Một lần lại một lần, Hà Hi quên chính mình là lần thứ mấy hét to ngã xuống, mà Tôn An Na như là tìm được tâm nghi bảo bối, thưởng thức không ngừng.
Hà Hi cổ họng kêu riết mà muốn tắt tiếng, đầy người đều là mồ hôi, giống một bãi nước, động cũng lười động, Tôn An Na thì xoa cằm của mình, nói: "Thật là khó chịu."
Đạo diễn quần áo không một chỗ nào là khô ráo, hắn vuốt đi mồ hôi trên cằm, ôm chặt máy quay như ôm lấy cây cỏ cứu mạng. Hắn nói với Tôn An Na: "Em...... em quả thực là...... quá đáng."
Tôn An Na trừng trắng mắt với hắn, nói: "Anh dám quản tôi."
Đang lúc nói chuyện, Hà Hi kéo thân thể mệt mỏi vọt vào phòng tắm, cánh cửa thủy tinh trong phòng tắm bị đóng thật mạnh, sau khi nghe một tiếng nổ, hai người bên ngoài không thèm nhắc lại, mà bên trong liền truyền ra tiếng nước.
"Người bình thường gặp loại chuyện này đều rất khó nhận, aizzz, có biện pháp nào đâu." Đạo diễn thật sâu cảm khái, đồng thời lộ ra ánh mắt đồng tình.
Tôn An Na nói: "Tôi lại cảm thấy không có gì, cổ gặp chuyện như hôm nay coi ra cũng tốt lắm rồi, gặp được tôi đây đã muốn vạn hạnh trong bất hạnh."
"A a a!!! Ô ô......" Hà Hi ở bên trong thét chói tai, thét chói tai xong là gào khóc.
(Ed: xin lỗi nhưng tui không nhịn cười được =))))))))))))))))
Tôn An Na nhíu mày, nói: "Cổ sẽ không muốn tìm chết đi? Cổ còn khí lực tìm chết sao?"
Đạo diễn đã muốn không biết nên đối Tôn An Na nói cái gì cho phải, hắn nói: "Em đi an ủi cô ấy đi, đừng để cổ luẩn quẩn trong lòng."
"Anh không cùng lại đây sao?"
"Tôi cùng lại đó làm chi? Tôi là nam nha, cô ấy xem đến tôi càng không muốn ra đó biết không!" Đạo diễn vội vã giải thích.
"Không quay nữa???"
"Quay cái đầu em! Vốn trước đó là có thể quay xong rồi, ai mượn em diễn thêm một giờ, em...... Tôi...... Tôi...... em......" Trong phòng tắm thì Hà Hi đang khóc, đạo diễn cũng muốn khóc lắm rồi.
"Tôi biết rồi, anh gặp Chu ca báo cáo kết quả công tác đi, tôi đưa Hà Hi trở về." Tôn An Na từ cợt nhã lập tức chuyển thành trạng thái 'chính nhi bát kinh' (nghiêm túc), sắc mặt nàng ngưng trọng đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm nước chảy đến mức lớn nhất, nhiệt khí lan tràn, tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp này, Hà Hi ngồi xổm trong nước, hai tay bụm mặt, tiếng khóc không ngừng.
Mỹ nhân hẳn là nên làm một cái tư thế xinh đẹp rồi lại khóc tiếp, nhưng Hà Hi khóc theo kiểu này không thể kích khởi miếng thương hại nào, chỉ có thể để cho người ta nghĩ đến bệnh tâm thần. Bất quá, Tôn An Na vẫn là đối với nàng sinh ra đồng tình.
Vào thời khắc Tôn An Na đi vào, tiếng khóc của Hà Hi cũng dần nhỏ xuống, nàng đem mặt chôn ở trong khuỷu tay, tóc dài ướt sũng bao phủ lấy thân thể nàng, nàng vì bản thân thành lập ra một cái vòng bảo hộ, tự cho là tránh ở bên trong đó có thể an toàn, kia chẳng qua chỉ là bộ đồ mới của hoàng đế, lừa mình dối người mà thôi.
Tôn An Na đi theo ngồi xổm xuống, bất quá không lên tiếng, ở một bên xem nàng khóc, rốt cuộc chờ nàng khóc đến không thể phát ra tiếng nữa, chỉ còn lại thanh âm nức nở, Tôn An Na mới ra tiếng nói: "Cô nên trở về nhà đi thôi, nếu không về nhà, trời liền đen."
"Cô cút đi." Hà Hi hướng nàng kêu, chính là cổ họng của nàng đã sớm khàn, kia chính là thanh âm xả giận.
"Tôi là chuẩn bị đi, chẳng qua nhìn cô khóc lợi hại như vậy mới đến xem cô, cô bây giờ còn có cái gì luẩn quẩn trong lòng thì cứ trở về ngủ một giấc trước đã, ngày hôm sau thức dậy sẽ phát hiện cô còn sống, còn có mái nhà che gió che mưa, còn có tiền đi mua đồ hiệu, vả lại cô còn không có bị nam nhân làm bẩn qua, cô sẽ cảm thấy chuyện đã xảy ra hôm nay đều không sao cả."
"Tôi không phải cô, tôi không có khả năng không sao cả."
"Đúng vậy, tôi và cô vốn sẽ không giống nhau, Hà Hi, trở về đi."
Tôn An Na tắt đi vòi sen, đem Hà Hi từ dưới vớt lên, Hà Hi không có làm cho nàng ra nhiều khí lực, giống như đứa nhỏ bất lực nhanh cầm lấy cánh tay của nàng, làm cho nàng mang mình đi ra phòng tắm, Hà Hi ngồi ở bên giường thất thần, Tôn An Na đem khăn tắm đều lấy lại đây, che ở trên đầu nàng, muốn gọi nàng tự lau, nhưng Hà Hi vẫn không nhúc nhích, Tôn An Na nhìn không được, đành tự mình động thủ.
"Cô chuẩn bị đi về như thế nào? Tài xế riêng sẽ tới đón cô sao?" Tôn An Na hai tay căn bản không hề dừng lại.
"Tôi hiện tại mướn không nổi lái xe."
"Vậy cô tự mình lái xe trở về?"
"Tôi cũng sẽ không lái xe."
"Nga, kia chỉ có thể bắt xe, nhà cô ở nơi nào."
Hà Hi không đáp, Tôn An Na nhún nhún vai, "Tôi là muốn nói, tiền bắt xe không tiện nghi lắm, cô vốn là vợ tỷ phú hẳn là không có cơ hội đi xe ngoài, không biết đánh giá, nếu trên người cô mang không đủ tiền, tôi có thể cho cô mượn một chút, nếu cô không nghĩ trả lại, cũng có thể không trả."
(Ed: Lăn giường một trận xong hào phóng dữ bây, hãy nhớ nguyên tắc sống của bà Na là không cho ai mượn/nợ tiền bả, tới đạo diễn có cái quần xà lỏn lủng lỗ tùm lum mà bả còn không tha =)))))))
Hà Hi thật sự không rõ rốt cuộc Tôn An Na là dạng người gì, vừa rồi hai người còn ở trên giường chơi lớn - làm chuyện abcxyz, hiện tại Tôn An Na lại có thể tự nhiên cùng mình nói chuyện như vậy.
Tôn An Na nào biết Hà Hi tưởng nhiều như vậy, nàng đem tóc Hà Hi làm khô, đem quần áo nàng ấy cởi ra nhặt lên rồi sửa sang lại trả lại cho nàng ấy, "Quần áo này của cô là kiểu thiết kế riêng đi, cái này cũng không phải brand tầm thường, thực đắt tiền, một kiện áo thun cũng phải bốn ngàn đi......".
Hà Hi dùng sức đem quần áo của mình từ trong tay Tôn An Na rút đi, sau đó cũng không lên tiếng xuyên lên trên người mình, lại mang giầy vào, đứng dậy rời đi.
Tôn An Na cũng không cà kê thêm nữa, nàng lấy bao liền theo ra.
Kết quả do một phen ép buộc vừa rồi, lại ở trong nước ấm ngâm lâu như vậy, Hà Hi gần như hư thoát, đi đường lắc tới lắc lui, Tôn An Na đi ở phía sau nàng nhìn có chút sốt ruột, ở thang máy khách sạn, Tôn An Na hỏi: "Cô thật sự không có việc gì đi?"
"Không cần cô quản, qua hôm nay tôi không biết cô, cô cũng quên mất tôi. Đừng làm cho tôi gặp lại cô." Hà Hi dùng thanh âm khàn khàn nói.
Gớmmm. Tôn An Na ở trong lòng hừ lạnh. Làm như mình hiếm lạ thấy nàng ta a, cùng mình làm giá gì chứ.
Tính mặc kệ Hà Hi, tùy tiện nàng ta đi tìm chết. Đi ra khách sạn không bao lâu, liền thấy Hà Hi đi tới đi lui liền xoay đến chân, nàng ngồi dưới đất thu hồi hai chân, đầu chôn xuống bả vai, lại là tư thế muốn khóc lớn.
Tôn An Na gọi tới xe taxi, đem cửa xe mở ra, sau đó bước nhanh xông tới bắt lấy tay Hà Hi, đem nàng xả vào trong xe.
Hà Hi ngồi ở trên xe, mặt xám như tro tàn, ánh mắt như đang hỏi Tôn An Na: Cô sao còn hiện ra trước mặt tôi vậy.
Tôn An Na hỏi: "Cô đang ở nơi nào?"
"Liên Kiều phủ đệ."
"......" Tôn An Na rất muốn mắng một câu 'Chết tiệt'. Chỗ đó cách nơi này tối thiểu 40 km!
Bác tài xế thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào kính hậu của xe, buổi chiều, hai cô nương xinh đẹp, từ khách sạn đi ra, mấy nhân tố này một khi tổ hợp cùng một chỗ, đáp án chính là 8, 9 không rời 10.
(Ed: Ý bác tài thâm sâu quá thôi để mấy bạn tự đoán:v)
Tôn An Na đã chuẩn bị tốt bị hộc máu, cắn răng nói với bác tài: "Đi Liên Kiều phủ đệ."
Biểu tình trên mặt bác tài nói trắng ra chính là kinh ngạc, nơi đó là khu biệt thự xa hoa, trụ ở đó không phú tức quý, 'tiểu thư' tới đó 'buôn bán' cấp bậc cũng không thấp.
Tôn An Na liền nhìn ra tâm tư người nọ, nói: "Xem cái rắm a, nhà cô ấy ở nơi đó, là phú nhị đại không được hả. Lái xe. Ông không lái xe tôi hiện tại liền gọi điện báo cáo ông."
Thấy Tôn An Na thật sự muốn gọi điện thoại, lái xe không nói hai lời liền giẫm chân ga.
Một đường này đốt cháy là xăng, cũng là tiền của Tôn An Na. Một đường này Tôn An Na lòng đang lấy máu.
(Ed: Keo kiệt cả đời cũng tới lúc gặp nạn, bại chỉ vì một người =))))))))))))
Đến trước cổng lớn của tiểu khu tuy điệu thấp nhưng lại vô cùng xa hoa - Liên Kiều phủ đệ, đồng hồ trên xe taxi dừng ở một con số phi thường đáng sợ, Tôn An Na ôm nỗi hận lớn lấy ra mấy tờ một trăm tệ mới tinh đưa cho bác tài.
Nàng từ trên xe đi xuống, chân rơi xuống đất, ngồi xe lâu như vậy đầu có chút choáng váng, sau khi hít sâu vài giây mới dịu đi cảm giác đó, vấn đề là Hà Hi vẫn chưa xuống xe, nàng lại đi đến trên xe, đem người đang thất hồn lạc phách kia trảo xuống.
Nàng cũng không phải là người hảo tâm gì đấy hay lấy việc giúp người làm niềm vui, hôm nay tự nhiên lại động thân mà làm ra một đống việc tốt, ngay cả động viên thôi đại khái cũng có thể nhiễu loạn một vòng địa cầu rồi.
"Đây là nhà cô à. Không hổ là kẻ có tiền, đầu óc cũng đặc biệt kỳ quái, khu phố trung tâm không chọn, lại đi lựa khe suối mà chui." Tôn An Na nói, cùng địa phương khác bất đồng, biệt thự xa hoa này xây dựng ở vùng núi gần thành thị, toàn bộ khu này chính là một cái sơn cốc lớn, biệt thự linh tinh phân tán ở trên núi cùng trong cốc.
"Nơi này yên lặng." Hà Hi rốt cục ra tiếng, nàng đi đến trước cổng lớn, ngón tay trên một cái hộp màu đen gắn ở cổng ấn ấn, cổng vào lúc này mới mở ra.
Này mới là cổng vào tiểu khu thôi đó, cũng đã muốn nghiệm vân tay, không biết bên trong là cái bộ dạng gì, Tôn An Na tò mò đến không được, tưởng đi vào trông cho biết, lại phát hiện Hà Hi ở trước mặt nàng đem cửa đóng lại, cách cánh cửa inox Hà Hi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, "Cám ơn cô đã đưa tôi về."
"Cô lại đối xử với tôi như vậy? Tôi còn giúp cô thanh toán tiền xe đó...... Cô...... Người này......" Tôn An Na thật muốn vọt vào bắt lấy Hà Hi mà hung hăng lay động, cái người phụ nữ này còn có lương tâm hay không, còn có đạo đức hay không a, cứ như vậy mà đối đãi với một người tốt bụng thiệt tình đã giúp đỡ mình tận đây ư?
Đã nói người không thể vẫn luôn làm chuyện tốt, mà người tốt cũng chưa chắc sẽ được hồi báo. Tôn An Na dùng cái mũi hừ một tiếng, mũi chân vừa chuyển, đang muốn phất tay áo rời đi, Hà Hi lại chợt gọi lại nàng,"Uy, cô chờ chút."
"Uy cái gì mà uy, tôi có tên, tuy rằng thực tục khí." Tôn An Na không có hồi đầu, dùng cái ót cùng nàng ấy nói chuyện.
Hà Hi nói: "Tôi không nghĩ thua thiệt cô, tôi hiện tại không có tiền, không có lừa cô. Đây là bông tai của tôi, mặt trên khắc một viên kim cương, tôi nghĩ hẳn là đủ trả phần tiền tôi nợ cô."
Tôn An Na nghe được hai chữ kim cương, đầu liền vòng trở lại, hòn đá nhỏ lòe lòe tỏa sáng liền nằm ở trong lòng bàn tay Hà Hi, trước không nói thương hiệu, liền viên kim cương khắc ở mặt trên cũng đáng không ít tiền. Nàng hỏi: "Vì cái gì liền chỉ có một viên? Bông tai không nên là một đôi sao?"
Hà Hi có chút xấu hổ: "Còn có một viên không biết tôi làm rơi khi nào, tôi nhất thời vội vàng cũng tìm không thấy."
"Được rồi. Tôi miễn cưỡng nhận lấy vậy." Nàng thân thủ muốn bắt.
Hà Hi lại đem tay thu hồi, "Cô phải cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ tới gặp tôi nữa, cô cũng biết, tôi hiện tại không có tiền, cho dù cô hỏi, muốn tôi đưa tôi cũng không có mà đưa......".
"Cô sợ tôi lừa cô?" Tôn An Na tựa tiếu phi tiếu mà nhìn nàng, lấy đi chiếc bông tai kim cương kia, nói: "Tâm phòng người là tốt, nhưng mà, ít nhất cô cũng muốn tin tưởng tôi."
Kỳ thật trong đầu nàng vốn căn bản không có ý niệm muốn mượn cơ hội lừa gạt Hà Hi, Hà Hi tự mình nhắc nhở nàng, bất quá nàng cũng không có hư hỏng như vậy, tiền bạc loại này, nên là của nàng, nàng sẽ không khách khí nhận, không phải là của nàng, nàng cũng không hề tham niệm nó.
Nàng từng gặp qua rất nhiều ví dụ, nhất thời tham niệm sẽ rơi vào đường chết không có chỗ chôn.
"Tái kiến, không phải, là vĩnh viễn không gặp lại. Trước khi đi tôi nói một câu a, tôi thực thích điện ảnh trước kia cô từng quay, tôi còn riêng đi ghi danh học viện điện ảnh. Hy vọng cô sớm một chút đứng lên được." Tôn An Na khoát tay, cười hì hì đi mất.
Hà Hi nhìn bóng dáng người kia rời đi, trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Nàng bắt đầu là xem thường nàng ấy, nhưng hiện tại nàng đã biết rõ chính mình làm gì có tư cách xem thường người ta, người nọ ít ra sống được bằng phẳng, còn mình thì chỉ có bất kham.
.......
...
Dọc theo đại lộ đèn đuốc sáng trưng, nàng đi về phía căn nhà một mảnh tối đen.
Mẹ nó! Hà Hi tên khốn kiếp kia, bông tai kim cương đưa cho nàng vậy mà lại giả, đinh ghim là thật, nhưng cũng là bạc thôi, mà nguyên lai thứ đáng giá nhất được gắn với nó đã sớm không phải kim cương chính hiệu, mà đã bị đổi thành kim cương nhân tạo.
_______________________
Editor: Cho xin 1 follow, like với cmt làm động lực đi mấy chế ơi~