Vô Địch Hắc Quyền

Chương 123: Bạn bè và mộng tưởng



Lời nói của Diệp Thiên Vân lưu lại ấn tượng sâu sắc cho mấy người ở đây, nếu phải lựa chọn giữa cái chết và phiêu lưu, phần lớn những người quen thuộc với biển rộng đều tình nguyện chọn cái thứ nhất, bởi vì nó vô cùng thống khoái, hơn nữa không cần phải chịu khổ, tỷ lệ sống sót ở trên biển là quá nhỏ, nước, thức ăn, những thứ này đều là những vật dụng quan trọng nhất để sinh tồn trên biển, nhưng còn phải xem sóng gió trên mặt biển, nếu là bè cao su thì căn bản là không thể chịu được chấn động, một ngọn sóng nhỏ đã có thể cuộn nó đi. Thảm nhất chính là chân tay Larry đều bị cắt đứt hết, chỉ có thể nằm trên bè, cũng không thể bơi, chỉ có thể mặc kệ trôi nổi, cho dù thấy thuyền cũng không thể phất tay cầu cứu.

Trong mắt mỗi người đều hiện rõ cảnh Larry bị rớt xuống nước, có bất lực, có tuyệt vọng, cũng có cầu xin thậm chí cả oán độc, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa, chỉ có thể trách bản thân hắn mà thôi, từng bước một tự chôn mình. Một cước cuối cùng của Tôn Vĩnh Nhân giẫm nát tia may mắn cuối cùng của hắn, chiếc bè con hoá thành một chấm đen trong mắt mọi người, cuối cùng mất hút.

Hans và Harrison tựa hồ có chút không đành lòng, đều có chút thương cảm đối với Larry, chỉ có điều bởi vì quan hệ với Diệp Thiên Vân nên bọn họ cũng không nói ra, dù sao đây là quy tắc trò chơi hai người đã ước định từ trước, người ngoài không thể sửa đổi.

Một người cô đơn, mặt biển yên ả, cá mập, bè cao su, những từ này nghe qua thường tổ hợp lại thành một tràng cảnh cực kỳ đáng sợ, nam diễn viên trong cảnh đó chính là Larry đáng thương.

Tàu tuần tra cuối cùng cũng tới, bọn họ nhất định cũng đã trả một cái giá lớn, mà hải tặc cũng thương vong không ít, nhưng chủ yếu là những thủ hạ còn sót lại của Larry, bởi vì chúng không tìm thấy thủ lĩnh, cuối cùng chỉ một vài bộ phận chạy trốn thôi.

Jack dẫn thủ hạ của hắn chạy trốn trước khi bọn họ đến, bọn chúng mang phần lớn những thứ có giá trị trên tàu chuyến cùng phần lớn tiền mặt, cái chết của Larry cảnh cáo hắn, những kẻ chạy trốn kia cũng không dễ trêu vào.

Cách nhìn của Diệp Thiên Vân đối với Jack cũng không tệ lắm, bởi vì hắn không hề giết du khách vô tội, mặc dù cũng là cướp, nhưng thủ pháp vẫn nhân từ hơn rất nhiều, mà quan trọng nhất là Jack cũng không gây chuyện với hắn, hai bên cũng không có xung đột gì, mà cũng chẳng có lợi ích chung gì.

Thật ra vẫn là tàu chuyến bị thiệt hại lớn nhất, trên tàu chết rầt nhiều thuỷ thủ và bảo vệ, phần lớn đều là bị hải tặc trên thuyền đánh chết, bọn họ cũng là nhóm người tổn thất lớn nhất ở trên tàu.

Lần này tàu chuyến đã ngừng trước thời hạn, bởi vì thuyền trường còn ở bệnh viện, hơn nữa tình trạng lái chính, lái phụ, và cả động cơ đều không khả quan, mặc dù không bao lâu thì có thể khôi phục như cũ, nhưng phần lớn du khách đều bị kinh hãi, lại mất gần hết tiền tài, mất đi hứng thú đi biển, mọi người hầu hết đều muốn tới bến cảng gần nhất để rời tàu, sau đó ngồi máy bay đi.

Ở trong phòng của tàu chuyến, Tôn Vĩnh Nhân đang xem phim truyền hình tẻ nhạt, tiện thể dưỡng thương. Hai ngày nay hắn thành thật hơn nhiều, chủ yếu là vì sau khi trải qua phong ba lần này tựa hồ thành thục không ít, không hề gây chuyện sinh sự xung quanh nữa, mỗi ngày đều coi ti vi, thậm chí ngay cả sòng bạc cũng rất ít đi.

Diệp Thiên Vân thấy hành vi của hắn có chút buồn cười, liền nói: "Đợi lát nữa chúng ta đi xem thử Phách Khang Sai và Hứa Tình thế nào rồi?"

Phách Khang Sai và Hứa Tình trốn ở đuôi thuyền cũng không bị tổn hại gì, chỉ có điều hai người vì thời gian dài bị gió biển thổi nên đều bị bệnh hết cả, xem ra hai bộ áo quần cũng không có tác dụng gì cả.

Tôn Vĩnh Nhân từ ghế salon đứng lên, vừa đi quanh phòng vừa nói: "Gặp người bạn Thái Lan của cậu cũng không tệ, có thể học hai chiêu Thái quyền của hắn để phòng thân. Có điều nếu Hứa Tình để ý tôi thì xong đời, không ngờ cô gái tên Vương Nghiên kia nhân phẩm lại tệ như vậy, tôi tốt hơn cô ta nhiều, lại có thể bỏ mặc bạn chạy trốn một mình, chuyện này mà cũng có thể làm được, bây giờ tôi thấy cô ta nhất định sẽ nôn ra!"

Diệp Thiên Vân lấy ra một điếu thuốc đang định thắp nhưng lại để xuống, nghĩ một lát nói: "Thật ra cô ta cũng không làm gì sai, chỉ có điều cô ta quá quan tâm đến an nguy của mình mà thôi".

Tôn Vĩnh Nhân lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ thế, loại người này ở đâu cũng sẽ không có bạn bè chân chính, bản tính của cô ả không tốt, nếu tôi là cô ả thì đã sớm nhảy xuống biển, nào còn mặt mũi mà tiếp tục ở trong phòng". Hắn tựa hồ càng nói càng bực, cuối cùng cầm lấy chai nước một hơi uống sạch.

Diệp Thiên Vân cũng đứng lên, vừa cười vừa nói: "Đi tới chỗ Phách Khang Sai trước đi, cứ ở mãi trong phòng buồn bực đối với cơ thể cũng không tốt".

Nói xong hai người đi thẳng đến phòng Phách Khang Sai.

Tinh thần Phách Khang Sai xem ra không tệ, chỉ có điều khắp phòng đều là giấy vệ sinh, thứ đồ thông dụng quốc tế này có thể cho thấy trạng thái trước mắt của hắn rõ ràng nhất.

Tôn Vĩnh Nhân tiến lên chào hỏi rất nhiệt tình: "Anh bạn cảm thấy khá hơn chút nào không? Tư vị gió biển thật chẳng dễ chịu chút nào!" Nói xong không biết lấy từ đâu ra hai quả táo đưa cho hắn.

Phách Khang Sai nhận phần lễ vật này thì cảm động cực kỳ, hai tay tạo hình chữ thập nói rất cao hứng: "Thì ra là hai người, tôi sợ nhất là cảm mạo, cảm giác này vô cùng khó chịu, các người tới bên kia ngồi đi, tôi sợ lây bệnh cho các người". Thật ra cả gian phòng cũng không lớn, phòng này cũng xấp xỉ phòng Hứa Tình ở.

Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, đi qua bên kia ngồi xuống nói: "Hai ngày trước may mà thấy được anh, bằng không mọi chuyện sẽ hỏng bét".

Phách Khang Sai khoát tay nói: "Thật ra cũng chẳng có gì, bạn bè hỗ trợ nhau là chuyện đương nhiên".

Tôn Vĩnh Nhân nghe xong giơ ngón cái nói: "Tôi và anh có cảm giác giống nhau, chúng ta sau này cũng là bạn bè! Đúng rồi, anh đến nước Mĩ làm gì thế?" Text được lấy tại Truyện FULL

Phách Khang Sai nghe xong gật đầu cười: "Tôi đến nước Mĩ để kiếm tiền, sau đó giúp đỡ thêm cho những đứa trẻ luyện quyền giống tôi".

Diệp Thiên Vân nghe xong có chút nghi hoặc nói: "Vậy anh định đến nước Mĩ làm việc gì?"

Phách Khang Sai lắc đầu nói: "Bây giờ vẫn chưa nghĩ tới, có điều cuối cùng cũng sẽ có cách, thật ra tôi muốn đánh quyền".

Diệp Thiên Vân vừa nghe liền hiểu ra, loại đánh quyền mà không kể đến luật lệ, có khả năng là quyền chợ đêm, nghĩ tới đây hắn lắc đầu nói: "Quyền chợ đêm đánh cũng không dễ, hơn nữa tiền kiếm được ở đó cũng không được bao nhiêu".

Phách Khang Sai gật đầu nói: "Tôi biết, nhưng vẫn muốn thử một lần, tôi lớn lên ở cô nhi viện, bây giờ tôi muốn thông qua sự nỗ lực của mình để kiếm một ít tiền báo đáp bọn họ, trạng thái thân thể tôi bây giờ đang ở đỉnh cao, nếu qua hai năm sau thì sẽ không còn nữa, cái vé tàu này cũng là tôi thi đấu mà thắng được".

Tôn Vĩnh Nhân nghe xong nhìn hắn một chút, nhưng sau nửa ngày vẫn không nói gì, những lời này có thể gây xúc động rất lớn đối với hắn, tiền với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một vài con số vô nghĩa, nhưng lại có rất nhiều người vì nó mà liều mạng.

Diệp Thiên Vân cười nhạt một tiếng nói: "Tôi thấy anh nên về nước mở một quán Thái quyền, tuyển một số cô nhi để huấn luyện, như vậy sẽ thích hợp với anh hơn".

Phách Khang Sai sau khi nghe được con mắt sáng lên, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, thở dài nói: "Cái này thì phải chờ tôi kiếm được tiền đã rồi hẵng nói".

Diệp Thiên Vân lấy chi phiếu ở trong túi quần ra, lại cầm bút viết sáu con số không, sau đó giao cho gã nói: "Đây coi như là tôi đầu tư cho anh, chờ anh có tiền thì trả lại tôi, đương nhiên, nếu như quán Thái quyền có lãi, anh phải chia hoa hồng cho tôi!"

Phách Khang Sai nhận chi phiếu lại càng hoảng sợ, vội nói: "Tôi không phải có ý này, xin cậu cầm về đi".

Tôn Vĩnh Nhân đột nhiên xen vào nói: "Bạn bè thì phải trợ giúp lẫn nhau, đây là lời anh mới nói, chẳng lẽ quên nhanh vậy sao?"

Phách Khang Sai trầm tư nửa ngày, sau đó mới dùng sức gật đầu nói: "Cảm ơn, tiền tôi nhất định sẽ trả, hai người có thời gian nhất định phải tới Thái Lan!"

Hàn huyên vài câu xong Diệp Thiên Vân và Tôn Vĩnh Nhân rời đi, đây hẳn là lần gặp cuối với Phách Khang Sai ở trên thuyền, có lẽ bởi vì trên thế giới đã mất đi một vua quyền chợ đêm, nhưng lại thêm một người thực hiện được mộng tưởng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv