Tiêu Sắt thấy tình hình này cũng nhíu mày, hắn có chút nghiêm khắc nói: "Mạc Hổ, đây là khách do sư môn mời tới, cậu đừng làm càn." Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thiên Vân, tỏ ý bảo hắn lui trước.
Diệp Thiên Vân cũng không tiện làm trái ý Tiêu Sắt chỉ đành đứng dậy, hắn tuy không sợ Mạc Hổ này, hơn nữa khi tới Hình Ý Môn sớm đã chuẩn bị liên chiến, thêm một trận cũng không nhiều, bớt một trận cũng không ít.
Mạc Hổ đảo mắt, sau đó nói với Tiêu Sắt: "Sư môn tôi cũng không sợ, ai còn có thể trục xuất tôi ra khỏi sư môn chứ, sự thật là tôi sớm đã muốn hạ sơn chơi đùa rồi, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi, hiện tại thì hay rồi."
Trong lời nói của Mạc Hổ lộ ra sự kiêu ngạo.
Diệp Thiên Vân tuy ngồi ở đó không quá nổi bật, nhưng sau khi đứng lên thì lại khác, thân hình của Mạc Hổ phải cao tới gần hai mét, mà Diệp Thiên Vân thì cũng cao một mét chín, hai người cách nhau mười phân, nếu thật sự đem so thì cũng chỉ kém nhau độ dài một ngón trỏ mà thôi, Mạc Hổ thân hình cứng cỏi, mà Diệp Thiên Vân thì cường tráng, hai người từ thân hình mà phán đoán thì khó mà nói được ai chiếm thượng phong.
Mạc Hổ đánh giá Diệp Thiên Vân, lập tức biến thành vô cùng hứng thú, hắn ha ha cười nói: "Thằng nhóc, mày cũng cứng cỏi đấy, đệ tử đời thứ ba đều đấu không lại tao, hiện tại có thêm mày, chúng ta cũng so tài đi!"
Diệp Thiên Vân cũng chẳng còn gì để nói với loại người thô lỗ này, hắn cười nhạt: "Ở đây so tài thì không tiện, nếu có thời gian thì chúng ta có thể tới địa phương khác để luận bàn một chút."
Mạc Hổ lắc đầu, có chút không tin, nói: "Lời này tao đã nghe nhiều lắm rồi, rất nhiều người nói xong đều chạy mất dạng, có điều hòa thượng chạy được chứ miếu thì không chạy đi đâu được, chỉ cần còn ở trong môn tao sẽ tìm để so tài."
Tiêu Sắt lúc này tựa hồ như cũng bất lực, hắn có chút cấp bách nói: "Mạc Hổ. Chúng tôi đã nhường chỗ rồi, cậu ngồi xuống ăn đi, chúng tôi đổi nơi khác cũng được."
Mạc Hổ cười ba tiếng, xua tay nói: "Thế không được, các người chiếm bàn của tôi, tôi đã lập quy củ rồi, không thể thay đổi!" Text được lấy tại Truyện FULL
Diệp Thiên Vân không ngờ Tiêu Sắt lại là người có thể diện như vậy, hắn cũng không muốn làm khó Tiêu Sắt, liền mỉm cười nói: "Hôm nay tôi sẽ đọ sức với anh. Sau này có cơ hội thì lại luận bàn!" Nói xong liền lật một cái chậu sắt lên, sau đó cho đáy hướng lên trên, hắn nói tiếp: "Chúng ta dùng một ngón tay để phá nó. Anh có thể làm giống tôi thì coi như thắng!"
Người xung quanh đều hít hơi lạnh, dùng ngón tay để chọc thủng chậu sắt cần nhiều sức như thế nào, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, câu nói này cơ hồ khiến tất cả mọi người đều nhao nhao vây quanh để xem, nhất thời khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Loại này có thể coi là khiêu chiến công khai, nếu như không tiếp nhận sẽ mất hết mặt mũi trong võ lâm. Mạc Hổ nghe xong liền trầm tư một thoáng, sau đó nói: "Được, nhưng có thời gian tao vẫn sẽ luận bàn với mày, cuộc tỷ thí ngày hôm nay không thể coi là cuộc đọ sức chân chính giữa chúng ta."
Diệp Thiên Vân nghe vậy liền biết rằng Mạc Hổ này căn bản không phải là một kẻ ngốc, nói lời rất biết né trước tránh sau, liền ha ha cười lớn: "Đương nhiên!"
Mạc Hổ giơ ngón cái ra: "Hảo hán, vậy mày bắt đầu trước đi, một người ba lần, ai chọc thủng trước thì thắng!"
