- Phu quân, huynh đã có thể để lại cho bọn muội những sợi hắc tuyến thần kì kia, sao không phân phát bớt cho một số tinh anh của Điện Biên Phủ, muội thấy huynh còn thừa rất nhiều sợi chưa sử dụng nha.
Thiên Vũ hiện đang bị kẹp giữa hai vị phu nhân tuyệt sắc của mình, hắn nhắm mắt vô cùng thư giãn tận hưởng sự ấm áp từ hai con mèo nhỏ hai bên. Cũng là nhờ những kinh nhiệm đi trước của hắn, mà hai nàng đã tích kiệm được vô số đường vòng khi dung nhập những sợi hắc tuyến kia. Kết quả là chỉ với hai ngày thời gian hai nàng đã dung hợp cực hạn 282 sợi hắc tuyến vào trong cơ thể của mình.
-Sao ta không nghĩ tới chứ, bọn trẻ tuy có tiềm lực nhưng phát triển quá muộn và tổ chức chúng ta không có cao thủ tọa trấn. Chúng ta đang bị quản chế sát sao, những pháp trận ngoài kia chỉ có thể cản được âm thanh thôi, chứ thần thức cảm nhận của mấy lão quái Dực Tộc vẫn có thể tra xét cặn kẽ nơi đây. Tốt nhất là không nên lộ ra sức mạnh đặc thù này tránh rước họa vào thân ah.
-Vậy, vậy sao huynh còn truyền cho bọn muội ngang nhiên như vậy?
Tiêu Tiêu lại càng lo lắng hơn hỏi.
-Bọn muội cũng được cảm ngộ trong Bách Linh Huyền Hồ mà. Ha ha, coi như đây là sức mạnh của hồ nước đó, tuyệt đối Dực Tộc không phát hiện ra điều gì nghi kị.
Tiêu Tiêu sau khi nghe Thiên Vũ giải thích cũng yên tâm đi phần nào, việc hai nàng và Thiên Vũ đột ngột tăng trưởng sức mạnh vốn không thể dấu được Dực Tộc. Tu vi của họ quá yếu, dù thực lực có tăng lên một mảng lớn nhưng trong mắt mấy lão quái bà kia vẫn chỉ là con kiến hôi mà thôi.
-Ngủ đi Tiêu Tiêu, ngày mai chúng ta còn tới Tổ Chức xem xét tình hình. Bọn muội tìm một hai người đặc biệt trung thành và lén truyền cho mỗi đứa bọn chúng chúng mười tia hắc tuyến. Như vậy là vừa đủ, sức mạnh không nổi bật quá nhưng tương lai lại vô cùng có lợi lại có thể tránh Dực Tộc để ý.
-Vâng, tất cả theo ý phu quân.
Nói rồi Tiêu Tiêu dụi dụi con mắt đang ngái ngủ đáng yêu, nàng vòng tay ôm chặt lấy phu quân mình rồi dần dần tiến sâu vào giấc ngủ…
Ngay khi Tiêu Tiêu đi ngủ, Thiên Vũ liền dụng ý niệm kéo một viên linh thạch hạ phẩm ra từ trong vòng trữ vật của mình ra. Viên Linh thạch đó từ từ bay tới trước mặt Thiên Vũ và bắt đầu xoay tròn khi cách mắt hắn khoảng 30cm.
Trong viên Linh Thạch tỏa ra một làn sóng linh khí vô cùng thuần khiết, thứ linh khí mà hắn trước kia không thể hấp thu một cách trực tiếp được. Linh khí trong những viên Linh Thạch chính là được thai nén và áp súc từ thiên địa linh khí của thiên nhiên, nhưng để thai nghén ra dạng rắn thì lại cần một số điều kiện đặc thù vô cùng.
Đối với tu sĩ trong thế giới này, khi mà linh khí trong cơ thể chưa đủ tinh thuần thì chưa thể sử dụng Linh Thạch hỗ trợ tu luyện được. Nói như vậy, Linh thạch vốn không hề có giá trị gì đối với tu sĩ cấp thấp như Thiên vũ, nhưng nó vẫn là tiền tệ giao dịch chính của thế giới này nên hầu như ai ai cũng quý linh thạch như mạng sống của mình vậy.
Hầu hết tu sĩ phải đạt tới cảnh giới Đấu Thần (Cốt), Hiền Giả(Thần) hoặc Thần Biến (Khí) thì mới có thể sử dụng Linh thạch trong khi tu luyện, hoặc nếu có thiên tài tuyệt thế thì cũng cùng lắm là sử dụng trước các cảnh giới trên một bước mà thôi.
Đàm đạo với Tiêu Tiêu làm hắn vô tình nhớ ra một số lý thuyết về năng lượng và cách sử dụng năng lượng từ Địa Cầu. Nếu coi Thiên Địa linh khí tự nhiên là một dòng điện 220 Vôn, thì Linh khí có trong Linh thạch hạ phẩm lại là dòng 5000 Vôn, Trung phẩm lại là 50.000 Vôn…
Tuy đều là dòng “Điện” nhưng mật độ và cường độ của nó khác biệt nhau hoàn toàn, và không thể lôi dòng diện 5000 Vôn về sử dụng cho các đồ vật trong gia đình được. Đó chính là lý do tại sao Thiên Vũ có vẻ mặt kinh ngạc đến như vậy khi nhìn viên Linh Thạch hạ phẩm đang xoay tròn kia.
Kinh ngạc chính là bởi vì hiện tại hắn đang có thể thoải mái hấp thu dòng điện 5000 Vôn kia, hay chính là thoải mái hấp thụ Linh Khí có trong những viên Linh Thạch hạ phẩm, việc mà một người bình thường không thể làm được.
Đây lại là một kinh hỷ vô cùng lớn đối với Thiên Vũ hắn, nếu có thể tu luyện bằng linh thạch thì tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường vô số lần. Rất muốn gọi hai cô nàng đáng yêu bên cạnh dậy để thử nghiệm sự ưu đãi vô cùng lớn này, nhưng khi quay sang Thiên Vũ liền thấy hai gương mặt say xưa ngủ vô cùng ngon giấc nên hắn cũng nén lòng đợi tới sáng ngày hôm sau.
Hiện giờ thì Thiên Vũ không cần phải lo về tốc độ tu luyện nữa, tư chất của hắn được Vũ Na tẩy rửa qua một lần mà vẫn chỉ ở mức tạm chấp nhận được mà thôi, so với những thiên tài thực sự thì hắn vẫn còn kém quá xa. Âm thầm cảm thấy may mắn một hồi, những bước đi trong tương lai cũng phải sắp đặt lại toàn bộ. Hắn ngước mắt nhìn trần nhà và bắt đầu sửa đổi lại kế hoạch cho gia đình nhỏ này cho tương lai về sau.
Trên đỉnh ngọn tháp thứ hai Dực Tộc, một thân ảnh già nua được bao quanh bởi tầng tầng hắc vụ đang nói chuyện với vị Trưởng Tộc Dực Tộc vô cùng kiều mị.
-Tộc trưởng, cả ba đều có sự thay đổi lớn về sức mạnh tổng thể, nhưng dường như linh hồn thì lại không cường hóa được quá nhiều? Chỉ có hai chị em song sinh kia là có dị biến sảy ra nhưng ta chưa thể khám phá ra có thay đổi gì.
Giọng lão bà khàn khàn mà trầm đục tang thương, nhưng sâu trong đó lại ánh lên một niềm hứng thú bệnh hoạn vô cùng. Nghe vậy Julia đang nằm dài trên ghế kia cũng nhíu mày không vui.
-Ta cấm ngươi động vào ba người bọn họ, về sau sẽ có tác dụng, chúng không phải vật thí nghiệm của ngươi. Nhớ cho rõ.
-Vâng. Và ta phát hiện ra một điều vô cùng thú vị, hắn có thể hấp thụ trự tiếp linh khí từ Linh Thạch hạ phẩm mà không hề bị bạo thể nổ tung.
