Cậu đang nghĩ gì? - 1
--
Lần cuối cùng, trước khi mẹ Lục Cảnh Nghi qua đời đã để lại cho cậu một sợi dây chuyền, nhắn nhủ cậu không được làm mất. Lục Cảnh Nghi tháo sợi dây chuyền từ cổ mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, đem nó đưa ra trước mặt.
Thấy vậy, Tử Minh chỉ hỏi cậu:
"Của mẹ cậu để lại cho cậu à?"
"Đây là kỉ vật cuối cùng của mẹ tớ để lại, lúc đó tớ còn rất nhỏ, mẹ tớ không muốn tớ làm mất nó, hình như nó mang một ý nghĩa gì rất đặc biệt."
Mẹ của Lục Cảnh Nghi đổ bệnh nặng, sau đó đã không thể qua khỏi, nói đúng hơn chính là qua đời khi quãng đường còn lại phía trước là rất dài. Lúc nhỏ, cuộc sống của cậu chưa bao giờ là ổn, cho đến khi Ân Nhi hay tìm đến trò chuyện cùng cậu, cậu cũng bớt đi sự xa lánh với bạn bè đồng trang lứa. Nó nhỏ hơn cậu vài tuổi, hoàn cảnh của nó cũng là một đứa trẻ mồ côi giống như cậu. Chính vì thế, cậu đã sớm xem Ân Nhi là em gái của mình.
"Thế còn người bạn Trác Vĩ Huân kia thì sao?"
Tử Minh ngồi cạnh, hai tay ôm đôi chân nhỏ nhắn, cằm để trên gối, khẽ cất giọng hỏi Lục Cảnh Nghi, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng chớp vài cái, lặng nhìn về khoảng không trước mặt.
Lục Cảnh Nghi cười, chầm chậm uống một ngụm nước, không lâu dõng dạc kể tiếp:
"Trác Vĩ Huân là người bạn đầu tiên của tớ, cậu ấy khác hẳn những đứa trẻ khác, không hề xa lánh tớ, lại còn hay giúp đỡ tớ."
"Vậy à."
"Tiếc rằng Vĩ Huân bây giờ không còn ở đây, hiện tại tung tích của cậu ấy là một ẩn số, không biết là Vĩ Huân hiện giờ vẫn còn sống, hay là..."
Lục Cảnh Nghi bỗng dưng cụp mắt, sắc mặt tối sầm, hai bàn tay siết chặt vào nhau.
"Tại sao lại không rõ tung tích?" - Tử Minh hỏi trong sự ngạc nhiên, xem ra rất muốn biết rõ thực hư mọi chuyện, lí do nào đã dẫn đến Lục Cảnh Nghi bị lạc mất họ.
Lục Cảnh Nghi lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên tia căm phẫn, thâm tâm tựa như bị kích động mạnh.
Tử Minh trầm lặng một lúc, nhỏ giọng lại có chút cảm thông:
"Xin lỗi nếu tôi đã lỡ hỏi về chuyện không nên hỏi."
"Mọi chuyện cũng là vì bọn quân lính Vương Anh năm đó gây ra."
Lời vừa rồi từ miệng Lục Cảnh Nghi đã thành công làm Tử Minh thoáng giật mình.
Vài giây yên tĩnh lướt ngang, sắc thái ngưng đọng của Tử Minh biến mất, sau đó Tử Minh hỏi thêm một chút về câu chuyện của Trác Vĩ Huân, vì nguyên nhân nào mà quân Vương Anh đã chia cắt bọn họ.
"Tôi không biết họ đã làm gì các cậu?" - Tử Minh cắn răng hỏi thêm khi Cảnh Nghi chưa kịp đáp lại - "Có phải đã làm điều gì kinh khủng lắm không?"
Suốt cả câu chuyện, Tử Minh chỉ luôn im lặng ngồi nghe, cho đến lúc này mới phản ứng lại, vừa cảm thấy hiếu kì, vừa hỏi han dồn dập.
"Không cần nghe qua, cậu cũng thừa biết đế quốc Vương Anh đã tàn nhẫn đến mức nào mà, hầu hết những người ở công quốc Đông Anh này có ai nghe đến mà chẳng căm ghét?"
"Gì cơ?"
"Nói sao cũng là do hoàng tộc Vương Anh kia, trước nay đã luôn ỷ lại địa vị hùng mạnh, nào là thống trị chư hầu, thực tế vốn chẳng coi mạng người ra gì, người dân ở đây vừa nghe qua Vương Anh đế quốc đã cảm thấy sợ, còn trong mắt tớ, chúng không chỉ máu lạnh, đến cả trẻ con đi nữa cũng không tha."
Lục Cảnh Nghi nói xong lại nhìn qua bên cạnh:
"Cậu thấy tớ chửi bọn chúng bao nhiêu đó thôi nghe có đủ không?"
Tử Minh hừ nhẹ một tiếng, vì nghe có vẻ hơi lạ nhưng kì thực đó cũng là phản ứng bình thường của cô.
Lát sau, Lục Cảnh Nghi thở phào, tay nhặt lấy một viên đá chọi xuống hồ nước phía trước mặt.
"Năm bọn tớ 11 tuổi, Trác Vĩ Huân đã dẫn tớ ra khỏi khu rừng dạo chơi, lúc đó nhà bọn tớ nằm ở sâu trong rừng, chính vì thế khi được đứng ở cánh rừng nhìn ra xa, tớ đã cảm thán thiên nhiên thật rộng lớn, chỉ ước có thể khám phá hết mọi thứ bên ngoài khu rừng đó."
"Vậy sau đó?" - Tử Minh hỏi tiếp, đôi mắt xinh đẹp tựa hồ vẫn nhìn đăm đăm một cách vô định.
"Khu rừng đó cuối cùng lại bị bọn hoàng tộc Vương Anh thâu tóm, mảnh đất mà tớ lớn lên từ nhỏ lại bỗng nhiên rơi vào tay bọn chúng."
"Sao?" - Tử Minh bất ngờ, nét mặt lúc này đã có tí thay đổi.
"Bọn chúng có hơn mười tên, sau đó liên tục đuổi theo bọn tớ, em gái tớ bị bỏ lại trên đường chạy trốn mà bọn tớ không hay. Còn hai đứa tớ thì bị dồn vào đường cùng, và Trác Vĩ Huân bạn tớ đã lao mình xuống thác nước, không rõ sống chết."
Sắc mặt Lục Cảnh Nghi tối sầm, cậu nghiến răng một cách không cam lòng. Đáng lẽ lúc đó cậu nên cản Trác Vĩ Huân lại, chỉ chậm một tí thôi, nếu không cả hai đã cùng có cơ hội sống sót.
"Tôi thắc mắc tại sao cậu còn ngồi ở đây?"
Tử Minh bình thản hỏi một câu, phá ngang mạch cảm xúc của cậu.
"Tớ được anh Khải Ân cứu sống, trong lúc tớ sắp nhảy xuống thác, anh ta đã kịp lúc cứu thoát tớ khỏi đó." - Ánh mắt Lục Cảnh Nghi tràn ngập cảm kích - "Khải Ân anh ấy chính là ân nhân của tớ."
"May mắn cho cậu đấy..." - Âm giọng của Tử Minh vẫn nhàn nhạt.
"Có thể nói là vậy, nếu không... tớ đã không còn mạng ngồi ở đây, may là lúc đó nhóm tân binh của Đông Anh công quốc được dẫn vào khu rừng đó, Khải Ân đã rời nhóm rồi tình cờ phát hiện thấy tớ."
Tử Minh nghe đến đó, có chút bất ngờ.
"Tiếc là lúc hỏi lại anh Khải Ân, anh ta không hề nhìn thấy Ân Nhi, xem ra là em gái tớ đã xảy ra chuyện gì trước khi Khải Ân bắt gặp bọn tớ rồi."
"..."
"Tớ cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng chuyện đã là như vậy, đành phải chấp nhận, vì ít ra tớ vẫn còn sống sót đến bây giờ."
Lục Cảnh Nghi ngưng khoảng một lúc, rồi lại ngập ngừng:
"Nhưng mà về chuyện của quân lính Vương Anh năm xưa, tớ không thể nào quên được."
Tử Minh vẫn một biểu hiện trầm mặc, tầm mắt không một chút lay động. Khuôn mặt Lục Cảnh Nghi vì vậy bỗng sượng ngắt, cậu ấp úng tìm đại một câu hỏi để phá tan bầu không khí im lặng kia.
"Này, cậu có ác cảm với Vương Anh đế quốc không?"
"Không."
"Thế có ghét hoàng tộc Vương Anh không?"
"Cũng không."
Thái độ bình thản của Tử Minh làm cho Lục Cảnh Nghi có phần bất ngờ, hơn nữa, Tử Minh đáp lại từng câu hỏi rất dứt khoát, có vẻ lại không giống như mong đợi mà cậu đã hình dung sẵn trong đầu.
"Cậu không thấy bọn chúng tàn nhẫn sao, Tử Minh?"
"Tôi không biết... chắc là tôi chưa từng trải qua giống như cậu."
Lục Cảnh Nghi đang nghĩ nếu lôi hai tên Khải Ân và Lâm Ni ra, tuy bọn họ không có ý muốn nghe kể chuyện, nhưng ít nhất bọn họ còn tung hứng, thản nhiên quăng vào mặt cậu mấy câu như "hận chứ", "ghét chứ" cho qua chuyện, riêng Tử Minh thì lại không như vậy, Lục Cảnh Nghi có chút khó hiểu, hỏi tiếp:
"Tử Minh, cậu không có ác cảm gì với người Vương Anh đế quốc, tại sao cậu lại gia nhập vào đây làm gì?"
Tử Minh vẫn im lặng không đáp.
"Cậu thừa biết Vương Đông trước giờ vẫn luôn chiến tranh lạnh với nhau mà, nếu vậy, cậu vào đây chắc còn lí do gì khác sao?"
Tử Minh quay sang nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Lục Cảnh Nghi, cười một cách khó hiểu:
"Không có lí do gì đâu."
"Tớ chưa nghe qua hoàn cảnh của cậu, cậu có thể..."
"Tử Minh, đến giờ rồi, mau về thôi!"
Diệp Nhi đứng từ xa vẫy tay gọi Tử Minh, đúng lúc cắt ngang câu hỏi của Lục Cảnh Nghi, một khoảng thắc mắc sắp dâng trào bỗng nhiên bị dập tắt, làm cậu có chút thất vọng, nghĩ thầm đành để dịp khác hỏi rõ về hoàn cảnh của Tử Minh.
"Đến ngay."
Tử Minh đứng lên đáp lại cô bạn của mình, sau đó nhìn về Lục Cảnh Nghi, chào một câu tạm biệt.
"Khi khác gặp lại!"
"Được, tạm biệt cậu!" - Lục Cảnh Nghi nở nụ cười, vẫy tay chào Tử Minh.
Cậu đang nghĩ gì? - 2
--
Thời gian thấm thoắt hơn một tuần cũng trôi qua, nhóm của Lục Cảnh Nghi cùng với khóa tân binh hôm nay đã được sĩ quan Đông Anh công quốc dẫn vào rừng để thực hiện tập huấn.
Lần này, mỗi nhóm sẽ được phân công ở một khu vực riêng, tất cả đều tiến hành trong rừng. Riêng ba người nhóm Lục Cảnh Nghi lại tỏ ra khá thích thú với chuyến đi này, có lẽ đó cũng là cơ hội hiếm hoi để bọn họ được gặp Tử Minh.
"Gặp lại hai người rồi." - Lâm Ni chào hỏi một cách thân thiện.
Khải Ân và Lục Cảnh Nghi cũng rất nhanh tiến đến, cả hai người đều chủ động vẫy tay.
Trong lúc này, Tử Minh vẫn chưa kịp phản ứng được, có vẻ vẫn còn bất ngờ vì không nghĩ là khóa tân binh lại được phân công chung với ba người bọn họ.
"Sao ba người lại ở đây vậy?" - Diệp Nhi ngẩn người, thắc mắc.
Có lẽ vì Diệp Nhi cùng Tử Minh vẫn chưa biết được phân công chung nhóm với ai, thêm nữa, khóa tân binh đáng lẽ phải đi riêng mới đúng.
"Là bọn tôi đã xin phép chung nhóm với hai người." - Khải Ân vỗ ngực giải thích.
"Ra vậy." - Nghe thế, nét mặt ngơ ngác của Tử Minh đã trở lại bình thường.
Bọn họ bắt đầu đi theo chân sĩ quan cùng nhau tiến vào rừng. Sau nửa ngày hoàn thành một vài bài đơn giản đầu tiên, khóa tân binh cuối cùng mới tìm được chút thời gian để nghỉ.
Trước nay, Tử Minh có lẽ chưa một lần trải qua những chuyện xem là khổ sở như thế này. Phát hiện sự chán nản từ Tử Minh, Diệp Nhi liền chạy đến, cô lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận giúp Tử Minh lau đi mồ hôi trên mặt.
"Nếu biết trước phải đi tập huấn như thế này, ta thà không vào, có lẽ chúng ta phải trở về thôi." - Tử Minh thở dài, đưa mắt chán nản nhìn Diệp Nhi.
"Nhưng mà làm sao để trở về? Khi nào chúng ta sẽ trở về?"
Tử Minh ngẩng mặt, dáng vẻ khẩn trương của Diệp Nhi nhất thời làm người ta buồn cười.
"Lúc này, ngay và luôn." - Tử Minh trả lời bằng cái giọng quyết đoán.
"Là thật sao??" - Diệp Nhi bất ngờ hét lên.
Tử Minh nhíu mày, lườm Diệp Nhi một cái.
"Này!"
Tiếng gọi của Lục Cảnh Nghi bỗng vang lên khiến cả hai thoáng giật mình.
"Của các cậu!" - Lục Cảnh Nghi nhanh nhảu bước lại chỗ Tử Minh, đưa mỗi người một cốc nước.
Tử Minh lập tức nhận lấy nước và tu một hơi liên tục, uống được chút nước cảm tưởng như được sống lại. Dáng vẻ hấp tấp của Tử Minh khi đó lọt vào mắt những người bên cạnh, làm cho cả Lục Cảnh Nghi và Diệp Nhi đều bật cười thành tiếng.
"Tử Minh, hình như tay của cậu bị thương."
Có vẻ như Tử Minh còn chưa cảm nhận được mình bị thương ở chỗ nào, Lục Cảnh Nghi lập tức kéo cánh tay Tử Minh lên, loay hoay lấy mảnh vải từ trong túi ra và sơ cứu lại vết thương nhanh cho cô.
"Tạm thời như thế, chắc là lúc nãy cậu sơ suất để bị thương đấy, hãy nhớ cẩn thận."
"Có lẽ vậy..."
"Phải rồi, Khải Ân và Lâm Ni vẫn đang đợi tớ, có lẽ tớ nên tranh thủ đi gặp họ một chút, khi khác nếu có thời gian sẽ trò chuyện với cậu tiếp, tạm biệt cậu."
Lục Cảnh Nghi sau khi nói dứt câu đã vội vàng chạy đi mất dạng.
Diệp Nhi nhìn theo bóng lưng của Lục Cảnh Nghi, phì cười một hơi rồi quay sang nói nhỏ với Tử Minh:
"Nhìn cậu ta có vẻ quan tâm lắm, chắc là cậu ta..."
"Không có chuyện đó."
Tử Minh thừa hiểu Diệp Nhi đang định nói gì, liền cau mày bác bỏ, đồng thời kéo Diệp Nhi rời khỏi khu rừng.
Lối đi về thông qua một cái sân rộng thênh thang, xung quanh lại có rất nhiều cây cối đón gió, không khí mang lại có phần thoải mái dễ chịu. Khu vực ở đây vốn được dựng lên dành cho những quân binh tại Đông Anh công quốc, thế nhưng hôm nay lại vắng vẻ không một bóng người.
Trong lúc cả thân người mệt mỏi, Tử Minh nhận ra nơi này có phần yên tĩnh và an toàn nên quyết định ngừng chân, tìm kiếm tạm một chỗ trống trải để ngồi nghỉ.
"Điện hạ, chúng ta đã đi vắng một tháng rồi đấy!"
Diệp Nhi nói trong âm giọng lo lắng, cô đi qua đi lại, hai bàn tay cứ đan chặt vào nhau.
"Em đừng khẩn trương, bây giờ ta đang rất chóng mặt." - Tử Minh trách móc một cách thản nhiên.
"Em làm sao không lo được, dắt điện hạ bỏ trốn, nếu hoàng đế bệ hạ biết được em sẽ bị giết chết mất!"
"Ta còn chưa sao mà, có ta nói giúp rồi, em không phải lo."
"Thật là, điện hạ đã hết thú vui rồi sao, tự nhiên lại nghĩ ra cái ý định kì lạ này." - Diệp Nhi nói trong giọng oán trách nhẹ.
"Bản công chúa muốn tìm hiểu ở đây một chút, từ nhỏ ta không hiểu tại sao cha ta lại ghét bọn người công quốc như vậy."
Tử Minh ngừng một lúc, nét mặt bày ra sự bực bội:
"Nào ngờ đúng là xui xẻo, ở đây ta phải ngồi im nghe chửi, thậm chí là chửi cả gia phả ta không chừa một ai."
"Trời ơi? Thật hết nói được với điện hạ!"
"Lần đầu tiên trong đời bản công chúa trải qua cảm giác bị người khác chửi, mà chỉ biết cam chịu không thể làm gì."
Diệp Nhi đã chính thức á khẩu, không biết phải nói gì hơn với Vương Anh công chúa ngoài sự bất lực.
"Điện hạ định rời khỏi đây thế nào, xung quanh đây vẫn còn rất nhiều quân binh trấn giữ đấy."
Không lâu sau, một tiếng gọi từ phía xa vọng lại, vừa kịp xen vào cuộc nói chuyện kế tiếp giữa hai người.
Một người thoạt nhìn ăn mặc kín đáo liền vội vàng chạy đến tìm Tử Minh.
"Công chúa điện hạ, thì ra là điện hạ ở đây!"
"Sao ngươi biết ta ở đây?"
"Hồi bẩm điện hạ, là hầu tước lệnh cho thần tới đây tìm điện hạ!" - Hắn cúi đầu, cung kính trả lời.
Tử Minh liền nhảy xuống, tiến lại gần kẻ đó trong nét mặt hiện rõ khẩn trương:
"Là chuyện gì vậy?"
"Thưa điện hạ, hoàng đế bệ hạ đã nổi giận và đang cho rất nhiều ngự lâm quân Vương Anh sang đây."
Tử Minh nhìn xung quanh cảnh giác, hỏi nhỏ:
"Phụ hoàng ta cho người tìm ta sao?"
"Công chúa điện hạ, bệ hạ cho rằng công chúa bị quân Đông Anh công quốc bắt."
"Tại sao hầu tước không giải thích hay ngăn cản?"
"Tử Minh điện hạ, hầu tước có ngăn cản nhưng bệ hạ vẫn nhất quyết không tin."
Diệp Nhi nghe xong đã sợ tới mức phát run, nghe đến chuyện hoàng đế hạ lệnh cho ngự lâm quân kéo sang Đông Anh công quốc cũng đủ biết hoàng đế đã nổi giận như thế nào. Rất có thể chiến loạn ngoài ý muốn sẽ xảy ra vì sự vắng mặt của công chúa suốt cả tháng qua.
"Làm sao đây, điện hạ?" - Diệp Nhi bây giờ đã hoảng sợ sắp khóc.
Tử Minh trấn an Diệp Nhi, quay sang người lính:
"Ngươi mau về bẩm báo cho bệ hạ rằng ta sẽ trở về ngay."
"Thần tuân mệnh, điện hạ!" - Hắn cúi đầu, lui khỏi đó.
Không còn thản nhiên như lúc nãy, bây giờ Tử Minh đã tỏ ra lo lắng hơn bất cứ khi nào. Phụ hoàng của cô bỗng đột ngột muốn gây chiến, nếu không mau chóng thu hồi lại mệnh lệnh ấy, không khéo người Vương Anh sẽ san bằng hết mảnh đất này.
"Vương Anh công chúa?"
Một tiếng động phát ra gần đó, tên lính khi nãy bất ngờ bị đánh ngất khi chưa kịp trở về.
Tử Minh giật mình quay lại phía sau, Khải Ân từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hai người, sắc mặt khá khó coi.
"Hắn ta nói rằng ngự lâm quân đang kéo sang nơi này, có đúng không... Vương Anh công chúa?"
Khải Ân trừng mắt hỏi, khuôn mặt hiện tại đã không còn mấy thân thiện.
Tử Minh thầm đoán hình như Khải Ân chỉ nghe được một phần nhỏ của câu chuyện, khó trách lúc này hắn sắp nảy sinh nghi ngờ.
"Bây giờ ngự lâm quân đế quốc đang kéo sang đây thật rồi, Tử Minh à, làm sao tôi có thể tin được các người đặt chân đến đây là hoàn toàn không có âm mưu gì?"
Khải Ân dường như không còn làm chủ được bình tĩnh, từng bước một tiến về phía Tử Minh.
"Hiện tại ta không có thời gian giải thích tất cả với ngươi được." - Tử Minh nhìn sang Diệp Nhi, hối thúc - "Đi nhanh!"
Không để phía Tử Minh có cơ hội rời khỏi đó, Khải Ân lập tức lao tới giữ lấy một tay của Tử Minh, khóa chặt một chỗ.
Hành động của Khải Ân nhanh đến mức làm Tử Minh bị bất ngờ, lại không kịp trở tay đề phòng, Tử Minh liền lớn giọng:
"Ta cần phải trở về rút quân!"
"Không, đừng hòng mơ!"
"Nếu không thì chết hết các ngươi đấy!"
"Làm sao tôi tin được mấy người sẽ rút quân khỏi đây, âm mưu của bọn đế quốc các người ai mà đoán được?" - Khải Ân ghì chặt tay Tử Minh, thấy Tử Minh không có cách phản bác, hắn càng siết chặt - "Tử Minh, tôi có chết cũng không cho các người đi đâu cả!"
Sau một lúc giằng co, hành động cuối cùng của Tử Minh đã chấm dứt sự khống chế của Khải Ân.
Hắn bất ngờ bị Tử Minh găm một con dao sắc bén vào bụng.
Một sự đau đớn bất ngờ xộc tới dưới bụng, Khải Ân bắt đầu loạng choạng, Tử Minh có hơi bất ngờ, sau đó liền rút dao khỏi người hắn.
Đôi tay Khải Ân ôm bụng một cách đau đớn, cho đến khi mất thăng bằng, hắn vô lực ngã quỵ xuống đất.
"Tử Minh..."
Trong lúc Khải Ân không chú ý, con dao được thủ sẵn trong ống tay áo Tử Minh đã trực tiếp đâm thẳng vào người Khải Ân.
"Chuyện này..."
"Cảnh Nghi... nhất định..."
Khải Ân lắp bắp không rõ trong miệng, cho đến lúc thân thể mất máu quá lâu, hắn đã hoàn toàn nằm gục dưới đất.
Tử Minh thoáng sợ hãi, trong nhất thời vẫn còn bàng hoàng vì hành động vừa rồi của mình.
"Xin lỗi..."
Đôi mắt trong veo của Tử Minh khẽ dao động, con dao nhỏ cũng dần rơi khỏi tay.
Âm thanh "keng" một tiếng khô khốc vang lên dưới chân, con dao đầy máu tươi cũng đã rơi xuống đất.
Khải Ân, hắn đã thật sự chết.
...
"Tử Minh..."
Một âm thanh bất ngờ lại vang lên sau lưng, bộ dáng thẫn thờ của Tử Minh lại thêm một lần bị lay động.
Đứng trước tình huống hiện tại, Lục Cảnh Nghi bắt đầu bị ngơ ngác, cậu liền chạy đến chỗ Khải Ân nằm dưới đất, liên tục lay người Khải Ân:
"Anh Khải Ân, anh Khải Ân!"
Không có dấu hiệu nào là cho thấy Khải Ân còn hơi thở sót lại.
Lúc đó, Tử Minh lặng quay mặt đi nơi khác, có lẽ ngay cả bản thân cũng không dám nhìn lại cảnh tượng này một lần nào.
Thâm tâm Lục Cảnh Nghi dần dần sợ hãi, mắt lia xuống con dao đang dính máu dưới chân đối phương:
"Sao anh Khải Ân lại thành ra thế này?"
Lục Cảnh Nghi ngước mặt, ánh mắt nghi ngờ đồng thời đặt trên người Tử Minh.
"Cậu... cậu đã làm chuyện này sao?"
