Thiên Vân về tới gian phòng xa cách đã lâu, thấy trong phòng cũng không có gì như lúc ra đi, có điều thoạt nhìn rất sạch sẽ, có người thường xuyên tới nơi này quét dọn, rất nhiều đồ đều sợ bị bám bụi nên phủ vải trắng lên.
Dương Thiên Long ở trong này đánh giá nói: "Thật không tồi, không ngờ nhà của cậu ở trong nước cũng không kém khách sạn năm sao".
Diệp Thiên Vân tự tay rút vải trắng xuống hết, hắn rốt cuộc vẫn thấy có chút giống bệnh viện, cười mở miệng nói: "Những vật này đều là của người khác, nếu có một ngày tôi không ở võ quán nữa, thì căn phòng này cũng sẽ không thuộc về tôi".
Hắn rất không thích người khác thu dọn đồ đạc của mình, cho nên hắn thu dọn lại, đi tắm rửa, thay y phục rồi nói với Dương Thiên Long: "Ở đây cảm giác thế nào?"
Dương Thiên Long một mực xem TV, gã gật nhẹ đầu nói: "Rất tốt, cảm giác cũng không kém nước Mỹ, ít nhất ở đây rất yên tĩnh, hơn nữa cũng không ai truy sát tôi cả!"
Diệp Thiên Vân nghe xong khẽ cười một tiếng nói: "Dưỡng thương cho tốt đã rồi nói sau, ít nhất cừu gia của anh tạm thời trong chưa tìm thấy anh, cùng tôi ra ngoài luyện quyền đi!" Dương Thiên Long nghe xong đứng lên, hai người cùng đi xuống lầu.
Diệp Thiên Vân đến võ quán đã hơn hai tiếng, rất nhiều học viên đã về nhà, vừa mới xuống lầu Thạch Thanh Sơn liền nhìn thấy, gã lập tức chạy mấy bước tới cạnh Diệp Thiên Vân nói: "Sư phụ, anh đi lần này đã hai tháng, mấy người bọn Trương Lượng đều có tiến bộ rất lớn".
Diệp Thiên Vân đánh giá cẩn thận, Thạch Thanh Sơn cũng đã hơi lộ ra thân hình võ giả, liền nói: "Tôi đi rồi có người nào đến tìm không?"
Thạch Thanh Sơn nghĩ một lát rồi mới nói: "Gần đây thì không có ai cả, chỉ là khi anh vừa mới đi đã từng tới năm sáu người, bọn họ thăm dò tôi về chỗ anh đi".
Diệp Thiên Vân cũng không ngắt lời mà ý bảo gã nói tiếp.
Thạch Thanh Sơn thoáng cái nhớ lại nói: "Tổng cộng có ba bốn nhóm người, có nói là đệ tử của Hình Ý Môn, lúc bọn họ tới rất khách khí, chỉ nói là tìm anh thương lượng một số việc. Với lại có để lại số điện thoại. Còn có một thương nhân nói là đệ tử Trạc Cước Môn, hình như tên Uy Chấn Thiên, hắn cũng ngồi trong võ quán một lúc, sau đó mới đi".
Trong đầu Diệp Thiên Vân cũng suy nghĩ, Trạc Cước Môn và Hình Ý Môn là chuyện trong dự liệu, liền chen lời nói: "Còn có ai không?"
Sắc mặt Thạch Thanh Sơn có chút khó coi nói: "Còn có hai người đến nhưng không nói tên họ, ngày đó tôi và Trương Lượng ở đây, kết quả đến đây đánh chúng tôi một trận trước, sau đó hỏi chỗ anh đi".
Diệp Thiên Vân cau mày. Xem ra võ giả không giảng đạo lý cũng không phải là không có, hắn nói chậm rãi: "Thương thế của cậu không sao chứ?"
Thạch Thanh Sơn tiêu sái cười nói: "Không sao, hơn mười ngày sau là khỏi rồi, còn may là bình thường sư phụ anh giám sát nghiêm khắc, bằng không e rằng đã chẳng thể chống lại sự đả kích của bọn họ".
Diệp Thiên Vân trầm mặc thoáng cái nói: "Cậu có nhớ hình dáng của họ không?"
Thạch Thanh Sơn hiểu rất rõ, Diệp Thiên Vân mặt ngoài thoạt nhìn trầm mặc, thật ra bên trong cực kỳ cuồng bạo, nhất là lúc luận võ ra chiêu đều muốn lấy mạng người, bản thân chính là một quả bom hẹn giờ. Nếu Diệp Thiên Vân ở đây, vậy gã nắm chắc trăm phần trăm thắng hai gã kia, bởi vậy gã hung hăng gật đầu nói: "Yên tâm đi sư phụ, từ sau khi tôi nếm phải tư vị bị đánh lần đó, tôi đã có mục tiêu, có một ngày tôi nhất định có thể trả lại những nắm đấm đó".
Dương Thiên Long ở bên cạnh nghe xong mồ hôi tuôn như tắm, sư phụ thế nào thì đệ tử thế đó, thủ đoạn của Diệp Thiên Vân không phải hung ác bình thường, đồ đệ của hắn xem ra cũng phát triển theo hướng này rồi.
Diệp Thiên Vân nhìn qua cả sân huấn luyện, người đã về khá nhiều. Hắn nói: "Gọi bọn họ tới, tôi muốn xem thử tiến độ luyện tập của các người".
Thạch Thanh Sơn vẫy tay một cái, mấy người đều đi tới, bọn họ đã lâu không thấy Diệp Thiên Vân, cũng rất nồng nhiệt.
Diệp Thiên Vân nói: "Tôi đi hai tháng, cũng không biết công phu của các người đến trình độ gì. Bây giờ tôi kiểm tra một chút, nếu có tiến bộ lớn, vậy tôi sẽ căn cứ theo sở trường của từng người mà truyền thụ chiêu thức thích hợp, bây giờ bắt đầu từ Thạch Thanh Sơn trước".
Mấy người nghe xong vừa hưng phấn vừa khẩn trương, Diệp Thiên Vân nói truyền thụ chiêu thức, vậy chắc chắn sẽ truyền, hơn nữa truyền lại đều có tác dụng rất lớn trong thực chiến, trước kia bản thân chỉ có thể nhìn mà không có loại năng lực này, bây giờ chính là lúc Bát Tiên vượt biển, hiển lộ thần thông.
Thạch Thanh Sơn thoạt nhìn tràn đầy tự tin. Đi tới một sân huấn luyện bắt đầu luyện, Hình Ý Quyền của gã mạnh mẽ phát gió, chiêu thức và động tác cực kỳ hài hòa, xem ra xác thực có công phu ở phương diện này. Có câu nói về võ thuật như vậy: Võ thuật, toàn bộ đều bằng giá thức. Nếu không có giá thức, không tính là võ thuật.
Xưa nay mọi người đều thích gọi luyện võ thuật là luyện bả thế, ngạn ngữ này không phải nhấn mạnh luyện võ thật tốt, mà là nhấn mạnh luyện võ phải theo nguyên tắc tư thế chính xác, tư thế chính là giá thức. Chủ yếu là muốn tập nhiều để hình thành một loại động tác theo thói quen.
Luyện sách dạy võ phải chú ý giá thức, luyện căn bản cũng phải chú ý giá thức. Mỗi một tư thế, đều có yếu lĩnh, yếu lĩnh phù hợp, tư thế mới chuẩn.
Như trung bình tấn, chính là giá thức ngồi chồm hổm cưỡi ngựa, tùy tiện ngồi chồm hổm một cái cũng không phải là trung bình tấn. Nếu không dựa vào yếu lĩnh mà cường điệu giá thức, sẽ chẳng luyện được cái gì cả, hơn nữa nội ngoại công phu đều luyện không thành công.
Thạch Thanh Sơn đánh xong một bộ quyền không thở hổn hển, mặt không đổi sắc, hơn nữa thấy lúc đứng dậy còn có dư lực, Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, cho gã sáu mươi điểm.
Bọn Trương Lượng cũng bắt đầu vào sân tập, bọn họ không có ai ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại.
Diệp Thiên Vân trầm giọng nói: "Hôm nay đạt tiêu chuẩn chỉ có một mình Thạch Thanh Sơn, tôi cho sáu mươi điểm, những người khác đều thất bại cả, sau này cố gắng luyện tập gấp bội".
Thạch Thanh Sơn xem như là người may mắn duy nhất, gã cũng là sau khi bị kích động mới bắt đầu liều mạng luyện tập, không ngờ Diệp Thiên Vân vừa về liền kiểm tra thành quả, không khỏi thầm kêu may mắn, bởi vậy gã nói: "Sư phụ, bọn họ cũng đều khổ luyện cả, chỉ có điều gần đây bận quá, người võ quán ngày càng nhiều, trước kia chỉ có một mình tôi tiến hành hướng dẫn, mà bây giờ cả bọn họ đều phải hướng dẫn, cho nên mới mất thời gian".
Diệp Thiên Vân mặt không biểu tình nói: "Luyện mình trước, rồi sau đó mới luyện cho người khác, mình không giỏi thì dựa vào cái gì mà hướng dẫn cho người khác, tôi sắp đi luyện ngay giờ đây!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Mấy người đều cúi đầu, những lời này đánh sâu vào tâm khảm, thậm chí ngay cả Thạch Thanh Sơn cũng không dám nói tiếp nữa, đều ảo não mà đi.
Dương Thiên Long nhìn cảnh tượng này nói: "Nghiêm sư xuất cao đồ (thầy nghiêm khắc dạy ra trò giỏi), có điều đồ đệ của cậu sao còn lớn hơn cậu thế?"
Diệp Thiên Vân không nói gì, bởi vì có một cô gái xinh đẹp động lòng người đã tới gần.
Hàn Băng từ sau khi tới võ quán Thành Phong chỉ thấy qua Diệp Thiên Vân hai ba lần, sau đó Diệp Thiên Vân liền mất tích, biến mất vô ảnh vô hình, ở trong ấn tượng của nàng Diệp Thiên Vân trầm mặc, cẩn thận, kiên định, về những ưu điểm khác thì còn chờ phát hiện đã, có điều ba điểm này có thể khiến thanh niên có tiềm lực, nàng đi qua có chút ngại ngùng nói: "Đã lâu không gặp, gần đây bận việc à?"
Bọn Thạch Thanh Sơn vừa bị chửi té tát như máu chó xối đầu, giờ phút này lại nhìn nhau cười rộ lên, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ cổ quái, vừa luyện tập vừa nhìn lén về phía này. Hai tháng nay mấy người vô cùng chiếu cố Hàn Băng, chủ yếu là vì Diệp Thiên Vân, rất nhiều nam nhân sáp lại gần Hàn Băng, đều bị bọn Thạch Thanh Sơn kiên quyết đuổi ra ngoài. Bây giờ đúng là lúc thưởng thức tiết mục đặc sắc, mấy người đều ở đó chờ kịch hay bắt đầu.
Diệp Thiên Vân liếc nhìn về phía gần đó rồi mới "Ừmh" một tiếng nói: "Gần đây có chút chuyện cần giải quyết, cho nên ra nước ngoài một chuyến, vừa mới về. Cô học Hình Ý thế nào rồi?" Trong lòng mấy đồ đệ bị hắn liếc hốt hoảng, lập tức bắt đầu cố gắng luyện tập gấp bội.
Thật ra Diệp Thiên Vân vốn cho rằng có thể có nhiều thời gian chỉ điểm cho nàng, không ngờ nàng vừa đến võ quán đã xảy ra chuyện, cho nên trong nội tâm cũng có chút áy náy.
Hàn Băng vốn tới chào hỏi, nghe xong lời này liền chuyển đề tài qua võ thuật, nàng cười nói: "Không tệ, ít nhất cảm thấy tốt hơn TaeKwonDo nhiều, hơn nữa tôi còn có chút căn cơ học võ, trong thời gian này tiến bộ không ít".
Dương Thiên Long nhìn thoáng tâm tình của Hàn Băng liền đi một mình ra ngoài, gã ở trong võ quán nhìn khắp bốn phía.
Diệp Thiên Vân thấy nàng liền nhớ tới Đỗ Phong đêm ở quán bar, còn có vạn đồng dính máu, cảnh kia luôn hiện trong đầu hắn, bởi vậy hắn hỏi rất tùy ý: "Tôi nhớ lần trước khi đưa cô về nhà, bạn cô bị tôi đả thương, bây giờ hắn không sao chứ!"
Hàn Băng vốn rất cao hứng, có điều nghe xong câu này mặt liền tối sầm lại nói: "Hắn bị tai nạn xe chết rồi, tôi cũng là sau này mới biết".
Diệp Thiên Vân nghe xong chấn động, Đỗ Phong chết thế nào hắn là người rõ ràng nhất, rành rành là bị Lý Văn Sinh một cước đá chết, kết quả lại biến thành tai nạn xe, hắn có chút minh bạch những thủ đoạn này, bởi vậy ngoài miệng nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện đó".
Thần sắc Hàn Băng có chút không tốt, nàng nói: "Tôi nghe được tin mới cảm giác được tính mạng con người rất yếu ớt".
Diệp Thiên Vân có chút áy náy: "Cô hãy nén bi thương mà..."
Hàn Băng càng trầm xuống: "Nén bi thương? Hắn và tôi có quan hệ gì đâu... Tôi nén bi thường gì chứ, là hắn có hảo cảm đối với tôi, không phải tôi có hảo cảm với hắn, sau lần đó, chúng tôi cũng rất ít lui tới..." Những lời này dù nghe thế nào cũng cảm thấy giống như là đang giải thích,
Hàn Băng nói phần mấu chốt nhất lại cực kỳ hàm hồ, nhưng bọn Thạch Thanh Sơn hình như cũng nghe ra, nhanh như chớp chạy ra xa, cười thầm khiến Diệp Thiên Vân xanh cả mặt.
Hàn Băng cũng nghe được tiếng cười, sắc mặt nàng hơi ửng đỏ, rất xấu hổ mà nói tiếp: "Anh có bạn gái chưa?"