Tiêu Sắt sợ Diệp Thiên Vân có gì bất trắc, làm thủng một cái bát sắt không phải là chuyện dễ, cần phải tập trung lực lượng toàn thân vào một điểm, sau đó bạo phát ra, lực lượng trong nháy mắt sẽ cực lớn. Điều phải suy nghĩ trước tiên chính là ngón tay có thể chịu được hay không, loại công phu này không tới cảnh giới nhất định thì không dám hiển lộ, luyện không tốt không chỉ gãy tay mà còn mất mặt, cho nên hắn vội vàng đánh mắt ra hiệu với Diệp Thiên Vân, sợ gã xảy ra chuyện gì.
Diệp Thiên Vân bắt gặp ánh mắt của Tiêu Sắt, hắn gật gật đầu không nói gì, thò ngón trỏ ra, nội tức trong cơ thể sớm đã được điều động rất lâu, một chiêu này của hắn hoàn toàn là lừa kẻ ngốc, có Kim Chung Tráo hộ thân, hiện tại binh khí bình thường không thể làm thương hại tới thân thể của hắn.
Lần trước ngân thương đâm vào người cũng không có chuyện gì, huống chi chỉ là chọc thủng một cái chậu sắt, hắn dùng tay đo đo một chút, trong lòng không biết là nên dùng bao nhiêu lực, nếu quá ít vậy thì sẽ không xuyên được cái chậu sắt này, nhiều quá thì lại trực tiếp chọc thủng tới cái bàn bên dưới, cho nên mới đắn đo một chút.
Trên mặt Mạc Hổ cũng kinh nghi bất định, hắn nhìn một lúc rồi nói: "Mày từng luyện Thiết Sa Chưởng à?"
Tiêu Sắt thấy đã nhất định phải tỷ thí nên cũng dứt khoát nói: "Luyện Thiết Sa Chưởng cái gì, cậu nhìn tay anh ta mà không biết sao?"
Ngón tay của Diệp Thiên Vân khá dài, da lại rất trắng, hơn nữa cũng không hề thô, cái này hoàn toàn khác biệt với cánh tay luyện Thiết Sa Chưởng, tay người luyện Thiết Sa Chưởng tuy vừa mịn lại vừa trắng, có điều ngón tay và khớp xương lại vô cùng thô và to, chỉ cần nhìn kỹ một cái là có thể phân biệt ra ngay.
Mọi người xung quay đều nhìn vào trong trường, một ngón tay của Diệp Thiên Vân ấn lên chậu sắt, xuất thủ không có điềm báo trước, chỉ nghe thấy một tiếng ma sát của kim loại, kết quả đã thấy tay đặt sau lưng rồi, chỉ thấy trên chậu sắt quả nhiên lộ ra một cái lỗ.
Phần lớn mọi người đều không nhìn rõ hắn xuất thủ như thế nào, không khỏi kinh hãi, thủ pháp khủng bố như thế này, nếu trong đả đấu đánh ra một cái, bất kể là chọc vào chỗ nào cũng để lại một cái lỗ, tất cả mọi người nhất thời đều giống như bị điểm huyệt.
Mạc Hổ lập tức nhìn đến ngây ngốc, loại thủ pháp này đâu có phải là dễ dàng được thấy, hắn dụi dụi mắt, sau đó nhìn lại thật kỹ, sau khi phát hiện không phải là ảo giác liền nhìn sang tay của Diệp Thiên Vân, quả nhiên vẫn giống như lúc chưa xuất thủ, ngón tay ma sát với kim loại, cho dù là người có lợi hại đến mấy cũng phải có phản ứng, bị sưng tấy còn là nhẹ, không bị tróc một lớp da căn phải là không phù hợp với thường lý, do đó trừng mắt lên nói: "Tay mày không phải là đeo cái gì chứ!"
Mọi người xung quanh đều nhìn vào tay Diệp Thiên Vân, hai tay của Diệp Thiên Vân đặt sau lưng rất tự nhiên, trên ngón tay không hề có gì.
Diệp Thiên Vân khẽ thở dài, tựa hồ như có chút lấy làm tiếc, hắn mỉm cười: "Anh tới thử đi!"
Mạc Hổ một lát sau mới có phản ứng, hắn ngẩn người ra nói: "Loại công phu này tao không nghiên cứu gì, tất nhiên là không phải đối thủ của mày!" Nói xong, sắc mặt có chút khó coi.
Người xung quanh bình thường hay bị hắn chơi, thấy hắn chịu thua thì đâu có định bỏ qua, lập tức lên tiếng: "Hàng lởm", "Kém lắm", "Vô tích sự". Nhà ăn lập tức đầy tiếng khiển trách.
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn, cái này gọi là gieo gió thì gặt bão. Bình thường quá bá đạo, vào thời khắc quan trọng thì sẽ bị lật thuyền, hắn cũng không cưỡng cầu, lạnh lùng nói: "Không so tài cũng không sao, chỉ là anh để chúng tôi ăn xong cơm là được rồi." Lời này nghe thì rất khách khí, nhưng bên trong lại có ý châm chọc, chẳng khác nào là nhổ mấy cái lên mặt Mạc Hổ.
Người bên cạnh đều ha ha cười lớn, hôm nay phá quy củ của hắn, sau này còn mặt mũi nào mà ăn ở đây nữa.
Cho dù là võ giả giảo hoạt nhất, trước mắt nhiều đồng đạo như vậy cũng chẳng ngẩng mặt nên nổi, Mạc Hổ cắn răng nói: "Được, hôm nay tao sẽ bỏ bàn tay này để so tài với mày, xem công lực của tao đây!"
Hắn dùng một bàn tay ấn lên chậu sắc, phí rất nhiều sức, hạ quyết tâm cả nửa ngày, nhưng độ cứng của chậu sắt đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, chỉ thấy mặt hắn tái nhợt, nói: "Bỏ đi, hôm nay tao coi như thua, chúng ta có thời gian sẽ luận bàn!" Nói xong trừng mắt lườm Diệp Thiên Vân, sau đó dẫn hai tên lâu la vội vàng bỏ đi, ngay cả cơm cũng không ăn.
Hôm nay, người trong phòng ăn đều thấy một màn kịch vui này vô cùng nhiệt náo, nơi đây toàn bộ đều là đệ tử đời thứ ba, tuổi cũng khoảng ba mươi, thấy tình cảnh ngoạn mục như thế này đều cao giọng đàm luận.
Hai người ngồi xuống, có điều bữa cơm này cũng không thể ăn được nữa, Tiêu Sắt có chút áy náy, nói: "Không ngờ lại để huynh đệ phải xuất thủ ngay tại nhà ăn, thực sự là khiến ta mất mặt quá!" Lời nói lại chuyển sang có chút bội phục: "Có điều huynh đệ đúng là chân nhân bất lộ tướng, công phu tuyệt đỉnh như thế này không ngờ cũng có thể luyện thành."
Diệp Thiên Vân cũng là dùng kỹ xảo, nói tới cũng vẫn là nhờ có Kim Chung Tráo, nếu không sao có thể xuyên thủng một cái chậu sắt, hắn lắc đầu, nói: "Tôi cũng không nắm chắc, hôm nay có chút may mắn thôi."
Tiêu Sắt nhìn Diệp Thiên Vân, cười nói: "Người trẻ tuổi mà già dặn quá cũng không tốt, lúc này kiêu ngạo thì đừng khiêm tốn, nếu không sẽ bị coi là che giấu đó!"
Diệp Thiên Vân cười hờ hững, vừa tới Hình Ý Môn đã kết hai mối thù rồi, hôm nay là ngày đầu tiên, còn chưa quá một buổi sáng, cứ tiếp tục thế này, không bao lâu Hình Ý Môn sẽ bị khuấy thành một chén cháo.
Có điều như vậy cũng không phải là xấu, nói không chừng lúc nào đó sẽ có người tìm tới, đánh đồ đệ thì sư phụ ra mặt, đây là chân lý tự cổ bất biến, hôm nay chỉ mới là đệ tử đời thứ ba, lúc nào đó ngay cả đời thứ nhất cũng xuất hiện, Hình Ý Môn mới thực sự được gọi là Hình Ý Môn.
Tiêu Sắt thấy Diệp Thiên Vân chỉ cười chứ không trả lời, liền nói: "Buổi chiều, ta sẽ dẫn huynh đệ đi khắp nơi, nếu muốn vừa ngắm cảnh vừa dạo chơi, ít nhất cũng mất một ngày."
Diệp Thiên Vân đối với những thứ này vẫn có chút cảm giác, lúc vừa tới võ trường là biết địa bàn của Hình Ý Môn không nhỏ, do đó mới nói: "Vậy thì lát nữa Tiêu huynh đi với tôi đi, phong cảnh của Hình Ý Môn rất đẹp, ngày hôm qua tôi đã được thưởng thức cảnh đêm rồi, rất đẹp!"
Tiêu Sắt cười nói: "Được, huynh đệ đã có nhã hứng, chúng ta sẽ cùng đi dạo."
Nói xong liền đứng dậy cùng Diệp Thiên Vân ra khỏi phòng ăn.
Bọn họ đi rồi, có mấy người tâm tư trở nên hoạt bát, bước tới chiếc bàn chỗ Diệp Thiên Vân và Mạc Hổ vừa tỷ thí để xem chậu sắt đó, không khỏi tấm tắc khen ngợi, một người của Hình Ý Môn nhấc cái chậu lên, lập tức trở nên ngây ngốc, trên mặt bàn phía dưới chậu sắt, còn có một cái lỗ nhỏ to cỡ ngón tay sâu chừng nửa tấc.
Có hai chữ cứ quanh quẩn trong đầu hắn, lấp lánh kim quang, một chữ là BIẾN, chữ kia là THÁI