Đôi mắt đăm chiêu của Julia bỗng mở lớn sau câu nói này, nàng bật người dậy ngay lập tức và biến mất khỏi căn phòng nhỏ. Giây lát sau, nàng liền xuất hiện tại tế đàn cổ xưa nơi điện thở kia, nàng quỳ xuống vô cùng kính cẩn nói:
-Dực thần, người cần phân phó điều gì?
Leeng keenggg… Trong không trung bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn rồi rơi xuống trước mặt nàng. Chiếc nhẫn này có tạo hình rất rất bình thường nhưng dao động linh khí trong đó lại vô cùng khủng bố. Nàng cầm chiếc nhẫn đó lên, trầm tư suy nghĩ hồi lâu và lại một lần nữa biến mất khỏi điện thờ.
Dực Thần mỗi khi tỉnh dậy ban chỉ thị cụ thể thì sẽ phải hiến tế sinh mệnh lực từ mười hai đại phù thủy được chọn lựa cẩn thận. Còn các chỉ thị bình thường thì chỉ có dao động linh khí và các trưởng tộc phải tự đoán ý của Dực Thần, trường hợp trưởng tộc đoán sai ý và bị phạt vốn là không hề ít, thậm chí cũng đã xuất hiện việc trưởng tộc trực tiếp bị xử tử vì lỗi lầm quá lớn. Điều này không phải là bí mật gì và được Dực Tộc truyền lại qua hàng vạn năm nhằm răn đe đời sau.
Trở lại căn phòng trên đỉnh tòa tháp kia, bóng ảnh già nua kia vẫn đứng im tại nơi đó. Thấy Julia trở lại, bà ta cũng cất giọng nói tang thương của mình lên mà hỏi:
-Lại là chỉ thị của Dực Thần sao trưởng tộc? Thời gian gần đây Người ra quá nhiều chỉ thị, điều này vô cùng không bình thường.
-Ngươi xem, lần này chỉ thị là gì? Gọi hai vị trưởng lão khác tới đây ngay lập tức
Julia ném chiếc nhẫn kia cho lão bà, nàng nằm xuống chiếc ghế dựa, rồi nhắm mắt chìm sâu vào những suy nghĩ bất tận về người nam nhân kia…
Còn về phía bà lão, sau khi tóm được chiếc nhẫn, luồng hắc vụ bao quanh bà cũng rung động một cách vô cùng mãnh liệt, chúng từ từ tỏa ra tứ phía và tan dần vào không khí. Lập tức thân ảnh già nua bí ẩn kia liền hiển lộ ra bên ngoài, nhưng dị biến vẫn không dừng lại ở đó. Bà ta từ từ đứng thẳng người lại, dôi cánh phía sau từ từ vươn lên đầy sức sống, các nếp nhăn của bà cũng biến mất ngay sau đó và trở thành một làn da trắng nõn đầy sức sống.
Thân ảnh già nua bỗng dần dần biến thành một vị tuyệt sắc giai nhân, đạo bào đen tuyền cũ kĩ vốn không thể che nổi những đường cong lồi lõm dụ hoặc của nàng. Điều này tạo nên một cảm giác lạ thường, một cảm giác thương cảm và muốn được chở che nâng niu thân ảnh đó từng li từng tí một vậy.
Hai bóng ảnh khác cũng xuất hiện trong căn phòng ngay lập tức, ngay sau đó họ liền ngạc nhiên vô cùng khi thấy bóng ảnh kiều mị vô song kia, giọng nói họ gấp gáp mà chan chứa niềm hi vọng lớn lao:
-Tam muội… muội… được tha thứ rồi sao?
-Hi Hi, có phần của hai tỉ tỉ đây…
Nói rồi nàng ta vứt lại chiếc nhẫn cho hai vị “lão bà bà”, và theo chiếc nhẫn đó tầng hắc vụ bao bọc xung quanh hai lão bà cũng lại dần dần tan biến…
...