Vợ Đến Rồi!

Chương 2



Cố Thiên Ngữ cảm thấy mình thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa.

Cô không biết mình dựa vào cây gậy gỗ kia đi trong khu rừng cây đáng sợ này được bao lâu, cô cũng không biết mình đã không ăn gì được bao lâu...

Vết thương trên đùi đã bắt đầu thối rữa, mấy lần cô cho rằng từ trên trán chảy xuống chính là mồ hôi, nhưng sờ lên lại sờ được một mảnh máu, mùi vị trên người khiến cô nhiều lần muốn nôn mửa nhưng bởi vì trong bụng trống rỗng chỉ có thể nôn khan...

Cô sẽ chết sao...

Không biết bắt đầu từ khi nào, Cố Thiên Ngữ không khóc nữa, dựa vào một chút ý chí còn sót lại không ngừng đi về một hướng nào đó, cô thậm chí còn không biết mình đi là phương hướng nào, chỉ có thể không ngừng đi tới, cho dù phía trước có lẽ không có lối thoát.

Chỉ là, thân thể của cô lại không cho phép cô tiếp tục như vậy.

Ngay ban ngày, Cố Thiên Ngữ gian nan chống gậy gỗ di chuyển vô lực ngã trên mặt đất, tầm mắt mơ hồ, tựa hồ nhìn thấy một đôi giày thêu cùng làn váy phiêu phiêu xuất hiện trước mặt cô, tiếp theo liền mất đi tri giác.

Đó là một con ma... Con ma trong rừng này rốt cục cũng xuất hiện.

[Thác Nhĩ: Thanh niên nhát vãi:)))]

********

Hách Liên Tử Nhứ cúi đầu nhìn cô gái cả người chật vật ngất đi, lông mày nhíu chặt.

Vì sao người bên ngoài càng ngày càng dễ dàng đột phá cấm địa để tiến vào nơi này vậy?

Ngồi xổm xuống, lật người cô gái đang nằm sấp kia, nhìn thấy trên người đều là vết thương lộn xộn, trên quần áo cũng dính không ít vết máu.

Do dự một lát, Hách Liên Tử Nhứ ôm người đã ngất đi về phía nhà mình.

Ô... Đau quá... Chân đau quá... Chẳng lẽ là ma đang ăn chân cô sao?

Đau đớn chưa từng có khiến người đang mê man tỉnh lại, vừa đập vào mắt đã là một thân ảnh màu tím nhạt cầm đao đứng ở bên cạnh đùi mình, trong lòng liền nhảy dựng lên, ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu thành tiếng, Cố Thiên Ngữ lại hôn mê bất tỉnh.

Hách Liên Tử Nhứ đứng bên cạnh đùi tựa hồ nhận thấy động tĩnh liền nhìn về phía cô, lại thấy cô mới mở mắt lại trợn trắng mắt ngất đi, không khỏi hơi nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục động tác trên tay đem thịt thối rữa trên đùi cô cắt bỏ, sau đó rắc kim ghẻ thuốc, băng bó xong rửa tay ngồi ở một bên chờ cô tỉnh lại.

Nàng chỉ là có chút nhớ tới người kia từ chỗ các nàng chạy đi, cho nên mới đến bên cạnh cấm địa ngồi ngẩn người, không ngờ lại cứu một người từ bên ngoài tiến vào.

Đào Hoa Nguyên xưa nay không cho phép người bên ngoài tiến vào, đến chỗ nàng, tựa hồ hết lần này đến lần khác đều là vi phạm...

"Khát quá... Ô... Đói quá..." Người luôn trong trạng thái mê man phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt. Hai tai của Hách Liên Tử Nhứ lại nghe rất rõ ràng cô nói cái gì, nhướng mày, đi đến bên cạnh bàn bưng lên một ly nước, tiếp theo cẩn thận nâng người nọ đưa nước đến bên miệng.

Cái miệng khát nước vừa chạm vào chất lỏng trong trẻo kia lập tức liều mạng uống theo bản năng, một ly nước rất nhanh liền thấy đáy, Hách Liên Tử Nhứ đem cô đặt trở lại giường lại đi rót thêm một chén nước rồi lại đến bên cạnh cô cho cô uống nước. Cứ như vậy sau mấy lần, người mê man kia mới ngừng lại.

Buông cái chén xuống, Hách Liên Tử Nhứ từ trong chậu nước bên cạnh vắt một cái khăn mặt đi ra lau khuôn mặt người đang mê man kia, tuy nói trước đó đã lau qua một lần cũng kinh diễm theo một lần, nhưng lần thứ hai này Hách Liên Tử Nhứ vẫn có chút ngẩn người.

Nữ nhân được nàng cứu ra từ vùng ven cấm địa này tựa hồ có chút bất đồng, ít nhất ở Đào Hoa Nguyên của các nàng là không có ai có bộ dáng như vậy... Mũi cao, sợi tóc hơi nâu và xoăn... Trông rất đẹp...

Không biết vì sao lại từ bên ngoài vào vùng cấm địa, sau đó đến chỗ Đào Hoa Nguyên của các nàng?

Ngưng mắt nhìn người đang ngủ say hồi lâu, Hách Liên Tử Nhứ đứng dậy rời khỏi cái nhà rơm thoạt nhìn có chút rách nát này.

Cảm giác đói bụng làm cho Cố Thiên Ngữ tỉnh lại, người nằm ngửa lúc này nhìn thấy không phải là bầu trời xanh bị cây cối che khuất như trước mà là mái nhà thoạt nhìn có chút cổ xưa.

Nháy mắt mấy cái, Cố Thiên Ngữ sững sờ nhìn chằm chằm mái nhà hồi lâu, lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Là đã chết... Hay là ảo giác đây?

Hít sâu một hơi, mở mắt ra lần nữa, tầm mắt vẫn là mái nhà cổ xưa, thân thể không khỏi khẽ động, tiếp theo là cảm giác đau đớn của mấy vết thương cùng nhau đánh úp lại khiến Cố Thiên Ngữ đau đến nhe răng, thẳng đến giờ phút này rốt cục hiểu được có lẽ mình đã được cứu.

Muốn từ trên giường ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân một chút khí lực cũng không có, Cố Thiên Ngữ há miệng ý đồ muốn phát ra thanh âm, cổ họng lại tựa hồ khàn khàn.

Hách Liên Tử Nhứ vừa vặn lúc này đẩy cánh cửa gỗ của nhà rơm ra, trong tay xách hộp thức ăn đi đến bên cạnh bàn, tiếp theo như có điều gì đó nhìn về phía người đang mở to hai mắt nhìn mình trên giường, thanh âm lạnh nhạt: "Tỉnh? "

"..." Cố Thiên Ngữ lúc này đã ngây dại.

Trên người của cô gái kia lọt vào mắt xanh nhạt là quần áo mộc mạc có chút đơn giản, bên hông quấn một dải ruy băng màu tím hơi sâu một chút, một sợi tơ mềm mại buông xuống tùy ý một sợi ruy băng màu sắc giống như áo dài buộc lại, dung mạo tú lệ đến cực điểm, đôi mắt nhìn cô như một dòng nước trong vắt làm cho người ta cảm thấy thoải mái, trên mặt ẩn nhiên lộ ra một cỗ thanh khí như từ trong sách bước ra.

Thấy Cố Thiên Ngữ không nói gì, Hách Ngay Tử Nhứ cũng không để ý, mở hộp cơm múc một chén cháo đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lại đem chén cháo kia đặt sang một bên, nâng người tựa hồ đã hóa đá kia ngồi dậy, lúc này mới múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô.

