Chương 18
Hai người dắt nhau bước vào quán rượu, tìm đến một chiếc bàn trống ở một góc khuất kín đáo. Quán rượu này không quá lớn cũng không phải nhỏ, không gian vừa vặn thoải mái, mang lại một loại cảm giác ấm áp, bên trong lại được bày trí gọn gàng và bắt mắt, nhìn chung chính là một nơi dành cho tầng lớp trung lưu.
Vương Tử Minh không đắn đo liền chọn một loại rượu ngon nhất, nổi tiếng nhất. Sau khi loại rượu hảo hạn được mang ra, Lam Minh đưa mắt nhìn thứ đang đặt yên trên bàn, cuối cùng lại ngẩng lên nhìn nàng, tỏ vẻ khó hiểu.
"Có thể Lam Minh không biết, ở đây thì rượu chính là thứ nổi tiếng nhất nhì đấy." - Nàng thấy vẻ mặt kì lạ của Lam Minh nên lên tiếng giải thích.
"Đây chính là loại rượu nổi tiếng đó sao?"
Lam Minh thấy nàng khá am hiểu về những thứ này nên có phần bất ngờ. Từ nhỏ đến giờ Lam Minh cũng sinh sống ở Vương Anh lại chưa từng thử qua nó một lần nào, hôm nay nghe công chúa nói đến, đúng là mở mang tầm mắt.
"Đúng vậy, thử đi." - Tử Minh nhướn mày.
Lam Minh chớp mắt vài cái, ánh mắt kì quặc nhìn nàng.
Rõ ràng trước giờ chưa từng thấy nàng uống rượu, ngay cả bản thân Lam Minh cũng chưa hề biết mùi vị của nó rốt cục là thế nào.
"Minh Minh à, em biết uống rượu bao giờ?"
"Dĩ nhiên là không." - Nàng vội lắc đầu - "Trời lạnh thế này nên muốn uống một tí rượu vào cho ấm người, sẵn tiện em muốn thử xem vị của nó ra sao."
Tử Minh vừa nói vừa rót một chút rượu vào cốc, Lam Minh thấy thế cũng nhanh chóng nếm thử, tay cầm cốc rượu đưa lên miệng uống cạn một hơi.
Hương vị cay xè xộc vào trong cuống họng, dư vị từ từ ngấm vào, Lam Minh chầm chậm cảm nhận, vị của nó tuy là lạ nhưng lại khá đặc biệt. Quả thật là như lời nàng nói, không phải ngẫu nhiên mà ở đây lại nổi tiếng với loại rượu này. Thì ra đây gọi là hương vị nhân gian, là thú vui của những người thưởng thức rượu sao?
"Sao nó lại khó uống thế này?"
Nàng vừa nhấp thử một hơi đã buông cốc rượu trở xuống, ho khan vài tiếng, khuôn mặt nhăn nhó đi. Lam Minh thấy vậy bỗng có chút buồn cười, thiết nghĩ nàng không nên cố thử nó.
"Cái này chỉ nên nhâm nhi một tí thôi."
Vương Tử Minh hơi nheo mắt, gương mặt bày ra vẻ kì lạ:
"Lam Minh có thật là con gái không? Sao lại biết uống rượu, hơn nữa lại uống dễ dàng như vậy?"
"Lam Minh chưa từng uống rượu này bao giờ, sao em có thể nghi ngờ?" - Lam Minh vội vàng phân bua, lúc đầu còn sợ công chúa biết mình không thể uống rượu, nhưng hiện giờ chính là bị nàng hiểu lầm ngược lại.
"Thật không?" - Nàng ra vẻ ngờ vực.
"Có lẽ do em không hợp uống rượu này, tốt nhất đừng nên cố thử."
"Vậy thì càng phải thử, bản công chúa không tin Lam Minh có thể uống được, còn mình thì không."
Nàng kiên quyết nói, bàn tay nhanh nhẹn rót thêm rượu, rồi cứ thế uống liên tục không ngừng.
Ban đầu rõ là nàng dụ dỗ người khác, nhưng nhìn xem, hiện tại nàng đã sắp gục ngã trước rồi.
Nhận thấy bộ dạng công chúa hiện giờ đã hơi say, có lẽ không nên ở lại lâu hơn nữa, Lam Minh trả tiền xong xuôi liền đưa nàng rời khỏi đó.
Sau khi rời quán rượu, Lam Minh cùng với nàng quay về bờ sông vắng vẻ lúc trước, lặng lẽ tận hưởng giây phút yên bình bên nhau.
Nàng tựa đầu vào vai Lam Minh, đôi mắt xinh đẹp của nàng lúc này nhắm hờ. Lam Minh ngồi yên, khẽ nghiêng đầu nhìn nàng một tí, ánh mắt mang theo thâm tình, lại có phần nào dịu dàng.
Dưới màn đêm hiện tại, khuôn mặt của nàng là một tuyệt tác, mỗi thời khắc lưu lại vẻ đẹp của nàng, đều khiến người ta mềm lòng lưu luyến, không thể không cảm thán.
Công chúa vùi đầu vào cổ Lam Minh, hơi thở thơm tho lẫn một tí mùi rượu thoang thoảng truyền đến, Lam Minh cảm nhận được từng chút một, bàn tay đang đặt sau lưng Tử Minh xoa nhè nhẹ lên vai nàng, mềm mỏng cất giọng:
"Sau này em nhất định không được uống rượu một mình."
"Sao vậy?" - Giọng của nàng hơi lè nhè.
Lam Minh thở hắt, nhìn nàng một lượt: "Vì tửu lượng của em không tốt, mới uống một chút đã thế này."
Cũng là vì quan tâm nàng, Lam Minh mới phải để ý như thế, dáng vẻ tuyệt đẹp của nàng ngày thường có chút hơi rượu vào người cũng là vừa thêm phần kiều mị quyến rũ, cả gương mặt lẫn vành tai đều ửng đỏ lên.
"Uống một chút thì sao đâu, chị bất mãn à?" - Nàng đáp lại như nghĩ đối phương có ý trách nàng.
"Em có thể uống tùy thích, nhưng mà khi đó Lam Minh phải ở bên cạnh."
Như vậy mới yên tâm.
Lam Minh vốn dĩ chưa từng muốn trách nàng bao giờ, nhưng dù sao đi nữa cũng không nên để mặc công chúa làm những chuyện dễ tổn hại đến nàng.
Tử Minh lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi im lặng hồi lâu, lát sau, thanh âm trong trẻo ẩn chứa một tia cảm xúc không rõ, nàng thì thào:
"Nhưng mà, chúng ta có thể ở bên cạnh thế này được bao lâu..."
Nàng hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lam Minh lại cảm thấy có gì đó như nặng nề hơn hết.
Lam Minh chủ động xoay người nàng lại, nhìn thấy trên mặt nàng bỗng dưng xuất hiện một dòng nước mắt có lẽ còn chưa kịp khô, Lam Minh vì thế nhất thời cuống cuồng ở trong lòng.
Người ta lâu nay nói đúng, khi say vào tâm tình con người thường trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, nàng bây giờ chính là một điển hình.
Lam Minh lấy tay lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, nhẹ giọng trấn an:
"Đừng nghĩ ngợi nhiều, được bên cạnh em thế này dù nhiều hay ít, tất cả đều rất quý giá."
Nói dứt lời, Lam Minh nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
"Bất luận ra sao, hãy luôn ghi nhớ có một người vĩnh viễn không bỏ rơi em, là Lam Minh."
Nàng ngẩng mặt, mỉm cười: "Nghe được lời này, sau này có ra sao cũng sẽ không hối hận."
Lam Minh dịu dàng vuốt lên tóc nàng.
Lâu nay rất hiếm khi thấy công chúa điện hạ yếu đuối, hôm nay tự nhiên nàng rơi nước mắt khiến cho Lam Minh bất giác đau lòng. Bộ dạng hiện tại của nàng đúng là rất đỗi mong manh, lại dễ dàng đốn gục trái tim của bất kì người nào.
Đôi mắt sắp khóc của Tử Minh vì được an ủi mà nhòe đi, nàng im lặng hồi lâu, ánh mắt sau đó lại đặt trên người Lam Minh, giọng nói của nàng pha chút nghẹn:
"Hôm nay Lam Minh không đeo nó?"
Nghe nàng hỏi, Lam Minh bất chợt nhớ ra một thứ quan trọng.
"Lam Minh không thích nó sao?" - Thanh âm hơi nghẹn ngào của nàng nhỏ dần.
Chắc chắn nàng đang muốn hỏi về sợi dây chuyền ấy.
Nhớ ra nó, Lam Minh không biết phải nên nói thế nào với nàng. Nhưng nếu không nói, sợ là Vương Anh công chúa sẽ hiểu lầm mình không thích món quà đó của nàng.
"Minh Minh..." - Lam Minh định nói gì đó, lại ngập ngừng.
"Sao thế?"
"Thật ra..."
"Thật ra thế nào?" - Nàng ngơ ngác thắc mắc, ánh mắt long lanh rất chăm chú dán trên khuôn mặt Lam Minh.
"Hôm ấy Lam Minh đã để nó ở trên bàn, không hiểu sao tự nhiên lại biến đâu mất nữa..."
Vương Tử Minh lắng nghe tới đó, sắc thái hồng hào trên khuôn mặt lập tức tái nhợt.
"Lam Minh đã tìm đủ mọi ngóc ngách nhưng lại không thấy đâu, định là đến khi tìm thấy mới dám..." - Lam Minh lật đật giải thích, nội tâm vô cùng thấy có lỗi - "Xin lỗi em, do Lam Minh đã bất cẩn quá, không thể giữ kĩ nó..."
Trân trọng món đồ của nàng tặng suốt mấy tháng, chợt lơ là một giây thì đánh mất đi lúc nào. Nhớ lại ngày hôm đó, rõ ràng bản thân đã để nó ở trong phòng, Lam Minh không hiểu sao nó lại biến mất một cách vô cớ. Từ hôm đó đến nay, Lam Minh cũng chính là ngủ không yên giấc, trong lòng thấp thỏm ngày đêm, lúc nào cũng lục lọi khắp nơi để tìm, nhưng kết quả thì ai cũng biết.
"Không sao đâu, lỡ rồi... em không có trách."
"Em đừng lo, Lam Minh nhất định sẽ tìm lại được."
Tuy nàng nói là không trách, nhưng Lam Minh vẫn không thể hết áy náy. Bản thân đã bất cẩn đến mức làm lạc mất món đồ của nàng tặng, chỉ bao nhiêu đó thôi đã đủ tồi tệ, nếu xui xẻo có ai đó nhặt được rồi lấy mất, lại càng đáng lo hơn.
"Thực ra thì sợi dây đó mất cũng không quan trọng, nhưng mà..." - Tử Minh mím môi, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
Lam Minh nghiêng đầu nhìn nàng chăm chăm.
"Mà... Lam Minh đã xem hết chưa?" - Nàng khó khăn hỏi, nhất thời bối rối, cúi gằm mặt.
"Lam Minh chỉ vừa xem được bức tranh đầu tiên."
"Chỉ có nhiêu đó thôi sao?" - Nàng nghe vậy liền quay lại, vẻ mặt hiện giờ đã lo lắng rõ rệt.
Lam Minh chợt lúng túng, không lẽ lại đi nói dối nàng, phía sau vốn dĩ vẫn chưa xem hết, làm sao biết được đó là cái gì, đành phải gật đầu thừa nhận.
Nàng nhăn nhó mặt mài rồi thở dài: "Sao ngay cái quan trọng thì chị lại không xem chứ!"
"Không phải đâu, là vì chưa kịp xem qua hết thì..." - Thanh âm của Lam Minh nhỏ dần như ngắt đi.
Vương Tử Minh hiện giờ đã tức đến uất nghẹn, nếu càng nói thêm thì giọng sẽ run run rất khó coi, nàng không thể mở miệng, nên chỉ im lặng nhìn về khoảng không vô định trước mặt.
Một lúc trôi qua, không gian rộng lớn cũng bất chợt im ắng theo, màn đêm tĩnh mịch dường như đã ngủ say, chỉ còn lại hình bóng của hai con người.
Dù sao đi nữa cũng là lỗi của bản thân, Lam Minh nghĩ nên tìm cách để an ủi nàng thì hơn.
"Minh... Tử Minh." - Lam Minh khẽ gọi tên nàng.
Thấy nàng im lặng, hai tay Lam Minh ôm lấy gương mặt nàng xoay qua đối diện với mình.
"Em có gì muốn nói với chị phải không?"
Nàng chầm chậm lắc đầu.
Chắc hẳn nàng đang có tâm tư cất giấu trong lòng, nhưng biết sao được, những thứ cần nói có lẽ nàng đã đem giấu hết vào sợi dây kia rồi.
"Nếu em không nói ra được, vậy thì đến lượt Lam Minh sẽ nói."
Ánh mắt của Lam Minh nhìn nàng mỗi lúc một tràn ngập thâm tình, âm giọng hạ xuống nhưng nghe rất rõ từng chữ.
"Lam Minh rất yêu em."
Trong một lúc cũng không thể diễn tả được hết chân tình đối với nàng, đáp án chân thực nhất vốn đang nằm sâu trong trái tim.
Lam Minh nâng khuôn mặt nàng, để nàng ngẩng đầu lên.
Khóe mắt của nàng hết nóng rồi lạnh, mi mắt động nhẹ như say tình, cả khuôn mặt ửng đỏ tuyệt đẹp phóng đại trước mắt Lam Minh.
Hơi thở nóng ran của nàng gần gũi đến mức Lam Minh có thể cảm nhận qua từng đợt.
Không thể nào kiềm lòng.
Thời khắc đó, đôi môi Lam Minh chủ động khóa chặt môi nàng, nhẹ nhàng đến bất ngờ.
Nàng hơi giật mình, thoáng đờ người, giống như có luồng khí nóng lạnh chạy ngang trong thân thể.
Lam Minh đặt hai tay ở sau gáy Tử Minh, giữ đầu nàng lại, dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng. Tựa như bị thôi miên, nàng để mặc cho đôi môi Lam Minh xâm chiếm, mắt nhanh chóng nhắm lại, nàng nuốt hơi thở vào trong, khuôn miệng xinh đẹp bắt đầu thả lỏng, đáp lại cái hôn của Lam Minh.
Khi nàng đã nương theo, Lam Minh cảm nhận ngày một rõ hương vị ngọt ngào từ nàng truyền đến, lí trí tan chảy, toàn thân nóng bừng, cánh tay Lam Minh di chuyển xuống ôm lấy lưng nàng, nụ hôn thăm dò cũng dần cuồng nhiệt và mãnh liệt hơn ban đầu.
Nàng bám lấy vai Lam Minh, hai tay theo đó choàng ra sau cổ đối phương, cứ thế để cho Lam Minh tùy ý dẫn dắt.
Cảm nhận được nàng có chút bị động, nhất thời lại bị cuốn theo, Lam Minh điều chỉnh một chút, nàng rất nhanh đã làm quen được, đôi môi nàng cởi mởi đáp ứng lại Lam Minh một cách phối hợp.
Mùi rượu nhàn nhạt hòa vào trong hơi thở của nhau, chất lỏng đó ngấm vào trong người làm cho Lam Minh mê mẩn, tiếp xúc với nàng có phần mãnh liệt hơn bao giờ.
Lần đầu chạm môi, nụ hôn lại kéo dài hơn mong đợi, mặc cho mọi thứ xung quanh trôi qua, Lam Minh chỉ muốn cùng nàng chìm đắm một chỗ.
Đôi mắt Lam Minh hé mở, nhiễm một tầng mơ màng. Nụ hôn cuồng nhiệt bắt đầu tiến sâu hơn, xen lẫn chút nóng rực thèm khát, Lam Minh bắt đầu rời khỏi môi nàng lướt dần xuống chiếc cổ trắng ngần, nhẹ nhàng hôn lên đó, khiến da thịt nhạy cảm của nàng run rẩy theo.
Vương Tử Minh hơi cựa quậy người, có lẽ nàng sắp chịu không nổi, Lam Minh thấy vậy chậm rãi dời nụ hôn trở lên khuôn miệng nàng, tiếp tục chiếm đoạt.
Nàng bị hôn đến mức không thể cưỡng lại, cả người chìm đắm trong mê man, toàn thân như sắp bủn rủn, một lúc sau, đến khi đầu lưỡi mãnh liệt dần chậm lại, Tử Minh muốn hớp lấy chút không khí, nàng mới rụt rè tách ra.
Khoảnh khắc Lam Minh vừa dứt nụ hôn, cảm giác hạnh phúc miên man chạy dọc khắp cơ thể, trái tim đập loạn nhịp không ngừng.
Chầm chậm ngẩng đầu, Lam Minh thấy nàng đang ngượng ngùng đỏ mặt.
Lam Minh tìm lại lí trí, hít thở sâu, nhận lấy chút mùi hương cuốn hút trên cơ thể nàng, thân mật lúc đó mới dừng lại.
Nụ hôn đầu tiên trao cho nàng, đắm say đến nỗi không màng thời gian.
Trong màn đêm, Lam Minh thì thào tên nàng trong vô thức, âm giọng trong trẻo hơi khàn đi, lại có chút mê người.
Nhớ lại cảm giác thân mật vừa nãy cùng nàng, Lam Minh bất giác cười mỉm, tự cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất thế gian.
Về phía nàng, bình thường nàng không thấy Lam Minh chủ động, lúc nãy có cơ hội Lam Minh liền lộ bản chất như lang sói, thiếu chút nữa đã làm càn. Nếu không phải đang ở bên ngoài, nàng không biết tiếp theo sẽ ra sao.
"Lam Minh cả gan thật, mới hôn lần đầu mà dám chiếm thế thượng phong trước bản công chúa."
Lam Minh cười trừ, kề vào tai nàng, lời nói nghe ra ám muội: "Vậy thì công chúa hãy chiếm thế lại đi."
"Nhìn Lam Minh hiện tại đúng là không quen mắt, không đứng đắn tí nào."
Ánh trăng mờ nhạt phủ lên gương mặt khuynh thành của nàng, chân thực đến nỗi mơ hồ.
Lam Minh thôi đùa giỡn, lại xoay qua ôm gọn thân thể nàng vào lòng, vòng tay bỗng dưng siết chặt hơn. Nàng bị ôm chặt liền nhúc nhích trong lòng, hai tay vùng vẫy nhẹ, Lam Minh bắt lấy cánh tay nàng, nhẹ giọng lại:
"Nào, để Lam Minh ôm em một chút."
"Làm sao vậy..."
"Không sao cả, chỉ là muốn được ôm em nhiều hơn mà thôi."
"Hôm nay Lam Minh thật lạ."
Thật lạ.
Không biết vì sao, trong lòng Lam Minh bỗng nhiên cảm thấy mông lung bất an, chỉ muốn ôm nàng lâu hơn một tí, níu giữ lại chút hơi ấm từ nàng, không muốn rời xa nàng nửa giây.
Công chúa như hiểu được tâm tình của Lam Minh, dụi mặt lên vai đối phương, nhỏ giọng nghe không ra cảm xúc:
"Sau này có xảy ra chuyện gì, Lam Minh vẫn chấp nhận yêu em chứ..."
"Sao em hỏi vậy?" - Lam Minh biết nàng đang có phiền muộn nên mới hỏi những câu kì lạ như thế.
"Chỉ là muốn lắng nghe lại từ chính miệng Lam Minh mà thôi."
Lam Minh siết chặt cái ôm, thanh âm nghiêm túc đáp lại:
"Lam Minh yêu em, cả đời này, kiếp sau đi nữa vẫn chỉ yêu em."
Đời này kiếp này, Lam Minh chỉ có thể yêu một mình nàng.
Nàng cong nhẹ khóe môi, âm giọng rất khẽ: "Em cũng vậy."
Bầu trời đêm hôm nay lại mịt mờ, vài áng mây đen kịn trôi ngang, không còn nhìn thấy hình ảnh sao Bắc Đẩu đẹp đẽ giống trước đây.
Ngày hôm nay, có lẽ Lam Minh không thể cùng nàng ngắm sao rồi...