Võ Đạo Đan Tôn

Chương 71: Giáo quan giật mình



Chương 71: Giáo quan giật mình.

Mà nàng càng không nghĩ đến một Chân vũ giả nhất chuyển vũ giả như nàng lại thua bởi một Luyện tủy kỳ học viên như Lâm Tiêu, thua đến thảm bại như thế.

Giờ khắc này trong lòng Lưu Lỵ tràn đầy hận ý đối với Lâm Tiêu, mà càng là có một cỗ sợ hãi khôn cùng từ đáy lòng của nàng lặng lẽ dâng lên. Lần đầu tiên nàng cảm giác được chính mình nhìn nhầm Lâm Tiêu rồi, thiếu niên trước mắt này mặc dù chỉ là Luyện Tủy kỳ ọc viên nhưng mà ở trong thân thể của hắn lại cất giấu một cỗ năng lượng vô cùng đáng sợ, đây chính là tinh thần, ý chí cường đại của thiếu niên này đạt đến mức độ khiến cho lòng người run sợ.

- Võ giả giao thủ, chú ý chính là tinh thần cùng ý chí, phải là tâm một đi không trở lại, vĩnh viễn không sợ thua, không sợ sinh tử, chỉ có tâm trí kiên định mới có thể chiến thắng địch nhân.

Lâm Tiêu chậm rãi lên tiếng, giọng nói lạnh như băng:

- Ta thừa nhận thực lực của ngươi ở trên ta, nhưng võ đạo chi tâm của ngươi lại xa xa không bằng ta, bất kể là tái chiến bao nhiêu lần, kết quả đều là như nhau.

Lâm Tiêu vừa nói, một bên cất bước đi về phía Lưu Lỵ, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh không mang theo một tia tình cảm.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Thấy ánh mắt của Lâm Tiêu, trong lòng Lưu Lỵ đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi, thân thể không tự chủ được rùng mình một cái, một loại cảm giác nguy cơ không hiểu chợt hiện lên trong đầu của nàng.

- Muốn làm gì?

Lâm Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm bình tĩnh khiến cho lòng người run sợ:

- Nếu như là sinh tử đấu, ngươi sớm nên có chuẩn bị.

- Hô!

Vừa dứt lời, trong con mắt Lâm Tiêu chợt tuôn ra một đoàn lệ mang, hữu quyền bổ ra nhanh như tia chớp.

- Phanh!

Ở trong con mắt khó có thể tin của Lưu Lỵ cùng tất cả mọi người, một quyền của Lâm Tiêu bổ trúng đầu của Lưu Lỵ, ca sát một tiếng, đầu của Lưu Lỵ nổ ra, máu tươi giống như là thủy triều chảy xuống.

- Ngươi....

Lưu Lỵ trừng lớn hai mắt, khẽ há mồm, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng là cũng không nói được gì, trong một đôi mắt sáng ngời hoàn toàn không còn ánh sáng nữa, đã chết đi.

Cho đến chết Lưu Lỵ cũng trừng hai mắt thật lớn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt, không thể tin được Lâm Tiêu cư nhiên sẽ hạ sát thủ.

- Kẻ điên, thật sự là một kẻ điên!
Tĩnh mịch, giờ khắc này tất cả học viên tại tràng đều hoàn toàn sợ ngây người, thân thể của mọi người run rẩy, ánh mắt sợ hãi.

Mặc dù song phương ở trước khi tỷ đấu đã ký sinh tử khế ước, nhưng không có người nào sẽ cảm thấy trong tràng chiến đấu này sẽ có người chết thật sự, bọn họ còn là học viên mặc dù cũng tranh đấu lẫn nhau, nhưng cũng chỉ là đánh nhỏ náo nhỏ, còn xa không có kinh qua chém giết chân chính.

Nhìn thân thể của Lưu Lỵ ngã vào trong vũng máu, trong lòng Lâm Tiêu cũng là có rất nhiều cảm xúc không hiểu cuồn cuộn, nhưng duy nhất là chưa từng hối hận, Lâm Tiêu tận mắt thấy qua tàn khốc của võ giả giới, hôm nay hắn không giết Lưu Lỵ, đợi sau này Lưu Lỵ trưởng thành nhanh chóng, nàng có được thực lực thì sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ biện pháp giết hắn.

Cừu hận giữa hai người căn bản không cách nào giảm bớt.

Xoạt! Thấy hai tròng mắt lạnh như băng kia của Lâm Tiêu, rất nhiều học viên tại chỗ đều là hoảng sợ lùi lại, trước kia bọn họ đối với Lâm Tiêu có đủ loại cảm xúc, nhưng hôm nay lại chỉ có một, đó chính là sợ hãi.

- Lâm Tiêu, ngươi lại thật sự giết Lưu Lỵ, đây nhưng là phiền toái!