Theo bản năng há miệng uống một ngụm cháo, không hề nhai mà nuốt xuống, Cố Thiên Ngữ vẫn duy trì bộ dáng ngây dại kia, gắt gao nhìn chằm chằm Hách Liên Tử Nhứ, khiến Hách Liên Tử Nhứ nhíu mày, động tác trên tay không dừng lại tiếp tục múc một muỗng đưa đến bên miệng Cố Thiên Ngữ, nhìn cô nuốt xuống.

Cố Thiên Ngữ rốt cục cũng hoàn hồn, hai má có chút nóng lên, ánh mắt càng ngượng ngùng trốn tránh, dùng giọng nói có chút khàn khàn nói cảm ơn: "Cám ơn..."

Nhẹ nhàng gật đầu, Hách Liên Tử Nhứ không nói gì, thẳng đến chén cháo kia rốt cục thấy đáy, lúc này mới mở miệng nói: "Còn muốn sao? "

Có thể nói là mấy ngày chưa từng ăn qua, lúc này cảm giác đói khát chỉ là được giảm bớt một chút, tuy nói cảm thấy có chút ngượng ngùng nhưng Cố Thiên Ngữ vẫn thành thật gật gật đầu, nhìn Hách Liên Tử Nhứ đứng dậy đi đến bên cạnh bàn múc cháo, lúc này mới chợt ý thức được vấn đề nào đó...

Một ngôi nhà rơm cổ xưa như vậy... Còn có quần áo trên người nữ tử xinh đẹp này... Và cách ăn mặc của cô ấy...

Sắc mặt trắng bệch, trái tim trong lòng ngực Cố Thiên Ngữ chợt nâng lên: "Nơi này...nơi này là ở đâu? "

Cô sẽ không phải là xuyên không, phải không?

Múc cháo xong đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, Hách Liên Tử Nhứ không cảm thấy có chút kỳ quái nào: "Đào Hoa Nguyên. "

"Ân?" Cố Thiên Ngữ há miệng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thanh âm, nhìn trong đôi mắt Hách Liên Tử Nhứ lộ ra chút mờ mịt.

Đào Hoa Nguyên?

Dễ nghe, hình như đã từng nghe qua?

Cố Thiên Ngữ từ nhỏ sống ở nước ngoài không biết nhiều về văn học cổ điển Trung Quốc, lúc này chỉ mơ hồ cảm thấy giống như đã nghe qua từ này ở đâu đó mà thôi, mày nhíu chặt đến mức thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

"Nếu như muốn rời đi, chỉ cần đến cấm địa đi ra ngoài là được." Thanh âm của Hách Liên Tử Nhứ tuy rằng nhàn nhạt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng, chỉ là đơn giản giải thích tình huống với Cố Thiên Ngữ: "Bất quá ngươi trước tiên phải bồi dưỡng tốt thân thể. "

Chưa từng tiếp xúc qua văn học cổ điển, đối với "Đào Hoa Nguyên Ký" nổi danh đỉnh đỉnh cũng không có bao nhiêu ấn tượng, Cố Thiên Ngữ lúc này trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nghe được Hách Liên Tử Nhứ nói như vậy, liền gật gật đầu, tiếp tục đem chén cháo kia ăn sạch, lúc này mới cảm thấy bụng tựa hồ no, đối với Hách Liên Tử Nhứ lộ ra một nụ cười cảm kích, lần nữa nói: "Cám ơn cô."

"Không có gì." Hách Liên Tử Nhứ cất chén, lại từ trong hộp lấy ra một ít hoa quả đặt ở bên cạnh giường: "Nơi này còn có chút hoa quả, nếu trong chốc lát lại đói bụng liền mang lấy ăn đi, ta đều rửa sạch. "

"Ừm!" Dùng sức gật đầu, trong lòng Cố Thiên Ngữ ấm áp.

