Bắt đầu từ ngày đó, Cố Thiên Ngữ phát hiện mỗi ngày mình đều tự động tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, tiếp theo là không chút do dự đứng dậy thay một bộ nam trang bởi vì năn nỉ nhờ Hách Liên Tử Nhứ mấy lần mới lấy được.
Không phải cô muốn giống như trong phim truyền hình làm cái gì mà nữ giả nam trang, trong Đào Hoa Nguyên tựa hồ cũng không giống trọng nam khinh nữ như thời phong kiến. Ví dụ như Hách Liên Tử Nhứ, Cố Thiên Ngữ hiện giờ đã biết, Hách Liên Tử Nhứ là nữ nhi mà Hách Liên gia chủ yêu thương nhất, mà gia chủ Hách Liên gia thân thể không tốt lắm, chuyện từ trên xuống dưới của Hách Liên gia bình thường đều là Hách Liên Tử Nhứ tự mình xử lý.
Về phần vì sao phải mặc nam trang, tất nhiên là bởi vì nam trang trong Đào Hoa Nguyên so với nữ trang dễ mặc hơn.
Trong Đào Hoa Nguyên bốn mùa đều như xuân, Cố Thiên Ngữ chỉ cần mặc trung y khoác một kiện bào bên ngoại của nam tử, buộc xong mấy vị trí vạt áo, tiếp theo đem thắt lưng buộc lại là được... Tuyệt đối thuận tiện hơn so với trang phục nữ phức tạp kia.
Ngay từ đầu, cô cũng rất thích ăn mặc đẹp như tiên nhân trong tranh, chỉ là quần áo kia thật sự quá khó mặc, để cho tự cô mặc thật sự quá khó khăn, nhất định phải có Lục Ý đến giúp cô mới có thể mặc đươc, cho nên dứt khoát từ bỏ.
Cô cũng không phải người trong Đào Hoa Nguyên, ăn mặc phức tạp như vậy làm cái gì?
Đặc biệt là bây giờ cô đã quen dậy sớm, sau khi thay áo choàng đơn giản liền có thể trực tiếp đẩy cửa ra xem Hách Liên Tử Nhứ luyện võ trong đình viện.
Nhìn Hách Liên Tử Nhứ luyện kiếm là một chuyện rất hưởng thụ, đặc biệt là khi ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu lên thân ảnh màu tím nhạt nhẹ nhàng kia, mỗi một lần đều có thể làm cho Cố Thiên Ngữ kinh ngạc mà ngẩn người.
Hiện giờ Hách Liên Tử Nhứ đối với Cố Thiên Ngữ mà nói, có lẽ đã không thể gọi là ân nhân cứu mạng đơn giản như vậy.
Giống như đối đãi với tiên tử đích lạc phàm gian, Cố Thiên Ngữ đối với Hách Liên Tử Nhứ càng là một loại cảm giác sùng mộ nói không nên lời.
"Cố cô nương gần đây tựa hồ đều dậy rất sớm." Thu kiếm đi về phía Cố Thiên Ngữ, Hách Liên Tử Nhứ hiện tại đối mặt với Cố Thiên Ngữ tựa hồ không còn xa cách như lúc bắt đầu.
"Ân..." Rõ ràng là một tiên tử nhẹ nhàng, hết lần này tới lần khác đều không hiểu vì sao lại có loại cảm giác Hách Liên Tử Nhứ giống như bạch mã vương tử đạp mây bảy màu đi về phía mình, Cố Thiên Ngữ trên mặt đỏ lên, cắn cắn môi: "Rất tốt..."
Thật sự là không giải thích được, vì sao lại coi một nữ tử thanh lãnh xinh đẹp như vậy là bạch mã vương tử?
"Lúc trước ta còn lo lắng đợi sau khi vết thương trở tốt Cố cô nương sẽ không thể dậy sớm theo ta luyện võ." Hách Liên Tử Nhứ giơ tay vén mái tóc rơi xuống bên cạnh mặt: "Hôm nay xem ra, Cố cô nương tựa hồ cũng thích dậy sớm. "
Vốn có chút ngượng ngùng, sau khi nghe được lời này của Hách Liên Tử Nhứ, Cố Thiên Ngữ càng ngượng ngùng.
Cái gì thích dậy sớm, trước kia ở trong ký túc xá... Không nói hai năm trước, đã nói năm thứ ba của trường đại học này, bởi vì tiết học ít đến đáng thương, Cố Thiên Ngữ trên cơ bản đều ngủ đến giữa trưa mới dậy.
Hơn nữa bản thân cô cũng là người không thích ra ngoài, cả ngày buồn bực ở trong ký túc xá làm chuyện mình thích, cũng không thường xuyên thu dọn ký túc xá. Cho nên ngay từ đầu lúc nói chuyện với Hứa Nặc Dao, mới nói đùa rằng ký túc xá của mình chất đầy rác nha.
Mắt thấy khuôn mặt trắng nõn của Cố Thiên Ngữ lại phiếm hồng, Hách Liên Tử Nhứ không khỏi có chút buồn cười. Từ lần đầu tiên Cố Thiên Ngữ tỉnh lại đến bây giờ, cũng không biết khuôn mặt kia đỏ bừng bao nhiêu lần.
Hẳn là một nữ nhân rất nhút nhát.
Tuy rằng không biết Cố Thiên Ngữ lại vì cái gì mà thẹn thùng, ngay cả Hách Liên Tử Nhứ cũng không hỏi nhiều, mà là định mở miệng gọi cô cùng đi ăn điểm tâm, chưa từng nghĩ lời còn chưa nói ra liền bị cắt đứt.
"Tiểu thư!" Một nam tử mặc trang phục màu đen vội vàng từ ngoài sân chạy vào, đang muốn nói cái gì đó, nhìn thấy Cố Thiên Ngữ liền nhíu mày, lời muốn ra miệng lại phải nuốt vào trong bụng.
Hách Liên Tử Nhứ nhìn hắn một cái, hiểu được băn khoăn của hắn lại hướng hắn bên kia đi vài bước: "Chuyện gì? "
"Là như vậy..." Nam tử áo đen lại nhìn Cố Thiên Ngữ một cái, hạ thấp thanh âm nói vài câu gì đó, Hách Liên Tử Nhứ cũng không nói gì, chỉ cầm kiếm suy nghĩ một lúc lâu, thanh âm lãnh đạm: "Ta đi gặp bọn họ. "
"Vâng!" Nam tử áo đen đáp một tiếng, Hách Liên Tử Nhứ xoay người gật gật đầu với Cố Thiên Ngữ: "Ngươi đi ăn điểm tâm trước đi, phòng bếp đã làm xong, Lục Ý sẽ bưng đến phòng ngươi, ta còn có việc đi trước. "
"Ân..." Gật gật đầu, nhìn bóng dáng Hách Liên Tử Nhứ nói xong liền vội vàng rời đi, Cố Thiên Ngữ không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Là điều gì lại không thể để cho cô biết đây?
Vừa rồi động tác Hách Liên Tử Nhứ hướng nam nhân kia bước một bước, thoạt nhìn thật sự là chói mắt.
Lắc đầu, cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ gần như tùy hứng này của mình, Cố Thiên Ngữ âm thầm mắng mình vài câu, xoay người cất bước sải bước đi về phía phòng mình.
Chuyện gia đình người ta... Cô có cần quan tâm không?
*********
"Thượng Quan huynh, ngươi nói Hách Liên Tử Nhứ thật sự sẽ tới gặp chúng ta sao?"
"Đó là tất nhiên."
"Nhưng chúng ta cũng không phải..."
"Chẳng lẽ nàng là một tiểu nữ tử lại dám làm chậm trễ hai chúng ta?"
Cùng hắc y nam tử đến viện tử phía trước, đi đến cửa đại sảnh liền nghe được bên trong truyền đến lời kiêu ngạo, Hách Liên Tử Nhứ hai hàng mi nhíu lại, trực tiếp cất bước mà vào: "Không biết hai vị công tử sáng sớm đến Hách Liên gia ta là làm cái gì? "
"Nhìn kìa." Trong đại sảnh rõ ràng có hai nam tử trẻ tuổi cùng với một nam nhân trung niên cằm để râu, xung quanh còn có năm sáu nam tử cười tráng, trong tay đều cầm đao kiếm. Nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ tiến vào, trong đó có một nam tử mặc quần áo màu xanh bích lộ ra nụ cười đắc ý: "Ta đã nói nàng không dám chậm trễ chúng ta mà. "
Bởi vì những lời này của nam tử mà hơi có chút tức giận, Hách Liên Tử Nhứ mím môi, ánh mắt lộ ra hàn quang nhìn lướt qua nam tử kia một cái: "Tử Nhứ tất nhiên biết cách đối lễ, Thượng Quan công tử chẳng lẽ cảm thấy Hách Liên gia ta dễ khi dễ sao? "
Không ngờ Hách Liên Tử Nhứ lại nói như vậy, nam tử hơi sửng sốt, tiếp theo liền nhìn thấy thủ vệ Hách Liên gia canh giữ ngoài cửa đồng loạt rút kiếm ra, trong lòng không khỏi hoảng hốt: "Hách Liên Tử Nhứ, ngươi đừng làm bậy... Ta sẽ nói cho cha ta biết... Nếu ngươi dám làm bậy, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Hách Liên gia các ngươi..."
"Thượng Quan công tử cùng Trưởng Tôn công tử đến Hách Liên gia sớm như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?" Đối với con trai bảo bối của gia chủ Thượng Quan gia trước mặt hiển nhiên có chút việc thật sự không muốn để ý tới, Hách Liên Tử Nhứ mặt lạnh lùng: "Chẳng lẽ chỉ là vì nói những thứ vớ vẩn này sao? "
"Ngươi..." Nam tử đưa tay chỉ chỉ Hách Liên Tử Nhứ, đang định nói cái gì, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hắn nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn: "Công tử, chính sự quan trọng hơn. "
"Đúng vậy Thượng Quan, đừng cãi nhau với nàng." Một nam tử trẻ tuổi khác kéo ống tay áo bên kia của hắn, tiếp theo đối mặt với vẻ mặt chính sắc của Hách Liên Tử Nhứ: "Tử Nhứ, chúng ta không phải là muốn đến cãi nhau với ngươi. "
Hách Liên Tử Nhứ chỉ là nhìn chằm chằm bọn họ, không nói một lời.
"Chính là... Ta nghe nói ngươi đã cứu một người bên ngoài Đào Hoa Nguyên của chúng ta... Hừ hừ, đây chính là phạm vào trọng tội! "Chỉnh chỉnh trang phục một chút, nam tử lúc trước bởi vì lời nói của Hách Liên Tử Nhứ cơ hồ tức giận đến giậm chân vênh váo nói: "Ngươi tốt nhất là đem người kia giao ra. "
"Đúng, giao ra chúng ta sẽ không so đo với ngươi."
Nhướng mày, Hách Liên Tử Nhứ đánh giá hai người, thanh âm bình tĩnh: "Phạm vào trọng tội? Có chứng cứ không? "
"Đào Hoa Nguyên có quy định, người ngoài vào Đào Hoa Nguyên đều sẽ giết!" Nam tử trung niên giơ tay vuốt ve râu ria trên cằm: "Hách Liên cô nương không phải ngay cả cái này cũng không biết chứ? "
"Miệng nói như vậy nhưng lại không đem bằng chứ ra, các ngươi có chứng cớ sao?" Hách Liên Tử Nhứ vẫn là bộ dáng không gợn sóng không sợ hãi.
"Ngươi... quy định là như thế! "Hiển nhiên không nghĩ tới Hách Liên Tử Nhứ lại nói như vậy, nam tử trung niên kia chỉ chỉ Hách Liên Tử Nhứ: "Chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm quy định nơi đây sao? "
"Quy định còn có nói, trong Đào Hoa Nguyên không được có tranh chấp, không được có giết chóc..." Khóe miệng Hách Liên Tử Nhứ khẽ nhếch ra một nụ cười trào phúng: "Hiện giờ trong Đào Hoa Nguyên có bao nhiêu người đang vi phạm quy định đây? "
"Ngươi..."
"Nói rất hay!" Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười vỗ tay, phụ thân của Hách Liên Tử Nhứ là Hách Liên Mặc cùng với một thiếu niên tiến vào, thu lại nụ cười, như có điều suy nghĩ nhìn về phía những người khác. Ngoại trừ Hách Liên Tử Nhứ ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi: "Mấy vị hôm nay đến Hách Liên gia ta là đã thông qua được mấy vị gia chủ đồng ý? "
"Gia chủ Hách Liên..." Hai nam tử trẻ tuổi hành lễ với Hách Liên Mặc, tiếp theo liếc nhau, nam tử được xưng là Thượng Quan dẫn đầu mở miệng: "Ta chỉ là nghe nói Hách Liên cô nương cứu một người bên ngoài. Ngài cũng biết những người ngoài Đào Hoa Nguyên kia quỷ kế đa đoan, ta cũng là vì Đào Hoa Nguyên chúng ta mà suy nghĩ. "
"Thượng Quan công tử lo lắng quá nhiều." Hách Liên Mặc nhìn thẳng hắn, gằn từng chữ nói: "Người là Hách Liên gia chúng ta cứu, tự nhiên cũng là do Hách Liên gia chúng ta xử lý. "
Thượng Quan nghe vậy sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét: "Đã như vậy, xảy ra chuyện gì, cũng phải là do Hách Liên gia gánh vác đi? "
"Tất nhiên." Hách Liên Mặc trầm giọng đáp.
"Như thế... ta đây đã quấy rầy, cáo từ! "
"Mời!"
Nhìn mấy người sau khi rời đi, Hách Liên Tử Nhứ cắn cắn môi, đi đến bên cạnh phụ thân hành lễ: "Phụ thân, là nữ nhi gây họa cho Hách Liên gia. "
"Không có gì." Hách Liên Mặc lộ ra nụ cười, đưa tay vỗ sợ bả vai Hách Liên Tử Nhứ: "Nếu ngươi tin tưởng người kia, phụ thân tự nhiên cũng là tin tưởng theo. "
"Đúng vậy!" Thiếu niên vẫn đứng ở phía sau Hách Liên Mặc đáp: "Tỷ tỷ đừng để ý đến bọn họ."
"Ân." Hách Liên Tử Nhứ mỉm cười: "Hôm nay ngươi sao lại rảnh rỗi ra ngoài? Không phải đều ở trong thư phòng đọc sách sao? "
"Hắc hắc, lúc đi bái kiến phụ thân nghe được hai tên hỗn đản kia tới tìm, liền đi theo phụ thân tới xem một chút." Thiếu niên gãi gãi đầu, tiếp theo cười cười: "Tỷ, tỷ vừa rồi rất có khí thế. "
Lườm hắn một cái, Hách Liên Tử Nhứ giờ phút này trên mặt sớm đã không còn lãnh đạm, lại nghe phụ thân mình cũng cười nói: "Tỷ tỷ ngươi quả thật càng ngày càng có khí thế, Hách Liên gia giao cho nàng, ta cũng có thể yên tâm. "
Chỉ là, có chút vất vả cho đứa nhi nữ này của hắn.
********
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này... có chút... không đủ ngọt... ORZ ~