắc đầu nói: "Tìm sư phụ chính là tìm người khai mở đầu óc mình. Khai mở đầu óc không có cách nào nói rõ, nó là một loại ý cảnh, chỉ khi cậu đạt tới mới có thể biết rõ, nói trước cũng vô ích, mở được cửa sổ tầng này, sẽ thấy có nhiều thứ hơn bên trong Hình Ý. Những thứ này phải nhờ ngộ, nếu không dù mất cả đời cậu cũng không đạt được cảnh giới này."
Nếu đại não không mở ra thì đời cậu luyện cũng như không. Người luyện võ rất nhiều, nhưng người có thể khai mở đại não lại có rất ít. Mà người nào có thể khai mở đại não thì từ đó đạt được rất nhiều chỗ tốt, nhưng mà có thể khai mở đại não đến cực hạn lại càng ít hơn".
Diệp Thiên Vân nghe xong gật đầu, những thứ này mới là võ học chân chính.
Ngũ Vĩ thở dài nói: "Về chuyện khai phá đại não, tôi cũng không giúp được cậu, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính cậu, thật ra người luyện môn võ này thật không tốt, nhất là người tay dính đầy máu. Nếu không khai mở đầu óc, vậy thì sẽ chết sớm, mà khai mở đầu óc rồi thì có nhiều tai họa bất ngờ."
Diệp Thiên Vân nghe vô cùng khó hiểu, lập tức hỏi: "Tai họa bất ngờ?"
Ngũ Vĩ gật đầu, hắn cười cười nói: "Đây chính là điểm tâm đắc trong nhiều năm nghiên cứu của tôi, những người khai mở đầu óc tựa hồ đều có kiếp số, chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, chẳng qua bởi vì tôi tiếp xúc không nhiều, hơn nữa bản thân cũng không đạt tới cảnh giới này, cho nên cũng chỉ là cái nhìn của riêng tôi, hy vọng có thể có trợ giúp đối với cậu."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên theo ngoài cửa có một người nữ nhân xinh đẹp đi vào, nàng tiến vào nhìn quanh một chút, sau đó đi đến trước mặt Ngũ Vĩ nói: "Chào Ngũ sư thúc!" (tảo là chào buổi sáng)
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Vân nhìn thấy nữ nhân ở Hình Ý Môn, cũng không nhịn được có chút tò mò, Hình Ý Môn đối với nữ đệ tử không hề nghiêm khắc, hơn nữa tựa hồ chưa bao giờ thu ngoài cả.
Nữ nhân này nhìn nhìn Diệp Thiên Vân một cái, sau đó đi vào bên trong luyện tập.
Tiêu Sắt cũng từ bên ngoài bước vào, hắn cầm một cái ô nói: "Mặc dù bên ngoài mưa không lớn, có điều có ô vẫn tốt hơn!"
Diệp Thiên Vân vừa thấy hắn đến liền nói: "Sư huynh, anh tới đây làm cái gì?" Mấy ngày nay hắn hiểu thêm rất nhiều điều về Tiêu Sắt, Tiêu Sắt rất ít luyện công, đại đa số thời gian đều dạo chơi khắp nơi, hơn nữa tựa hồ rất hứng thú với việc phục hưng đời thứ ba trong phái, chỉ cần chuyện nào có liên quan đến việc này hắn đều sẽ tràn trề nhiệt huyết.
Tiêu Sắt cười cười nói: "Tôi vốn định hỏi cậu có muốn đi đến thượng du Hà Bắc một chuyến không, nếu không chẳng phải là rất tiếc à".
Diệp Thiên Vân nghĩ một lát, cuối cùng nói: "Thôi, thời gian này chi bằng luyện tập thêm."
Hắn vừa mới dứt lời, không nghĩ tới Ngũ Vĩ lại lạnh nhạt cười nói: " Hay là cậu ra ngoài chơi một chuyến đi, thời gian luyện tập dài cũng không tốt cho cậu, điều cậu cần bây giờ chính là giác ngộ, đi ngắm phong cảnh một chút, hiểu được tự nhiên một chút, vậy mới có thể có ích cho tiến bộ võ công của cậu"
Diệp Thiên Vân vừa nghe cũng thấy rất có đạo lý, có điều hắn nhìn Tiêu Sắt một chút nói: "Bên ngoài không phải trời đang mưa sao, chúng ta đi ra ngoài chắc sẽ bị ướt hết."
Tiêu Sắt cười ha ha nói: "Mưa bom bão đạn cậu còn không sợ, sao lại sợ trận mưa nhỏ như vậy chứ, đi ở trong mưa cũng coi như là một loại cảnh giới."
Diệp Thiên Vân nghe xong cười nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta cùng đi ra ngoài một chút."
Hai người ra khỏi sân luyện tập, Tiêu Sắt nói: "Nữ hài tử vừa rồi chính là Phương Kỳ, nữ nhi (con gái) của Ngũ sư thúc, có xinh đẹp hay không?"
Diệp Thiên Vân vừa rồi chỉ nhìn lướt qua, nữ nhân này rất xinh đẹp, chẳng qua làm cho người ta cảm giác thấy rất kiêu ngạo, cùng một bộ dáng với Phương Nhược Sơn, bây giờ một điểm cũng không hiểu rõ.
Tiêu Sắt nhìn thấy Diệp Thiên Vân không nói lời nào, liền trêu ghẹo nói: "Con gái cả Hình Ý Môn ít đến đáng thương, tất cả có thể dùng mười ngón tay cộng lại được, cho nên nguyên cả đám đều vô cùng xinh đẹp, người theo đuổi từng đám từng đám..."
Diệp Thiên Vân đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ ở trong đầu, liền trực tiếp thốt ra nói: "Không biết Đại sư huynh anh đã kết hôn chưa?"
Tiêu Sắt nhất thời sửng sốt một chút, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Còn chưa có, vẫn chưa tìm được người thích hợp."
Diệp Thiên Vân nhìn Tiêu Sắt một chút, khoảng hơn ba mươi tuổi, ở tuổi này mà vẫn còn độc thân, liền khẽ mĩm cười nói: "Người luyện võ thì kết hôn tốt hay là không kết hôn tốt hơn?"
Tiêu Sắt nghĩ cả nửa ngày mới chậm rãi nói: "Cái này cũng không thể nói rõ, cô âm không dài cô dương không sinh (một âm thì không tồn tại lâu mà một dương thì không sống được), toàn diện mà nói thì nên âm dương điều hòa."
Lời của hắn vừa nói ra, đã nghe thanh âm của Hồng Chung Bàn từ rất xa truyền tới: "Quang côn (lưu manh, côn đồ) Đại sư huynh, rốt cục cũng để cho ta bắt được hai người các ngươi rồi, ha ha ha!"
Diệp Thiên Vân xoay người lại, liền nhìn thấy Mạc Hổ mang theo hai người đang đi tới.
Mạc Hổ tới bên cạnh Diệp Thiên Vân cười nói: "Tiểu tử, chúng ta từng hẹn ước phải luận bàn một chút, ta xem ngay bây giờ được rồi!"