So với những người muốn hại cô cùng những người có cùng dòng máu với cô cơ hồ là giống nhau, so với người con gái cô vẫn luôn yêu thương kia lại không chút do dự đem cô từ trên sườn dốc đẩy xuống, nữ nhân trước mặt cứu cô là đáng yêu cỡ nào, lại ôn nhu cỡ nào...

"Còn có..." Chần chờ một chút, Hách Liên Tử Nhứ nhìn người đang nằm ở chỗ đó dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn mình: "Thân thể của ngươi trước mắt vẫn nên nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, cho dù tốt hơn một chút, cũng không nên từ trong phòng nhỏ này đi ra ngoài. "

"Ân..." Cố Thiên Ngữ nghe lời đáp, suy nghĩ một chút, vẫn có chút lo lắng: "Hiện tại là khi nào? "

"Bây giờ?" Hách Liên Tử Nhứ sửng sốt một chút, tiếp theo nhìn ra bên ngoài: "Hẳn là *giờ Mùi đi. "

*Giờ Mùi: là khoảng từ 13h - 15h.

"..." Cố Thiên Ngữ không nói gì, giờ Mùi là ý gì?

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, Hách Liên Tử Nhứ cũng không biết nên giải thích với cô như thế nào: "Có thể chỗ của các ngươi cùng chúng ta thời gian không giống nhau đi..."

"Ngươi một chút cũng không cảm thấy kỳ quái sao?" Nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, Cố Thiên Ngữ chăm chú nhìn Hách Liên Tử Nhứ: "Còn có người bên ngoài ngươi nói.... Sao ngươi lại nói vậy? "

"Kỳ thật chúng ta và các ngươi đều có tổ tiên giống nhau." Hách Liên Tử Nhứ thấy cô vẫn không rõ, dứt khoát ngồi xuống lần nữa: "Tổ tiên của chúng ta là ở thời Chiến Quốc chuyển vào, tiếp theo liền ở chỗ này chưa từng đi ra ngoài. Cấm địa là đem Đào Hoa Nguyên cùng ngoại giới ngăn cách một cái trận pháp, các ngươi là người bình thường sẽ không vào được, mà chúng ta cũng không ra được..."

Cố Thiên Ngữ nghe được vẻ mặt liền chuyển đen, bất quá vẫn có chút hiểu được mình tựa hồ không phải xuyên không, chỉ là gật gật đầu không nói nữa.

"Ngươi hảo hảo dưỡng thương đi, buổi tối ta sẽ mang cơm tới đây cho ngươi." Thấy cô lâm vào trầm tư, Hách Liên Tử Nhứ đứng lên nói.

"Ân... Được rồi. "Lấy lại tinh thần lại, Cố Thiên Ngữ đáp một tiếng, nhìn nàng ấy đi tới bên cạnh cửa, chợt nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, cô tên là gì? "

Dừng bước, Hách Liên Tử Nhứ quay đầu lại, mỉm cười với cô: "Hách Liên Tử Nhứ. "

Trong lòng nhảy dựng lên, Cố Thiên Ngữ không hiểu sao mặt đỏ lên, sửng sốt một lát mới nói: "Ta là Cố Thiên Ngữ. "

"Ân." Hách Liên Tử Nhứ đáp một tiếng rồi đẩy cửa ra: "Hảo hảo dưỡng thương đi. "

Nhìn nàng rời đi, Cố Thiên Ngữ lại một lần nữa lâm vào trầm tư, hồi lâu sau rốt cục hiểu được vì sao mình lại cảm thấy đã nghe qua từ "Đào Hoa Nguyên" ở đâu đó.

Đó không phải là một bài văn cổ mà giáo viên kia đã đề cập đến khi cô đi học một lớp học nào đó trên trường sao?

Đào Hoa Nguyên Ký... Đó là cái tên đó, phải không?

******

Tác giả có điều muốn nói:

Ai nha Tử Nhứ tỷ tỷ... Từ đánh nước tương biến thành nhân vật chính chính là không giống nhau a...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv