Na Na chờ xem kịch vui, nàng thay đổi một tư thế thoải mái, dựa vào tay vịn trên sô pha, một tay chống đầu, hai chân tự chủ trương nâng để lên bàn trà.
Đạo diễn mặt mũi bầm dập ôm ly Coca đầy đá do Tiểu Bí của tổng tài đưa cho, xích một chút đến mặt sau sô pha, không nghĩ bị lan đến gần.
"Có thể. Chúng ta nói tiền, không nói cảm tình, công việc quay phim này không dễ dàng, tôi cũng sẽ không đặc biệt khó xử cô, tôi để thuộc hạ của tôi ký hợp đồng với mấy nữ diễn viên, đãi ngộ họ đều là tốt nhất trong giới, ngũ hiểm nhất kim, bao cơm, hàng năm du lịch một lần trong nước, ba năm du lịch một lần quốc tế......".
Chu ca nói thao thao bất tuyệt, hắn nói xong mọi thứ về sau, mới nói: "Cô là đặc biệt, tôi cũng cho cô một cái giá đặc biệt, một tập một vạn."
Giá này, nếu làm việc trong giới được coi là quá bình thường, quay mấy bộ phim nam nữ cũng tầm đó, người nào hơi chút tư sắc quay lâu năm đều có thể lấy được giá đó. Nhưng vấn đề Hà Hi là loại người nào chứ, giá trị con người bị ép thật sự quá thấp, ngay cả Tôn An Na đều vì nàng kêu oan.
Hà Hi không nói một lời, lắc đầu.
Chu ca nói: "Lại thêm một vạn?"
Hào sảng dữ nha, cư nhiên lên giá gấp đôi luôn! Tôn An Na cơ hồ tưởng vỗ tay cho Chu ca, anh quả thực là đại biểu kiệt xuất của hội những người giàu có nha!
Hà Hi vẫn là lắc đầu.
Lại thêm, lại thêm, thêm đến mặt sau Chu ca liền muốn lật bàn, hắn sư tử rống: "Hà Hi, con mẹ nó cô rốt cuộc muốn thế nào!". truyện tiên hiệp hay
"Tôi chỉ quay mười bộ, anh có thể viết tên tôi là Hà Hi, quay mặt của tôi, nói cho người khác đây là Hà Hi đóng chính, quay xong tôi với anh không nợ một phân tiền!" Hà Hi gằn từng tiếng, nàng nói vô cùng rõ ràng, nàng quyết tâm cứng rắn một lần, bằng không cũng sẽ chẳng nói quyết tuyệt như vậy.
Lời này, nhưng thật đem Chu ca dọa đến, hắn quay đầu, muốn tìm Tôn An Na xin giúp đỡ.
Tôn An Na tâm sinh sầu lo, Hà Hi là thật không muốn sống nữa sao, tưởng đem nửa đời sau của mình làm cho xong luôn phải không, dỗi như này cũng không hay ho gì!
Lúc này ai cũng không dám nói chuyện, thời điểm cơ hồ sắp quên luôn hô hấp theo bản năng, thì Tôn An Na ra tiếng:"Có việc gì thả lỏng trước đã, lại từ từ thương lượng."
Nàng tự tiện đứng dậy, đi đến trước mặt Hà Hi, kéo nàng từ sô pha đứng lên, một bàn tay khác thì lôi kéo đạo diễn đã muốn xụi lơ, ba người sóng vai mà đi, nhanh đến cửa, Tôn An Na quay đầu nói với Chu ca: "Chu ca, nữ nhân là không thể bức. Một bức liền dễ dàng gặp chuyện không may."
Chu ca cũng là trạng thái thất thần, nói: "Tôi nào biết a, rốt cuộc chuyện này tính là cái gì, hai người bọn cô, ai cũng không muốn làm nữ nhân của tôi, tôi rốt cuộc đã làm gì không tốt!"
Tôn An Na nói:"Anh là rất tốt, nhưng mà bộ dạng không hợp khẩu vị của tôi, tôi thích tiểu bạch kiểm."
"Na Na!".
Sau khi ba người đi ra ngoài, trong phòng phía sau bỗng truyền đến tiếng thủy tinh bị đập nát.
Đạo diễn sợ tới mức không dám động, Tôn An Na phải dùng sức lôi hắn đi. Ở lại làm gì, tưởng ở đây đang ăn mừng năm mới ha gì?
.......
...
Đi ra khỏi căn biệt thự có giá trị xa xỉ của Chu ca, Tôn An Na hồi đầu, lưu luyến không tha mà nhìn thêm mấy lần, mấy người nghĩ coi, phòng ở nơi này thiết kế có bao nhiêu ngộ, cột nhà thì kiểu La Mã, cửa nhà lại theo Trung Quốc, lấy đầu ngựa làm thú trấn trạch, cửa sổ theo phong cách Giang Nam, còn kết hợp ngói lưu ly ở cố cung...... ( Ed: tưởng tượng ra được chết liền -_-)
Đạo diễn là một đại nam nhân, bộ dạng cũng không tính đẹp mắt, quăng trên đường phỏng chừng trừ bỏ hai hòn thận rách nát cũng sẽ không ai thèm liếc hắn một cái, cho nên Tôn An Na rất an tâm thoải mái bỏ hắn ở ven đường, kêu hắn tự mình về nhà tìm mẹ đi. =))))))))))))
Ngược lại Hà Hi, hôm nay Hà Hi bình tĩnh cùng quyết tuyệt thật làm Tôn An Na sợ tới mức không nhẹ, nàng nghĩ nếu để Hà Hi một mình trở về, sáng mai không biết chừng có thể nhìn thấy tên Hà Hi ở đầu đề, kèm theo một bức ảnh máu chảy đầm đìa.
Hà Hi biểu hiện bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, thời điểm qua đường còn biết xem đèn xanh đèn đỏ, thoạt nhìn không giống như là đang tìm chết, đương nhiên Tôn An Na cũng sẽ không vì thế liền tin tưởng nàng, có vài người, thật sự muốn chết sẽ không biểu hiện ra ngoài, không biết chừng nàng ta còn có thể đi trung tâm thương mại mua một bộ quần áo đẹp, tắm một cái thơm tho ngào ngạt, xong mang theo châu báu mà bản thân thích nhất cắt tay tự sát, mặt mang mỉm cười, lưu lại một đoạn truyền kỳ......
A phi, cũng đâu phải là đang đóng phim.
Tôn An Na đi theo Hà Hi một đường, đại khái có năm, sáu cây số đi, Tôn An Na đâu tính sẽ đi nhiều như vậy, thói quen mang giày cao gót khiến chân có chút chịu không nổi, nàng khoa trương ngồi xổm xuống, hướng về người phía trước kêu: "Chờ chờ chờ tôi với, chân tôi đau quá! Không được, da bị trầy mất một khối rồi......".
Kiểu quát to của nàng vẫn là hữu dụng, trêu chọc luôn đến mấy gã đàn ông háo sắc tranh thủ nhìn chằm chằm bộ ngực nàng không rời, cũng kêu về được Hà Hi, Hà Hi nói: "Không phát hiện rách da."
Tôn An Na đứng lên, mày liễu nhíu chặt, "Là ở dưới lòng bàn chân, đương nhiên đôi giày này của tôi sao có thể thoải mái bằng đôi giày đỏ cô đang mang trên chân chứ, nếu không cô đưa cho tôi mang đi?"
"Được thôi." Hà Hi lập tức cởi ra đôi giày cao gót đỏ có giá trị năm, sáu con số 0 gì đó ở trên chân, nàng thoát đến lưu loát, không có mang tất nên chân liền trực tiếp giẫm lên mặt đất, một chân khác cũng đang chuẩn bị từ trong giày thoát ra, Tôn An Na thấy thế càng thêm tin tưởng nàng là đang muốn đi chết, bèn nói: "Không cần, tôi vừa rồi nói giỡn thôi, cô mang giày của cô đi, tôi còn có thể đi một đoạn nữa."
Hà Hi hỏi: "Cô thật sự không cần?"
"Thực không cần." Tôn An Na đang quan sát mỗi một biểu tình trên mặt nàng ta, dù là nhỏ nhất, cẩn thận đến nỗi có thể đếm ra trên mặt nàng có bao nhiêu sợi lông mày cùng lỗ chân lông, nàng cần biết rốt cuộc Hà Hi đang nghĩ cái gì, chỉ tiếc nàng xem đến lại là biểu tình chân thật không có gì chê của Hà Hi.
Hà Hi im lặng mang lại giày, nói: "Tôi đang vội về nhà."
"Cô định trở về như thế nào?" Tôn An Na nhiều chuyện hỏi một câu, liền một câu này, nàng như muốn làm một chuyện tốt khác. Nàng rốt cuộc là trúng cái loại tà gì a, mỗi ngày đều làm việc tốt, làm việc tốt có tiền hoa hồng để lấy sao, nàng đúng là không có việc gì làm nên tìm chuyện thừa để làm cơ đấy!
Nàng hỏi câu kia xong, Hà Hi nói với nàng nàng ấy là muốn ngồi giao thông công cộng để về nhà. Sau đó nàng lại 'không có việc gì' truy vấn tiếp, vì cái gì muốn ngồi giao thông công cộng, Hà Hi liền chi tiết nói với nàng rằng, hôm nay mới tra ra nguyên lai giao thông công cộng là có thể đi từ nhà nàng ấy đến đây, hơn nữa tiền xe chỉ tốn có 2 đồng.
Tôn An Na không nghĩ tới, vốn dĩ mình nên phất tay áo nói 'tái kiến' sau đó chạy biến cho xong việc, mà đằng này, nàng vẫn còn ở đây cùng Hà Hi trao đổi về tình hình giao thông công cộng, cùng việc tùy từng tầng lớp xã hội mà được chiết khấu thêm. Nguyên lai giao thông công cộng rẻ như vậy rồi còn có thể được giảm giá thêm nữa, Hà Hi nghe đến đây bị làm cho kinh ngạc một phen.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, cứ như vậy đã tới trạm xe bus. Tôn An Na cũng ý thức được mình cần phải đi, khoảnh khắc tay nàng vừa giơ lên, chiếc xe bus đường dài vốn cần nửa giờ mới có thể xuất hiện bỗng nhiên đã đứng ngay trước mặt các nàng.
Tâm thánh mẫu của Tôn An Na đột nhiên trỗi dậy, nàng mang theo Hà Hi lên xe, dùng thẻ đi xe bus của mình quẹt cho cả hai, sau đó cùng Hà Hi ngồi vào hàng cuối cùng của xe, hai người sóng vai mà ngồi hệt như học sinh tiểu học đang đi du lịch.
Màn hình trên xe bus thỉnh thoảng sẽ truyền đến thanh âm quen thuộc: "5! 8! Đồng! Thành!".
Hà Hi hai tay đặt lên lưng ghế phía trước, đôi tay kia đúng kiểu tay quý bà, mười ngón không dính xuân thủy, từ việc nàng không biết giao thông công cộng có thể quét thẻ liền nhìn ra được ngày xưa của nàng có bao nhiêu tốt đẹp. Tôn An Na ánh mắt lại ngắm đến chiếc nhẫn trên ngón tay của nàng, nếu dùng trứng bồ câu để hình dung thì có hơi khoa trương, nói đúng hơn là bự bằng móng tay ngón út.
Thấy Tôn An Na nhìn chằm chằm vào nhẫn kim cương của nàng không rời, Hà Hi nói: "Nhẫn là thật."
"Vậy giá trị của nó cũng không ít tiền rồi?"
Hà Hi cười khổ: "Có đáng giá cũng không phải tiền của tôi."
"Có ý gì?"
"Thuê."
Tôn An Na suýt nữa phun ra một búng máu, thuê? Cũng được nữa hả!
Bất quá xem biểu tình của Hà Hi, nàng nghĩ cũng là sau khi Hà Hi bị mắc mưu mới biết được.
Máu nhiều chuyện của Tôn An Na ngày càng bành trướng, hận không thể lập tức từ trong miệng Hà Hi lôi ra chuyện này, nhưng khi nàng nhìn vào gương mặt trắng bệch của Hà Hi, nàng nghĩ vẫn nên bỏ chuyện này sang một bên đi đã, aizzz, hiện tại có hỏi thì người ta cũng đâu nguyện ý nói, tự dưng lại muốn đào vết sẹo của người ta ra làm chi, ai không có một chút bí mật cơ chứ, hơn nữa...... Nàng cũng có thể đoán ra được.
Xe từ khu nhà 5-6 vạn chạy đến khu trường học 3-4 vạn, rồi lại chạy đến vùng ngoại thành đang xây chật kín những tòa nhà mới, bỗng nhiên xe chấn động mấy cái, chậm rãi lăn bánh tới trước vài vòng xong đứng nguyên tại chỗ không chịu đi.
Đằng trước, tài xế xuống dưới xem một cái xong trở về cầm bộ đàm nói: "Ngại quá, xe hỏng rồi, các vị cần xuống ở đây thôi, chịu khó chờ tới chuyến tiếp theo nhé."
"Khi nào chuyến tiếp theo tới?"
"Để tôi xem, nếu may mắn phỏng chừng là nửa giờ." Lái xe nghe thông tin từ cctv.
Kêu ca không dứt, nơi này tuy rằng không phải vùng hoang vu hẻo lánh nhưng vẫn là khu vực mới khai phá, giao thông không hề tiện lợi chút nào, trước không có thôn, sau không có quán, ngay cả quán xá bán đồ uống mát lạnh cũng không có. Hư chỗ nào không hư, lại chọn ngay chỗ này.
Trong xe oi bức muốn chết, dù cửa sổ đều mở hết ra nhưng người ở trong đều cảm giác như đang ngồi trong lồng hấp.
Không còn cách nào khác, Tôn An Na cùng Hà Hi xuống xe, ở phụ cận tìm bóng mát, gần nhất là bóng xe, nhưng nơi đó đã chật ních người, hai người bèn đi một đoạn đến dưới bóng cây đứng, Tôn An Na suy nghĩ nửa ngày, hai tay chống nạnh, nói với Hà Hi: "Tôi đi xe hai mươi mấy năm, ngồi với cô một lần liền gặp xe hư, cô nói có hiếm lạ hay không?"
Hà Hi cũng nói: "Thực xin lỗi."
Tôn An Na nói: "Mặc kệ chuyện của cô thế nào, nhưng cô cũng không biết nói đùa lắm nhỉ."
"Nguyên lai là cô đang nói giỡn với tôi đó hả?" Nàng vẻ mặt nghi hoặc.
Tôn An Na bất lực cúi đầu, "Tôi thua cô luôn rồi."
Ha ha. Hà Hi cười rộ lên, Tôn An Na ngẩng đầu thấy nàng đang cười, cười đến vui vẻ, nhìn không ra một tia u ám.
Đợi nửa giờ, xe vẫn chưa tới, Tôn An Na chờ đến miệng khô lưỡi khô, đôi môi khô nứt, hai chân tê dại, nội tâm vội vàng bất an.
Tài xế nhận được một cuộc gọi đến sau đó tuyên bố một tin sét đánh: "Xin lỗi mọi người nha, lại xảy ra chuyện rồi, chiếc xe vừa mới phái tới không may ở trên đường cũng bị trục trặc luôn rồi, hiện tại qua không được, mọi người hay là đợi thêm một lát, tầm nửa...... hai mươi!...... à không mười...... phút đồng hồ nữa nha..." Giọng nói của tài xế càng ngày càng yếu, bởi ánh mắt của dàn hành khách mau đem hắn lăng trì.
Tôn An Na lúc này nói với Hà Hi: "Xem đi, quả nhiên là cô có vấn đề."
Hà Hi chưa kịp nói 'thực xin lỗi', Tôn An Na đã lớn tiếng nói: "Lần này tôi là nói thật đó, không có nói giỡn với cô."
Ở dưới ánh nhìn cực độ chăm chú của Tôn An Na, Hà Hi hiểu được lúc này, Tôn An Na thật sự là đang nói mình.
Bất quá vạn hạnh trong bất hạnh, có xe taxi, nhưng mà trên xe chở người, Tôn An Na dựa vào nửa đời 20 năm nhân sinh của mình khẳng định, người trên chiếc xe này là muốn đi xuống, nàng xông lên trước, khoảnh khắc cửa xe mở ra, lập tức đem nam nhân đang muốn đi xuống túm quăng ra, một bàn tay khác thì nhét Hà Hi vào, động tác lưu sướng nhanh gọn, không chút ướt át bẩn thỉu, có thể nói là nhất đẳng trong chốn võ lâm!
Người nọ chỉ thấy nhoáng một cái, lòng bàn chân đã đứng trên mặt đất, thành thật nhận tiền thối của tài xế đưa qua, xong nhìn theo chiếc xe kia nhanh như chớp chạy đi, tại chỗ há hốc mồm.
Tôn An Na nói với bác tài: "Bác tài, mở điều hòa lớn chút, lại lớn chút nữa, độ lạnh thấp nhất á."
Bác tài chờ nàng nói xong bèn hỏi: "Hai vị muốn đi đâu?"
Vừa quay đầu lại đối mặt với hai người, bác tài vẫn là bác tài xế trước đó, và hành khách vẫn là hai người bọn họ.
Tôn An Na nói: "Chú hiểu rồi đó, Liên Kiều Phủ Đệ."
"Tôi biết rồi." Bác tài học thông minh, lúc này thật là không nên hỏi, một câu cũng không nên hỏi.
__________________________
Editor: Một khi bà Hi đã xui thì bả xui không tưởng, may mà mỗi lần như thế đều có bà Na ở đó để kéo xui theo:v Chỉ cần cho chút ngon ngọt bắt bả gánh sao cũng được.