Chương 7
Đông Anh công quốc.
Đêm ấy, trời âm u, thỉnh thoảng có tiếng gió rít qua khe cửa, những âm thanh khô khốc cứ như thế vọng lại bên ngoài căn phòng.
Lam Minh nặng nhọc thay từng chiếc áo trên người, đến khi lớp áo cuối cùng dần cởi đi mới lộ ra vết thương trên vai được cầm máu bởi vài miếng vải sơ sài. Những ngón tay thon dài vừa nhẹ chạm ngang, cảm giác đau buốt lập tức nhói lên, Lam Minh liền đổ mồi hôi lạnh, nghiến chặt răng chịu đựng.
Âm thanh gõ cửa vang lên bất ngờ, Lam Minh lật đật với tay khoác vội chiếc áo, dáng dấp vô cùng khẩn trương, tuy nhiên chưa kịp chỉnh trang xong xuôi thì người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Lam Minh thoáng giật mình, nhưng vẫn rất nhanh lấy lại dáng vẻ thường ngày.
"Cha."
Người đàn ông trung niên đứng đó, thấy Lam Minh khoác chiếc áo xộc xệch trên người, giống như đang che giấu đi sự bất thường, ông liền nhíu mày không hài lòng, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị, khẽ hỏi:
"Con làm sao đó, đang bị thương nặng lắm sao?"
"Dạ không có, con bị nhẹ, chỉ hơi khó chịu một chút." - Lam Minh lúng túng, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.
Xưa nay Lam quốc công tính tình trầm ổn, không có lấy nửa phần khắt khe đối với con mình. Ông ấy trong ấn tượng của Lam Minh không phải cư xử quá lạnh lùng nghiêm khắc, chưa từng quá gay gắt bất kì chuyện gì, nhưng tuyệt nhiên giữa cha con họ giống như bị ngăn trở bởi một bức tường vô hình, luôn tồn tại một sự xa cách nào đó.
Từ trước đến giờ, Lam quốc công lúc nào cũng bận rộn tối mặt, vì thế rất hiếm khi quan tâm hay để mắt đến Lam Minh một lần, điều này dường như đã trở thành quen thuộc đối với Lam Minh, kể cả trước đó chỉ là một đứa trẻ đã có thể hình dung được toàn bộ.
Nhưng có lẽ một phần nhờ vậy, đến tận giờ này Lam Minh mới có cơ hội che giấu được bản thân chính là một đứa con gái trước cha mình, cũng có thể hoàn hảo khoác lên cái vẻ ngoài là con trai suốt bao nhiêu năm nay.
Lam Hy Ngôn quan sát kĩ bộ dạng Lam Minh một lượt, thấy nó đứng yên một chỗ, sắc vóc phai nhạt, đôi mày ông đã bắt đầu chau lại.
Đã bao lâu rồi ông không chịu nhìn kĩ lấy nó? Đến hiện tại, nó đã mang dáng vóc trưởng thành đến thế này?
Lam quốc công trầm tư, nhớ lại cái ngày đã tuyệt tình đẩy Lam Minh sang bên kia đế quốc, có lẽ lần đó nó hận ông vô cùng, chỉ là không muốn chính miệng nói ra. Bản thân ông cũng cảm nhận được, mỗi khi Lam Minh trở về gặp ông, đứa nhỏ này dường như rất ngoan ngoãn, mọi việc đều thuận theo ý ông, không nói lấy một lời. Nhưng ánh mắt của Lam Minh lại cho ông cảm giác nó đã trách ông rất nhiều, mọi cư xử đều là thuận theo lễ nghĩa, không phải thật lòng.
"Mẹ con đã lo lắng lắm đấy."
"Con biết..."
Phu nhân vì chuyện của Lam Minh đã sốt sắng lo lắng mấy ngày liền, chỉ kịp mừng rỡ đứa con trở về một lần, vậy mà hôm nay Lam Minh lại ủy khuất trong căn phòng một mình, dường như không muốn gặp thêm ai.
Lam quốc công thở dài, thanh âm phát ra hiện giờ đã nhỏ nhẹ đi, có chút ân cần:
"Con không sao chứ, vết thương kia có vẻ nặng?"
"Con không sao mà cha."
Lam Minh bước lùi lại, đột nhiên thấy cha tỏ ra quan tâm, trong lòng có phần không quen.
"Con làm gì phải sợ vậy?"
Lam quốc công bật cười trước sự đề phòng từ Lam Minh, nghĩ có thể vì nó đã quen với sự nghiệp lâu nay, sinh ra xử sự quá cẩn trọng, quốc công liền trấn an:
"Con trai ta, dù sao đây cũng là nơi quen thuộc, không nên tỏ ra cẩn trọng như thế."
Tiếng "con trai" từ miệng Lam quốc công phát ra dù rất nhẹ, nhưng trong lòng Lam Minh vẫn không tránh khỏi một đợt gợn sóng, tuy thoáng qua rất khẽ.
Lát sau, Lam Minh định mở lời, thế nhưng Lam quốc công đã lên tiếng trước:
"Chuyện mà con bị phát hiện, thực lòng ta đã sớm đoán ra rồi, con không cần tự thấy có lỗi, ta không có ý trách con."
"..."
"Chỉ là điều sớm muộn, nhưng mà không ngờ con có thể bình an trở về đây, cha vì điều đó đã cảm thấy rất vui mừng rồi."
"Cha nói có thật không?"
Lam Minh do dự nhìn lên, trong lòng đã giảm bớt đi phần nào lo lắng. Trước đó, Lam Minh vốn đã tưởng tượng đến viễn cảnh quốc công sẽ nổi giận, bản thân nó cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí để đón nhận cơn thịnh nộ từ cha mình.
"Con đang bất ngờ vì ta không nổi giận, có phải không?"
Lam Minh gật đầu, thay cho những thắc mắc chưa thể hỏi.
"Thật ra vì chuyện này, suy cho cùng người có lỗi vẫn là ta, bởi ngày xưa ta đã nhất định ép con sang đế quốc." - Lam quốc công ngập ngừng một lúc, lát sau mới tiếp lời - "Từ nhỏ con đã nhạy bén, vốn dĩ ta tin rằng con sẽ rất nhanh thích nghi được mọi thứ, mặc dù biết nó vô cùng khắc nghiệt. Ta dẫu biết làm vậy là ích kỉ, nhưng không còn cách nào khác, tất cả đều là vì nghĩ cho đại cuộc."
Lam Minh lắng nghe qua toàn bộ, bất giác cũng nhớ lại những chuyện đã trôi về quá khứ, mặt vẫn duy trì cúi gằm, không có một phản ứng đáp lại.
Trong tình cảnh đó, Lam Hy Ngôn đã không biết nói gì tiếp theo, chính ông cũng không hiểu vì sao bản thân lại muốn nhắc về chuyện cũ. Nhưng vì lí do gì đi nữa, ông nghĩ lúc này cũng nên quan tâm đến Lam Minh một chút:
"Ta thấy con có vẻ không ổn, hay là..."
"Con không sao, cha đừng lo!" - Lam Minh rất nhanh cắt lời, vẫn là một thái độ xa cách.
Lam quốc công thở dài. Trước đây ông chưa từng để ý đến Lam Minh một lần, bây giờ nhân lúc nó trở về liền muốn hỏi han một chút, nhưng có vẻ như Lam Minh vẫn còn tỏ ra bài xích. Lam quốc công thấy vậy cũng không định gây khó dễ, lẽ ra thì cha con họ vẫn nên cần thêm thời gian:
"Hãy nghỉ ngơi đi, nếu có gì bất tiện ta sẽ gọi người hầu đến giúp con."
Lam quốc công thoáng nhìn Lam Minh một cái, khẽ lắc đầu, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Tiếng cánh cửa khép lại, căn phòng đột nhiên lặng ngắt đến ảm đạm.
