Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1146: Một mình chiến với bầy vương



Lực lượng mạnh mẽ va chạm, cổ tay man vương trung niên rách toạc, hầu như không nắm chặt được rìu chiến. Cơ thể man vương trung niên như diều đứt dây văng ra. Rìu chiến và đao quang va chạm, uy hiếp vô tận thổi quét, chấn hai man vương gần đó choáng váng thụt lùi.

Vù vù vù!

Một luồng sáng từ xa bay tới, vào phút quan trọng chính Lâm Tiêu đã chém ra nhát đao. Vừa ra tay đã dùng Long Văn đao quyết uy lực vô cùng, nhưng sức mạnh đó hết sức giấu vào trong nên bề ngoài mới giản dị.

Man vương trung niên nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, mắt bắn ra sát khí đáng sợ:

- Tiểu tử, là ngươi!

Nữ nhân áo trắng giật mình nhìn, vừa rồi nếu không nhờ Lâm Tiêu thì nàng đã chết dưới rìu chiến của man vương trung niên. Nhưng rõ ràng khí thế của đối phương chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng, sao mạnh như vậy?

Thừa dịp tạm nghỉ, nữ nhân áo trắng, nam nhân trung niên, thiếu nữ áo lam đến bên cạnh Lâm Tiêu:

- Đa tạ công tử ra tay cứu giúp!

Bốn người hợp tác, nữ nhân áo trắng, nam nhân trung niên nhẹ lòng. Mới rồi lúc thấy Lâm Tiêu thì bọn họ nghĩ hắn chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng bình thường, nên không ôm hy vọng gì, kêu đối phương chạy ngay. Không ngờ thực lực của Lâm Tiêu hơn xa bọn họ dự đoán, ngay cả man vương trung niên cũng chật vật rút lui trước nhát đao của thanh niên, sức chiến đấu chắc chắn cỡ Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng .

Vậy là tuy phe địch có ba trung vị man vương, ba hạ vị man vương nhưng bên bọn họ cũng ba người sức chiến đấu Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, dốc sức đánh trả thì vẫn có hy vọng sống sót.

Từ sắp chết đến thấy cơ hội sống, ba người phe nữ nhân áo trắng trái tim như đi tàu siêu tốc, cảm kích Lâm Tiêu không lời gì diễn tả hết. Với thực lực của Lâm Tiêu vốn không cần quan tâm bọn họ, cứ thoải mái rời khỏi. Sáu man vương không có cơ hội ngăn cản hắn, ở lại giúp bọn họ khiến hắn lần nữa rơi vào nguy hiểm.

Man vương trung niên tức giận mắt tóe lửa:

- Đáng ghét! Tiểu tử nhân loại, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi biết kết cuộc đắc tội man vương Thích Bá ta sẽ thế nào!

Mới rồi Lâm Tiêu công kích tuy làm man vương trung niên chật vật nhưng gã không bị thương nặng bao nhiêu, lòng hận không thể xé xác Lâm Tiêu ra.

Lâm Tiêu cứng rắn đáp trả:

- Vậy sao? Kẻ giết người, sẽ bị người giết lại.

Lâm Tiêu biết lúc này nói nhiều chỉ vô dụng, hai bên đã là cục diện không chết không ngừng. Chỉ thực lực mới chứng minh tất cả.

Vù vù vù!

Năm man vương khác đến gần, mắt lạnh băng bao vây bốn người Lâm Tiêu.

Nữ nhân áo trắng đề nghị:

- Công tử, chúng ta hãy tựa lưng vào nhau. Tuy man vương mạnh nhưng ba chúng ta phụ trách một mặt, đối phương muốn công phá phòng ngự sẽ không dễ dàng.

Đây là cách tốt nhất nữ nhân áo trắng nghĩ ra được.

Lâm Tiêu lắc đầu bay ra khỏi đội:

- Các người chú ý an toàn, để ta giải quyết mấy man vương này. Ta mới đến hoang dã cổ địa không lâu, không biết trung vị man vương mạnh cỡ nào, vừa lúc lĩnh giáo chút.

Nữ nhân áo trắng trợn mắt há hốc mồm:

- Công tử!

Nữ nhân áo trắng không ngờ Lâm Tiêu sẽ làm ra hành động này, đang định ngăn cản hắn thì thấy ba trung vị man vương Thích Bá lắc người bao vây Lâm Tiêu lại.

Lòng nữ nhân áo trắng chìm xuống. Lâm Tiêu thật lỗ mãng, hắn mạnh đến mấy thì nàng không nghĩ rằng một mình hắn có thể chống lại ba man vương. Lâm Tiêu bị điên sao?

Chiến Khuê mặt xám xịt, cục diện đang chuyển biến tốt lên rồi lại bị Lâm Tiêu phá vỡ. Lâm Tiêu chết, ba người Chiến Khuê không trốn thoát được.

Ba man vương lòng mừng như điên:

- Ha ha ha! Tiểu tử nhân loại này quá ngông cuồng.

Thích Bá truyền âm cho hai man vương khác:

- Sa Lộ, Sa Ba, chút nữa ba chúng ta cùng ra tay, phải một chiêu giết tiểu tử này rồi từ từ tính sổ ba người kia!

Man vương man thú lưng nhô xương, và người vảy đen trải rộng toàn thân liếm môi, mắt bắn ra tia sáng đỏ.

- Tuân lệnh đại nhân! Nhưng sau khi tiểu tử này chết chúng ta muốn ăn thịt hắn!

Cơ thể Vương giả nhân loại là siêu bổ cho man thú bọn họ.

Ba man vương giao lưu chỉ trong giây lát.

Thích Bá quát to:

- Chết đi!

Ba man vương hóa thành ba luồng sáng chớp mắt lao hướng Lâm Tiêu.

Ầm!

Búa to rực rỡ, cốt mâu trắng tinh, thiết quyền hùng hồn từ ba hướng đánh về phía Lâm Tiêu.

- Đến đúng lúc!

Lâm Tiêu mặt không biểu tình chém xéo Long Văn đao ra.

Long Văn đao quyết thức thứ ba, Bá Long Bất Tức!

Một con bá long gầm rống bay ra khỏi chiến đao của Lâm Tiêu. Bá long gầm rống thiên địa, rống nát hư không táp hướng ba đòn công kích. Bốn dòng lũ như sao băng đụng mạnh trong thiên địa.

Chân nguyên, man nguyên khó thể hình dung, khuếch tán. Trong vụ nổ, công kích của ba man vương Thích Bá bị đánh nát, dư âm xẹt qua cơ thể Lâm Tiêu, không đủ sức đánh vỡ chân nguyên hộ thể của hắn.

Ba người nữ nhân áo trắng trợn mắt há hốc mồm:

- Cái gì? Ngăn lại được?

Ba hạ vị man vương cũng ngạc nhiên ngây người.

Lâm Tiêu lắc đầu, nói:

- Đây chính là thực lực ba man vương các ngươi? Yếu quá.

Thích Bá tức xì khói:

- Muốn chết!

Thích Bá càng cảnh giác hơn, truyền âm cho hai man vương man thú khác:

- Tiểu tử này hóc búa, đừng nương tay, hiện ra bản thể đi.

Thích Bá dứt lời giành ra tay trước:

- Man Vương Chiến Phủ, Man Thiên Tích Địa!

Ầm ầm ầm!

Rìu chiến trong tay Thích Bá tỏa ra uy hiếp hủy thiên diệt địa. Phủ quang khổng lồ quét ngang tất cả, xé rách hư không đằng trước, như Bàn Cổ khai thiên tích địa. Bên mép phủ quang tràn ngập khí tức hỗn độn, lộ ra vô số khe nứt không gian.

- Grao grao!

Bên kia, cơ thể hai man vương man thú trướng to ra. Tiếng răng rắc vang lên, man thú lưng mọc gai xương từ cao ba thước trướng to mấy chục thước, da thịt toàn thân như đa màu xám, gai xương trắng tinh thò ra các góc cơ thể, như con địa long, sát khí khiếp người. Man vương man thú khác toàn thân đầy vảy đen thì biến thành man thú hình người cao mấy chục thước, khắp người đầy vảy đen cứng rắn, thoạt trông lực phòng ngự kinh người.

Hai man vương man thú giải phóng bản thể, thực lực tăng lên ít nhất gấp năm, bọn họ xông lên.

Ba man vương từ ba hướng ập đến. Phủ quang của Thích Bá càn quét trước mặt Lâm Tiêu, hai man vương khác thì từ sau lưng Lâm Tiêu một trái một phải ập đến. Áo nghĩa không gian cường đại tung hoành, đây là không muốn cho Lâm Tiêu cơ hội chạy trốn, cố gắng giết hắn trong thời gian ngắn nhất.

Nữ nhân áo trắng, nam nhân trung niên lộ vẻ mặt căng thẳng:

- Cẩn thận!

Nữ nhân áo trắng vừa lên tiếng nhắc nhở vừa cắn răng bay ra.

- Âm Nguyên Lão!

Ánh mắt nữ nhân áo trắng kiên quyết nói:

- Khuê thúc hãy bảo vệ Kỳ nhi cho tốt, vừa rồi hắn cứu ta một mạng, hiện tại ta quyết không thể khoanh thay đứng nhìn!

Mặc dù nữ nhân áo trắng không hiểu hành động của Lâm Tiêu nhưng nói sao thì lúc trước hắn đã cứu mạng nàng, nếu không giúp lại thì nàng không tha thứ cho mình được. Nếu Lâm Tiêu chết, ba người cũng sẽ chết tại đây.

Còn về hành động bỏ lại một mình hắn, ba người lao ra khỏi vòng vây, ý tưởng này chưa bao giờ hiện ra trong đầu nữ nhân áo trắng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv