"Vậy là cô thèm sắc của tôi à?" Tôn An Na lại bắt đèn pin nhắm thẳng vào mặt mình, ánh đèn từ dưới hướng lên trên khiến khuôn mặt của nàng một nửa là hắc ám, một nửa là bóng ma, khủng bố không nói nên lời.
Chủ nhà chỉ đơn giản ngồi dưới đất, nói: "Tôi nghĩ mở cửa hàng bán đồ."
"......" Trời ngó xuống mà coi, là nhà giàu mới nổi, tiền thuê nhà từng tháng tăng còn nhanh hơn so với tiền lương một năm của người ta, lại bảo muốn kinh doanh!
"Cô có biết không, tôi có một bà mẹ nuôi bắt anh trai tôi mở cửa hàng."
Nhớ không lầm thì cửa hàng hắn mở là chuyên bán đồ tình thú.
"Cho nên muốn mời cô làm người mẫu."
"Bao nhiêu tiền?"
"Cô mà lại theo tôi nói chuyện tiền bạc à, chuyện này rất thương tổn tới cảm tình đó biết không. Là tôi cho cô ở nơi này, cho cô dùng điều hòa tốt nhất, muốn tắm rửa thì có nước ấm tắm, giữa chúng ta mà cần bàn chuyện tiền nong sao!"
Có trời mới tin.
"Đề tài này rất trầm trọng, ngày mai chúng ta sẽ nói sau." Nháy mắt công phu người đã vô tung vô ảnh.
Tôn An Na nằm xuống nhưng làm sao cũng ngủ không được, nàng lo lắng bèn đứng dậy khóa cửa lại, mới đi trở về không được mấy bước, cánh cửa nguyên bản đã khóa trái lại bị mở ra, chủ nhà thấp giọng nói: "Na Na, dù cho bất cứ giá nào, chỉ cần cô làm người mẫu của tôi, tôi sẽ miễn tiền thuê nhà cho cô."
"Đề tài quan trọng như vậy thì để ngày mai hẵng bàn lại. Tôi! Muốn! Đi! Ngủ!" Nàng chịu đủ! Lần tới trước khi đi ngủ nhất định phải dùng tủ đồ chặn bít cửa lại mới được.
Cửa vừa đóng lại, chính là giây tiếp theo lại bị mở bung ra, "Tôi biết cô suy nghĩ cái gì rồi. Hợp đồng còn chưa hết thời gian đó nha, nếu cô dám đi tìm phòng tôi sẽ không trả tiền cọc lại cho cô." (Ed: Thím chủ nhà nhây thì thôi luôn =))))))
"Cô – biến – ngay – cho tôi!!!!"
Chủ nhà lại nhẹ nhàng khép cửa lại, nàng ta vô cùng lo lắng mà treo ở trên cửa một cái bảng viết là: Bên trong có thú dữ, vào xem một lần mất 5 đồng.
Ngày hôm sau là một ngày khá đẹp lại cũng thực bình thường.
Đối với Hà Hi mà nói, điều này có nghĩa là đêm tối chấm dứt, mặt trời sẽ mọc lên, nhưng không có nghĩa là một ngày tốt đẹp bắt đầu.
Nàng mất ngủ, cả đêm không thể đi vào giấc ngủ chút nào, trong phòng trống rỗng lấp ló những cái bóng đen, cả một buổi tối nàng đều là trợn to mắt chờ thời gian trôi qua.
Bắt đầu từ một năm trước, điện thoại của nàng có mở hay không cũng không quan trọng nữa, sẽ không giống trước kia thường thường sẽ có người gọi điện lại đây, khi đó bọn họ đều nhớ tới nàng.
Bị quên lãng chính là một chuyện ngắn ngủn chỉ mất vài ba ngày, chính như năm đó người nọ nói với nàng, hắn muốn nàng sống còn khó chịu hơn so với chết, quả thật là làm rất dễ dàng.
Nàng nháy mắt, trước mắt chỉ có trần nhà trắng bệch.
Nếu, nàng đi cầu hắn, có thể hay không...... Không được nghĩ như vậy, nếu nàng thật sự đi làm việc đó mới thật là sống không bằng chết.
Di động rung lên không ngừng, thuyết minh một ngày này còn có người nhớ tới nàng.
Chính là...... Khi nàng mở ra tin nhắn nhìn đến ảnh tự sướng của Tôn An Na, thì nàng thà rằng Tôn An Na không nhớ tới mình. (Ed: Gì cảm lạnh dị =))))))))))))
Tôn An Na mặc một bộ đồ cảnh sát siêu ngắn, siêu bó sát người, lộ ra rất nhiều da thịt, cặp đùi trắng phản quang, bộ ngực dùng áo nịt lại bày ra khe rãnh thật sâu.
[Nana: Bộ này cô có thích không?]
Hà Hi không tính trả lời nàng loại vấn đề nhàm chán này.
Kết quả Tôn An Na tin tức không ngừng nhảy tới, hỏi nàng đáp án.
[Hi: Đừng có hỏi tôi.]
Thu được câu trả lời thuyết phục, Tôn An Na đành nhẹ thở dài, xem đi, quả nhiên là không có mắt nhìn, không biết thưởng thức.
Nàng cầm trong tay chiếc Iphone 5 giơ lên cao, không ngừng biến đổi góc chụp, có vừa lòng cũng có không hài lòng, tấm nào vừa lòng đều gửi qua cho Hà Hi.
[Hi: Cô không biết xấu hổ à.]
Tôn An Na sờ sờ mặt mình, khuôn mặt này của nàng trưởng thành rất đẹp nha, để làm chi không cần.
"Na Na, cô chụp đủ chưa a, kế tiếp chúng ta còn muốn tiếp tục công tác." Chủ nhà ghé vào cạnh cửa, tươi cười đầy mặt nói.
"OK, đến liền."
Tính tích cực trong công tác của Tôn An Na trước nay chưa hề cao. Trước đó nàng đối với phần công tác này sinh ra hiểu lầm, sau khi cùng chủ nhà trao đổi trường kỳ, nàng khắc sâu nhận ra nhận thức của bản thân vẫn còn quá mức hẹp, nàng nghĩ đến đồ tình thú cũng chỉ giới hạn trong mấy loại 'ong ong ong xèo xèo' gì đó, kỳ thật còn có rất nhiều thứ đồ tốt càng đẹp mắt hơn.
Nàng lại chụp hình mình mặc một bộ đồ y tá, riêng tìm một góc độ mà mình cảm thấy thực không tệ mới chia cho Hà Hi, tăng lên trình độ thẩm mỹ của nàng ấy.
Bị bắt thưởng thức các loại tạo hình của Tôn An Na, Hà Hi ngay cả mắng đều lười mắng, không quan tâm cũng không thèm đáp lại, nàng khóa máy, dùng chăn đem cả người bao thành một cái bánh bao.
Nàng không nghĩ tới sau khi nàng tắt máy, Tôn An Na đã gọi cho nàng vài cú điện thoại, chính là thanh âm bên kia vĩnh viễn đều là tiếng máy móc bảo đối phương đã tắt máy rồi.
Ngay tại một phút đồng hồ trước, đạo diễn điện thoại đến nói cho nàng một việc, hắn có bạn ở tạp chí giải trí làm chủ biên lộ ra tin, có người nặc danh công nhiên đưa ra yêu sách về Hà Hi, hơn nữa xem tin tức được lấy đến cũng không chỉ có một cái. Vốn Hà Hi đã muốn tránh bóng lâu ngày, giá trị ngôi sao cũng giảm nhiều, nhưng tin tức người nọ đưa ra khá có lý, hơn nữa mọi người đều thích xem mấy tin phản nghịch này kia, càng đen tối càng có lực hấp dẫn, mọi người thà tin rằng chuyện này là có thật chứ không hề tin nó có bị ai giả tạo hay không, đều xuất động tin tức chém giết trực tiếp.
Cách nặc danh yêu sách gửi đến đã muốn hơn hai giờ. Tôn An Na có thể tưởng tượng ra một hình ảnh, lũ sói đói đang chảy nước miếng ròng ròng nhắm về Hà Hi, đem nàng cắn xé thành mảnh nhỏ!
Hình ảnh kia trông rất sống động, để nàng càng phát ra kinh hãi.
Trường hợp ngôi sao bị vây công như vầy cơ hồ mỗi ngày đều có thể ở trên TV nhìn đến, từ 'cổ chí kim' đến nay đều là đạo lý như vậy, có chuyện gì nóng liền nhất định sẽ có ruồi bọ tràng lên. Nàng không biết sao bản thân mình lại kỳ quái đến vậy, dĩ vãng đều vui sướng khi người gặp họa, sẽ muốn nhìn bộ dáng người khác chạy trối chết. Nhưng hiện tại, nàng cảm thấy vô cùng bất an. Chính là mới có vài ngày ngắn ngủi thôi, nàng lại bắt đầu thay Hà Hi lo lắng lên.
Như vậy khá là hay ho, nàng hẳn là nên lập tức nói cho Yuki biết, Yuki nói sai rồi, nàng không phải là một kẻ không có lương tâm.
Nàng vẫn luôn gọi điện thoại tìm Hà Hi, nhưng di động Hà Hi thủy chung vẫn tắt máy, hiện tại nàng căn bản không biết Hà Hi đã biết chưa, hay là đối với tình huống bên ngoài vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Bên kia không biết chừng giờ đã muốn rối tinh rối mù, nếu nàng đi cũng chỉ thêm phiền, cho nên nàng rất tự mình hiểu lấy mà ở trong nhà, ngược lại là mở ra máy tính, không ngừng tìm tòi tin tức có liên quan đến Hà Hi.
Như vậy, chỉ trong thời gian ngắn, tên Hà Hi đã không còn là tin tức giải trí, biên tập cho dù lấy đến tin tức cũng không có biện pháp chỉ trong thời gian ngắn mà phát ra được, thế nhưng đã muốn có một vài tin tức về Hà Hi tuồng ra, có mấy tin tức bảo là một người bí ẩn trong vòng giải trí nói, Hà Hi đã gả cho một kẻ không thuộc tầng lớp với mình, cùng với hư hư thực thực nàng đã phá sản, khốn cùng, tuyệt vọng.
Sớm biết những người đó là rất thính tai, không nghĩ tới còn có thể nhanh đến loại trình độ này. Mà nàng cũng rõ ràng, lời đồn rất đáng sợ, vốn chuyện không thế nào lại có thể bị đồn thành có, huống chi, hiện tại còn nhiều chuyện của Hà Hi đã bị lôi ra bàn luận.
Hiện tại, đại khái Hà Hi đã muốn bị cắn nuốt chỉ còn lại xương cốt thôi đi...... Không nhất định, không biết chừng ngay cả xương cốt cũng không còn.
Thình lình chuông cửa kêu lên làm trái tim nàng thiếu chút nữa nhảy ra bên ngoài, nàng giống như đi ăn trộm, đầu tiên là đi đến cạnh cửa, xuyên thấu qua mắt mèo xem tình huống bên ngoài, nàng liền nhìn thấy một cái mũ lưỡi trai màu đen, cái mũ kia ép xuống rất thấp, nàng có thể khẳng định người nọ là tóc ngắn......
"Anh tìm ai?" Nàng dùng bộ đàm hỏi.
"Là tôi, tôi là Hà Hi."
Thanh âm kia, cho dù là có bỏ vô trong nồi lại xào mấy trăm lần nàng vẫn có thể nhận ra người tới là Hà Hi.
Trong thanh âm tràn ngập tuyệt vọng cùng chua xót làm cho Tôn An Na không thể không để ý đến được, nàng liền mở cửa ra.
Hà Hi ngẩng đầu, nhìn nàng, trong nháy mắt gặp phải ánh mắt kia, dường như có gì đó đã chạm đến một nơi thật mềm mại trong lòng nàng.
"Cô mau vào đi, có ai đi theo cô không?" Tôn An Na đem Hà Hi kéo vào trong phòng, khóa kỹ cửa lại, cho dù hiện tại Hà Hi có nói cho nàng biết bên ngoài đều đã chật ních cương thi, nàng cũng sẽ tin tưởng, bởi vì biểu hiện của Hà Hi thật giống như là từ giữa bầy cương thi mới ra đến.
Tôn An Na cũng ở lúc sau mới chú ý tới Hà Hi hiện tại giống như đã thay đổi thành một người khác, nàng mặc một kiện áo thun màu trắng, trên áo thun có một cái logo 'Một nửa vợ tốt đều ở bên ngoài' thật lớn, bộ ngực của nàng bằng phẳng, thoạt nhìn giống cậu thiếu niên cao gầy, khi nàng tháo xuống mũ lưỡi trai, vốn là một đầu tóc đen chỉ còn lại ngắn cũn cỡn.
Khó trách ngay từ đầu Tôn An Na không nhận ra nàng, nàng cùng với một Hà Hi tràn ngập hương vị nữ nhân hoàn toàn ăn nhập chút nào.
"Cô không sao chứ?" Nói ra lời này Tôn An Na liền hối hận, nàng hẳn là nên hỏi chuyên nghiệp một chút, mà không phải loại vấn đề mang cảm giác thực nhàm chán này.
"Cô để tôi yên lặng một chút, có được không?"
Nhìn đến trên mặt Hà Hi tràn đầy thống khổ, Tôn An Na cũng tự giác không lại để cho nàng thống khổ thêm.
Nàng đưa Hà Hi đi vào phòng tắm, hảo tâm thay nàng đậy xuống nắp bồn cầu, nàng nói:"Thời điểm tôi mất hứng thường thích ngồi ở chỗ này ngẩn người."
"Cám ơn cô." Hà Hi dùng thanh âm mỏng manh nói lời cảm tạ.
Tôn An Na không thể bước ra ngoài bởi vì tay của nàng đã bị Hà Hi cầm lấy, nàng không biết khi nào đã biến thành sợi dây thừng của Hà Hi, đem nàng ấy từ trong biển trôi nổi vô định lao ra ngoài.
Bàn tay cầm lấy tay nàng dùng sức đến trắng bệch.
Hà Hi tự mình buông ra, nàng để Tôn An Na đi ra ngoài, Tôn An Na hiểu ý, sau khi rời đi còn thuận tay đem cửa đóng lại.
Bên trong truyền đến tiếng khóc rấm rứt, hẳn là cắn miệng rồi lại dùng tay ôm chặt, để cho bản thân không khóc òa ra, chịu đựng, chỉ sợ thế giới bên ngoài phòng này nghe được.
Đã thấy qua Hà Hi khóc, một lần, hẳn là chỉ có một lần, nhưng lần này khóc lại càng khiến nàng đau lòng.
___________________
Editor: Chị Hi bị hại thật thảm