Thấy cha mình đã rời đi, Lam Minh lặng ngồi xuống giường, bóng lưng có chút cô độc.
Nơi đây vốn dĩ chính là nhà, nhưng vì sao cho đến giờ lại không có tí cảm giác thân thuộc nào?
Xung quanh rộng lớn là vậy, lại chẳng có nơi nào thuộc về mình.
Chỉ có trái tim, vĩnh viễn ở nơi nó thuộc về.
Tử Minh...
Lại nhớ về nàng.
Ánh mắt Lam Minh chợt rơi vào một điểm xa xăm, tâm trí mông lung, hình ảnh trước đó như một đoạn kí ức mơ hồ dần tái hiện...
Dáng vẻ của Tử Minh xuất hiện dưới tuyết mờ nhạt, mặc dù chỉ lướt qua vài giây nhưng Lam Minh vẫn có thể thấy rõ trong đôi mắt ấy của nàng có bao nhiêu là thất vọng.
Khoảnh khắc đó, trái tim cũng vì nàng mà ở lại bên kia đế quốc rồi.
Tình cảm Lam Minh dành cho nàng, cứ như một hạt giống nhỏ gieo trong lòng, từng chút một lớn dần, cho đến khi ăn sâu vào tiềm thức mà khắc cốt ghi tâm.
Đến bây giờ, Lam Minh vì nàng mà day dứt vô tận, khổ tâm giống như bị ai đó vò xé tâm can không ngừng.
"Tử Minh, thứ lỗi vì đã phụ lòng em..."
Không biết từ khi nào, tâm trí của Lam Minh lại vì nàng mà trở nên tương tư.
Đêm hôm ấy, trời mưa rất to, tựa như muốn nhấn chìm mọi thứ.
"Điện hạ."
Bên trong căn phòng yên ắng, không có bất kì âm thanh nào vọng ra.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, một cô gái đẩy cửa bước vào.
"Thế tử điện hạ."
Cô gái kia tiến lại gần giường.
Là do trời mưa như trút khiến người ta dễ đi sâu vào giấc ngủ, hay do con người đang nằm trên giường vì tâm tư quá nặng trĩu nên nhất thời chìm trong cơn say như thế?
Cô người hầu khẽ gọi lại vài tiếng:
"Điện hạ, điện hạ còn thức không?"
Mọi thứ vẫn lặng thinh trôi qua.
Người hầu nhận thấy Lam Minh có vẻ đã ngủ say, trên tay cô lại đang cầm y phục cho thế tử, nhất thời cũng không biết phải làm gì. Nghĩ một lúc, cô chợt nhớ đến lời Lam quốc công căn dặn phải để mắt đến thế tử, trong khi hiện giờ cô chỉ có duy nhất mỗi một việc thay áo, thế nên đành rón rén bước tới gần Lam Minh.
Cô ta nín thở quan sát, lần đầu thấy được dung mạo đẹp đẽ thanh tú cận kề trước mặt, trong lòng thầm khen thế tử có một diện mạo thật mềm mại, không khác gì con gái.
Có điều gì đó thôi thúc, cứ như một ngọn lửa mãnh liệt nóng rực đang lan tỏa trong người, ngày một lấn át đi tâm trí đang có phần mụ mị của cô ta.
Ánh đèn bên trên hắt xuống, mờ ảo, vô tình làm bộ dạng hiện tại của Lam Minh càng thêm mê người.
Nhất thời, ả không an phận, bàn tay đưa lên khẽ chạm vào gương mặt Lam Minh, sau đó nhẹ di chuyển xuống dưới cổ, lướt dần xuống dưới cúc áo, cảm giác mê man cũng được dịp dâng lên.
Không có mấy khi được gần gũi cùng thế tử, cảm nhận dục vọng đang sôi trào, ngày càng mất kiểm soát, thế nên cô ta đánh liều leo lên giường.
Ngủ cùng thế tử...
Một bước lên mây, một bước lập tức trở thành thế tử phi.
Trong cơn mơ hồ, bàn tay cô ta tìm đến cúc áo Lam Minh, gỡ đi từng cúc một.
Cái thứ nhất, tiếp đến cái thứ hai...
Vết băng trên vai Lam Minh đồng thời lộ ra, thấm một ít máu ra ngoài.
Cô ta ngừng tay, hiểu ra một chút vấn đề, tự nhắc nhở bản thân phải cẩn trọng, tránh vì động chạm đến vết thương khiến cho thế tử tỉnh giấc. Thế nên, bàn tay cô ta tiếp tục dời đi chỗ khác, di chuyển xuống và mò mẫm dưới lớp áo mỏng, đến khi đầu ngón tay rất nhẹ chạm vào ngực của Lam Minh, cô ả liền bị giật mình, lập tức thu tay lại.
Thế tử điện hạ... vì sao lại là con gái?
Cô ta đờ người kinh ngạc, tình huống này quá đỗi bất ngờ, kì thực là vượt ngoài sự tưởng tượng.
Tâm trí mơ màng của cô ta ngay tức khắc bị dội cho tỉnh, vừa kịp lúc xốc lại tinh thần, cô ta loay hoay ngồi bật dậy, vội trèo xuống giường.
Bởi vì nhận về một phen sốc, gần như cô ta không còn nghĩ được gì tốt hơn, liền mở cửa chạy khỏi phòng.
Lúc đó, cô ta chỉ có thể nghĩ đến một chuyện duy nhất...
Đến gặp quốc công đại nhân, khai hết chuyện động trời vừa rồi.
Trong đêm đó.
"Thưa quốc công đại nhân, nô tì có chuyện cần bẩm báo!" - Người hầu cung kính, dáng vẻ hiện tại rất vội vàng.
"Chuyện gì?" - Lam quốc công nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
"Thưa đại nhân, nô tì vừa biết được một chuyện."
Cô ta ngập ngừng một vài giây, nuốt "ực" một cái, nói:
"Thế tử điện hạ thật ra là con gái, không phải là con trai!"
"Cái gì?"
"Xoảng" một tiếng. Tách trà trên tay Lam quốc công rơi xuống đất, vỡ toang.
Ả hầu nhìn biểu hiện hoảng hốt kinh ngạc của Lam quốc công, trong lòng thầm nghĩ phen này có khi được ban thưởng lớn.
"Ngươi nói cái gì?"
"Thưa quốc công đại nhân, trong lúc nô tì vào thay áo cho thế tử, nô tì đã vô tình phát hiện được."
Tiếng sấm chớp vang ầm lên.
Đúng lúc một tia sáng rạch ngang bầu trời, cô gái kia cũng đồng thời nhận lấy một nhát kiếm. Cô ta há hốc, cả thân người trong thoáng chốc đổ quỵ xuống nền nhà, giống như một nhánh cây mong manh bị chém rơi xuống đất.
Lam Hy Ngôn lạnh lùng dứt khoát, không có lấy một động tác thừa.
...
Hôm sau, tin tức thế tử đã mất được công bố ra ngoài. Cả thiên hạ bởi vì chuyện này mà bàn tán không ngưng.
Học viện Đông Anh công quốc đã không khỏi xôn xao, những quân sĩ ở đó đều bàng hoàng trước tin dữ.
Người người thay nhau lan truyền, cuối cùng sớm muộn cũng đã lan rộng sang Vương Anh đế quốc...
Trong một khắc, cả thế giới tưởng chừng như ngưng đọng.
Tử Minh hay tin liền chết lặng, tâm trí nàng thất thần, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Một cảm giác đau đớn đột nhiên ập đến, đau đến khó thở, không để cho nàng kịp phòng bị.
Trong lòng nàng giống như một chiếc gương nguyên vẹn bất ngờ bị ném xuống, vỡ tan từng mảnh.
Năm ấy, tuyết ngừng rơi, tựa như trái tim nàng kiệt sức, vì ai đó mà sắp ngừng đập...