Ngay cả Vương Kiện cũng trợn mắt há mốc mồm, không thể tin được hết thảy trước mắt, bất quá rất nhanh hắn liền phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đi tới trước mặt Lâm Tiêu mà lo lắng nói.

Lưu Lỵ nhưng là chân võ giả nhất chuyển, hôm nay Lâm Tiêu thế nhưng giết nàng, đây đối với Tâm vệ thành mà nói không khác gì dẫn phát một tràng động đất.

- Lưu Lỵ, mau dừng tay, ngươi thân là chân vũ giả nhất chuyển thế nhưng hạ thủ với học viên, ngươi đến tột cùng muốn làm gì....

Đang ở lúc mọi người khiếp sợ, một tiếng quát chói ở phía xa truyền đến, mấy đạo nhân ảnh giống như là thiểm điện bôn tập mà tới, xông vào trong đám người.

Khí thế trên thân mấy người này mãnh liệt, đặc biệt là người cầm đầu kia, thân mặc hắc sắc võ bào phổ thông, nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, bộ dáng cực kỳ bình thường, nhưng một đôi mắt của hắn lại thâm thúy như tinh không, làm người ta không dám nhìn gần. Ở phía sau hắn còn có ba nam một nữ, mỗi người đều mặc võ phục, khí thế kinh người, một gã nam tử có mái tóc hỏa hồng trong đó, ở trên cánh tay phải còn mang theo một thiếu niên, chính là Triệu Phi lúc trước.

- Tổng giáo quan!

- Thi giáo quan, Lưu giáo quan, Lô giáo quan, Lý giáo quan!

Học viên chung quanh nhìn thấy mấy người này, từng người nhất thời cung kính lên tiếng, người đầu lĩnh chính là quán chủ Khương Hồng của huấn luyện quán, mà ở phía sau hắn chính là bốn vị giáo quan khác.

- Lâm Tiêu, Vương Kiện, ta đem đám người Lô gáo quan gọi tới rồi, thương tích nơi ngực của Lâm Tiêu như thế nào? Lưu Lỵ kia không hạ độc thủ với ngươi đi?

Triệu Phi từ dưới cánh tay của Lô Ba rơi xuống, ánh mắt rơi vào trên thân hai người Lâm Tiêu cùng Vương Kiện, đầu tiên là khẩn trương cẩn thận đánh giá hai người, sau khi thấy bộ dạng của hai người liền không khỏi thở phào một cái, ân cần hỏi han.

- ....

Lời của Triệu Phi vừa dứt, lập tức cũng cảm giác được trên mặt của rất nhiều học viên chung quanh đều lộ ra vẻ cổ quái, không khí trên bãi đất trống trong lúc nhất thời vô cùng quỷ dị, an tĩnh khiến cho người ta hít thở không thông.

- Lâm Tiêu, ngươi....

- Này....

- Lưu Lỵ nàng....

Cùng lúc đó Triệu Phi đã nghe được đám người Lô giáo quan phía sau đột nhiên lên tiếng khiếp sợ, tựa hồ thấy tràng diện gì đó khó có thể tin, Triệu Phi vội vàng xoay người liền thấy mấy người Lô giáo quan bao gồm Tổng giáo quan ở trong đó, năm người đều là trừng lớn hai mắt khiếp sợ, ánh mắt nhìn về một khối đất trống cách đám người không xa, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, thật giống như là gặp quỷ.

- Làm sao vậy?

Trong lòng Triệu Phi nghi ngờ, cũng là quay đầu lại nhìn, lập tức liền thấy trên bãi đất trống cách đó không xa có một nữ tử thân mặc hồng sắc vũ giả bào nằm trong vũng máu, trừng lớn hai mắt ảm đạm, diện mục dữ tợn, chính là Lưu Lỵ trợ lý giáo quan trước kia khí diễm lớn lối.

- Hô!

Triệu Phi chỉ cảm thấy trước mắt nhân ảnh thoáng một cái, Tổng giáo quan Khương Hồng đã đi tới trước thi thể của Lưu Lỵ, ngồi xổm người xuống cẩn thận nhìn trong chốc lát, Khương Hồng than nhẹ một tiếng, chợt đứng lên, ánh mắt như điện nhìn về phía Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu, có chuyện gì xảy ra?

Thanh âm của Khương Hồng cũng không lớn, nhưng mang theo một loại lực xuyên thấu không hiểu, hai tròng mắt vốn thâm thúy kia trở nên bén nhọn dị thường, giống như là dao găm dường như muốn xuyên thấu trái tim của Lâm Tiêu, mà bốn người giáo quan Lô Ba tất cả đều là thần sắc nghiêm nghị nhìn Lâm Tiêu.=

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv