Hoa Huyền được người ta đưa đến cơ quan y tế gần nhất. Khoảng một giờ sau thì Hoa Huyền tỉnh dậy nhưng còn rất yếu nên lại thiếp đi.
- " Alo, có phải là người nhà của bé Hoa Huyền không ạ, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy".
- " Vâng, chào cô" Châu Thiên đáp
- " Hoa Huyền em ấy bị rơi xuống sông, giờ đang ở trung tâm y tế,......" Tiếng giáo viên chủ nhiệm vẫn còn vang vọng trong cái điện thoại bàn. Tay của Châu Thiên run run làm rớt luôn cái máy xuống đất. Không cần nói nhiều, nó chùm cái áo khoác rồi hớt hải chạy đi đến đó.
Cả người đầy mồ hôi, mang dép ngược nhưng Châu Thiên chẳng thèm quan tâm. Con tim còn đang đập nhanh hơn cả hơi thở, khi đi đến giường bệnh của Hoa Huyền, nó không kịp được nước mắt mà muốn khóc. Nó không biết tại sao lại muốn khóc, nó không hiểu. Nó ghét Hoa Huyền, nếu nói vì thằng nhóc mà khóc thì nó sẽ quả quyết từ chối. Nhưng chẳng phải bây giờ nó đang khóc trước mặt Hoa Huyền sao, nó không hiểu tại sao, cảm xúc này là gì. Càng lạ hơn nó bắt đầu an tâm khi biết Hoa Huyền vẫn còn an toàn.
Đến chiều tối, ba mẹ Hoa Huyền mới chạy hối hả đến. Hoa Trắc Lâm là ba của Hoa Huyền luôn dễ buôn thả con cái, ông nghĩ con mình đủ lớn để hiểu biết mọi chuyện. Còn Giang Liễu là mẹ cậu luôn là con người của công việc, nhưng cũng lo lắng cho cậu nên đã nhận nuôi Châu Thiên về để hai anh em giúp đỡ nhau. Cả hai người họ đều biết Châu Thiên là đứa trẻ tốt nên lí do cậu bé ngã không phải ở lỗi Châu Thiên mà chắc là do Hoa Huyền thích vui chơi nên lỡ chân té.
Sau khi hoàn tất thủ tục, họ cùng hai người đến một nhà hàng tốt và dùng bữa ở đó.
Về nhà, ba của Hoa Huyền căn dặn Châu Thiên vài ngày này giúp ông chăm sóc cậu thật tốt và cho Châu Thiên một cái thẻ tín dụng để dễ sử dụng. Châu Thiên về phòng riêng và nằm ngẫm lại cảm xúc lúc trưa và cảm thấy có gì đó mới mẻ xảy ra.