Tới đồn cảnh sát, vội vàng mở cửa xe xuống thì cùng lúc với Thượng Âu Dật cũng có một người đàn ông chạy đến. Hai người nhìn nhau đầy dấu chấm hỏi nhưng rồi không ai nói với ai mà chạy vào đồn cảnh sát.
" Tìm ai?" Anh cảnh sát đứng đó cất giọng.
" Đường Ôn Mạn!" Giọng hắn có chút gấp gáp nhưng vẫn giữ được phong thái hiên ngang.
Tưởng Vũ cũng nói cùng lúc với hắn:" Tả Dư!"
…
Đường Ôn Mạn nhìn thấy hắn thì miệng cười cười vẫy tay. Trái lại Tả Dư không biết vô thức mình nhìn chăm chăm Tưởng Vũ, mắt đã ngấn lệ. Thượng Âu Dật nhìn bộ dạng tóc bù xù, mặt có bị xước ở mũi của cô thì vội chạy đến ôm cô vỗ về.
" Không sao không sao! Em để anh giải quyết nhé, trả thù cho em!"
Đường Ôn Mạn còn an ủi ngược lại hắn:" Bình thường, họ mới là bị em đánh!"
Thượng Âu Dật ngoái nhìn bốn cô gái còn thảm hơn. Ngưởi thì chảy máu mũi, người rách cả váy, người mặt im dấu tay của cô,…còn đang ấm ức khóc. Tưởng Vũ thấy mặt Tả Dư có dấu tay lại chảy máu khoé miệng thì rất nóng mắt, anh giận dữ đập bàn rồi nói giọng như gầm lên.
" Chuyện gì đây?"
Một trong số cô gái mở miệng oán than:" Thật ra con nhỏ này vốn dĩ tôi chỉ tính mắng nó nhưng mà con nhỏ kia ở đâu ra lao vào đánh cùng. Rõ bao đồng, xong rồi còn đánh bọn tôi te tua!"
Tả Dư lúc này mới lên tiếng:" Nói chuyện tôn trọng chút đi, ‘con nhỏ’ nào cơ? Rõ ràng bạn trai cô tiếp cận xin số điện thoại tôi, tôi cự tuyệt rõ ràng nhưng cô không tin còn kéo bạn bè mắng chửi tôi. Cô gái kia nắm tóc tôi trước.". ngôn tình hài
Đường Ôn Mạn lườm mấy cô gái:" Đúng rồi xong em thấy mới lao vào cứu chị Tả Dư!"
…
Cuối cùng mấy cô gái kia phải cúi đầu xin lỗi họ rối rít mới được thả đi. Hai người đàn ông đưa hai người phụ nữ của họ trở về.
Tưởng Vũ vừa chườm má cho cô giọng còn trách khẽ:" Em đấy! Yếu nhớt, còn bị đánh tới nông nỗi này. Đường Ôn Mạn kia người còn thấp hơn em nửa cái đầu, nhỏ nhỏ mà cô gái quật ngã hết mấy người kia. Em cần rèn luyện sức khoẻ thêm đấy!"
Tả Dư vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe anh giáo huấn, không động tĩnh mấy.
" Đường Ôn Mạn cũng thật là con người rộng lượng. Cũng chẳng để tâm chuyện quá khư mà chấp nhận giúp tôi, làm bạn với tôi!"
Anh gật đầu với cô:" Em ổn chứ? Hôm nay Âu Dật…’’
Tả Dư mỉm cười:" Hình như tôi nhận ra tôi cũng không yêu anh ấy như tôi nghĩ. Bây giờ chẳng còn cảm giác ấy nữa, còn lại bây giờ là sự ngưỡng mộ tình yêu của họ. Tôi cảm thấy Đường Ôn Mạn đáng có được anh ấy! Tôi còn thấy bản thân rất muốn làm bạn với cô ấy!"
…
Đường Ôn Mạn lần này phải trở về Châu Âu gấp. Bên đó có chuyện gì mà bà Đường đổ bệnh cho gọi cô về ngay. Cô gọi cho chú thì không bắt máy cho dù là gọi vô số lần. Điều đó còn làm cô lo hơn.
Tới Đường gia cô chẳng có tâm trạng mà theo người giúp việc chạy thẳng đến phòng bà nội. Bà nhìn thấy cô thì bật dậy nắm tay cô. Mặt bà vẫn hồng hào, không chút gì có vẻ là bị bệnh.
" Bà nhớ con quá Mạn Nhi! Lâu lắm rồi không về đây với bà!"
" Bà bị đau ở đâu ạ! Bà có mệt không?"
Bà Đường:" Không sao không sao! Bà có bị cái gì đâu, khoẻ như trâu luôn ấy chứ! Ta gọi con về còn có chuyện quan trọng hơn!"
" Gì vậy ạ?"
" Nam Kỷ nó đi công tác tới vùng quê của nước T đả hơn nửa năm, tự nhiên mới đây về mang theo một cô gái bảo muốn cưới cô gái đó."
Đường Ôn Mạn ngờ vực hỏi bà:" Gì cơ? Bà chẳng lẽ thấy cô ấy không môn đăng hộ đối nên… không tác thành sao?"
Bà Đường đánh khẽ vào tay cô:" Không có đâu! Vấn đề ở đây là bà muốn giúp cô gái đấy… cái gì mà tên là Hoa Tĩnh ấy không bị coi thường! Bà đang vào vai nghiêm khắc để uốn nắn cô ấy. Muốn con về đây giúp bà giúp đỡ cô gái kia."
Cô à một tiếng:" Vậy là bà muốn con đóng vai ác chung đúng không?"
" Con bé này!"