Lục Cảnh Nghi lắp bắp, cậu ngồi bất động trước vũng máu của Khải Ân đang loang dưới đất, cả người bần thần, tứ chi như sắp tê cứng:
"Chuyện này là sao? Tại sao Khải Ân lại như vậy?"
Dứt lời, Lục Cảnh Nghi lập tức chạy đến trước mặt Tử Minh, không còn giữ được mấy phần bình tĩnh:
"Tử Minh, nói đi, có phải chính cậu đã..."
Tử Minh dường như không có phản hồi, sau khi Lục Cảnh Nghi nhận ra thái độ khác lạ của người đối diện, cậu liền tối sầm mặt, lo sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nói gì đi nữa, giờ phút đó cậu chỉ duy nhất muốn biết rõ câu trả lời từ chính miệng Tử Minh.
Bởi lẽ, Khải Ân vừa mới rời đi tìm họ không bao lâu, nhưng tình cảnh hiện tại, Khải Ân không biết vì nguyên nhân gì lại đang nằm gục dưới đất, trên người vẫn còn in nguyên vết thương từ con dao kia.
"Xin lỗi, là ta làm..."
Lục Cảnh Nghi nghe xong, một cảm giác rùng mình chạy dọc qua sống lưng.
"Tử Minh, cậu..." - Tham âm Cảnh Nghi run run, hai tay liên tục lay người Tử Minh - "Nói đi! Khải Ân đã làm gì sai hả? Anh ta đã làm gì sai? Tại sao lại làm vậy??"
Nhận thấy hành động thô lỗ từ Lục Cảnh Nghi, Diệp Nhi liền chạy đến đẩy Cảnh Nghi ra phía sau:
"Ngự lâm quân Vương Anh hiện giờ đang kéo đến đây, đó là chuyện lớn, bọn ta không nhất thiết phải đứng đây nhiều lời với các ngươi."
Lục Cảnh Nghi bỏ qua lời nhắc nhở từ Diệp Nhi, trực tiếp lao tới chỗ Tử Minh đứng:
"Tại sao vậy? Tôi đang hỏi cậu đó, tại sao lại giết Khải Ân?"
"Tên này, ngươi muốn làm gì điện hạ?"
"Điện hạ?"
Đến lúc này Lục Cảnh Nghi mới sững người lại vì lời Diệp Nhi vừa nói ra.
Khóe môi Lục Cảnh Nghi giật nhẹ, cậu ngập ngừng:
"Tử Minh... thật ra... cậu là ai?"
Mất một lúc lấy lại bình tĩnh, Tử Minh mới nhàn nhạt cất giọng, trên gương mặt vẫn trưng ra một vẻ lãnh đạm vốn có.
"Vương Anh công chúa."
"Cái gì?"
Lời vừa từ miệng Tử Minh phát ra, chính thức làm Lục Cảnh Nghi chết lặng.
Cậu không hề nghĩ ra, thân phận thật sự của Tử Minh lại làm cậu choáng váng như vậy.
Hiểu ra mọi chuyện, Lục Cảnh Nghi nuốt một tiếng trong cổ họng, lấy lại toàn bộ bình tĩnh, giọng cậu trầm xuống, nhỏ dần như nghe không ra:
"Tử Minh, tôi hỏi cậu, lúc đó khi cậu nghe tôi kể lại câu chuyện của tôi... cậu đã nghĩ gì?"
"Ta thực sự thấy tội cho các cậu."
Sau khi Tử Minh dứt tiếng, Lục Cảnh Nghi gần như nổi điên, liên tục ra tay đánh về phía Tử Minh. Nhắc đến người hoàng tộc, cậu dường như chỉ muốn phát tiết. Dòng ký ức lúc nhỏ lướt qua tâm trí, nó càng khiến cho Lục Cảnh Nghi kích hoạt bản năng như một một con thú dữ.
Tử Minh không đánh trả, từng bước một lùi lại đằng sau để né tránh sự tấn công từ người trước mặt.
"Chỉ cần là người hoàng tộc, các người phải đền tội!"
Lục Cảnh Nghi ra tay đánh loạn xạ trong cơn giận, không tự chủ được hành động, cứ thế cậu ngày một dồn Tử Minh vào bậc thềm phía sau.