Đường Ôn Mạn và Uông Gia Đinh lấy đồ ăn quay về đã thấy trên bàn tròn đầy đủ mọi người ngồi quây quanh. Thượng Âu Dật và Tả Dư cũng là lấy xong đồ ăn. Chỗ của hai người là hai cái ghế giữa Thượng Âu Dật và John.
Hắn nhẹ kéo ghế cho cô, cô chẳng nể nang định ngồi sang bên cạnh thì cổ tay bị nắm lại, kéo ngồi xuống ghế. Mọi người đang mải nói chuyện rôm rả, bận ăn uống nên chẳng ai để tâm hắn kéo cô ngồi xuống. Uông Gia Đinh vừa đặt đĩa xuống thấy Đường Ôn Mạn đã ngồi thì cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh John.
" Làm gì vậy!" Cô nhỏ giọng, miệng còn chẳng mấp máy.
Thì không đáp, cứ ăn một các thản nhiên. Thấy mình bị ngó lơ, cô liếc hắn một cái rồi cười khẩy. Lấy nĩa ăn tôm. Bữa cơm cứ thế mà diễn ra bình thường. Thạch Đào khen tấm tắc bánh kẹo của Tả Dư cho.
" Kẹo của chị mua ngon lắm đó!"
" Mới đó mà em đã ăn rồi sao! Haha em thích là tốt rồi!"
Khóe miệng Mạn Mạn giật giật, trong đầu thầm nghĩ Đào đầu heo này nói dối không biết ngượng miệng. Muốn lấy lòng ‘mỹ nhân’ thì có.
Haley:" Chị Du Du ( Dư Dư). Bạn trai chị có vẻ ít nói nhỉ?"
Tả Dư ngượng ngùng cười nhẹ, tay đặt lên bàn tay đang đặt lên bàn của hắn.
" Anh ấy đó giờ luôn ít nói mà! Chị nói nhiều, anh ấy lắng nghe!"
Bọn bạn ồ lên, Uông Gia Đinh cũng hùa theo cười cười nói gì đó với John bên cạnh.
Đường Ôn Mạn không khỏi liếc nhìn bàn tay Tả Dư đặt lên tay hắn. Cô nuốt miếng tôm còn chưa nhai kỹ nên bị nghẹn. Thấy cô nghẹn, Thượng Âu Dật rút tay ra khỏi tay Tả Dư đồng thời cầm cốc nước hoa quả của mình đưa cho cô. Đường Ôn Mạn nghẹn mà mặt đỏ lựng, mắt nhắm lại. Nhận lấy ly nước mà uống một hơi.
Thấy bên tai âm thanh dần lắng xuống, lưng cũng được vuốt vuốt cho xuôi thì cô mở mắt ra. Mấy đứa bạn trố mắt nhìn cô, ánh mắt sững sờ của Tả Dư và Uông Gia Đinh đang cầm cốc nước lơ lửng trước mặt.
Cô e dè ngồi thẳng người lên tránh đi bàn tay của hắn. Đứng dậy lấy cớ đi toilet.
Không khí gượng gạo vô cùng, Thượng Âu Dật chẳng hề e dè những ánh mắt kia mà thản nhiên uống ly nước cô vừa uống.
Tả Dư cười cười xua đi không khí ấy, tìm chủ đề để nói. Uông Gia Đinh không thoải mái, cậu nghi ngờ hai người này có mờ ám.
Đường Ôn Mạn đang rửa tay trong nhà tắm. Hất nước lên mặt liên tục. Nước lạnh làm cô run lên. Mới đầu cô còn chưa tin nhưng từ miệng Tả Dư nói, đó chắc chắn là thật rồi. Rằng hắn không chờ cô nổi, đã có người yêu rồi. Vậy đính hôn kia chắc với hắn chỉ là trò trẻ con vớ vẩn thôi. Nhưng…cô thật sự xem trong điều đó mất rồi!
Nước chảy tong tỏng xuống bông rửa mặt, nước lạnh lẫn nước mắt. Cô đã từng nói với hắn rằng, mình sẽ không cho hắn hủy hôn, cưới người khác nhưng mà bây giờ…cô thấy nó thật sự nực cười. Cô chẳng có quyền gì cả! Thậm chí khi đó cô còn chưa đủ lớn, đủ tư cách thốt ra điều đó. Nực cười thật. Cô soi gương, thấy bản thân tóc có chút rối, mặt mày tèm lem nước lẫn nước mắt. Thảm hại thật! Đã vậy thì cô phải cho hắn biết mặt. Có chết cô cũng sẽ không cầu xin tình cảm của hắn.
Đường Ôn Mạn ngang ngạnh từ nhỏ, cũng vừa mềm mại vừa cứng cỏi. Lớn rồi bản thân cô càng trở nên cố chấp và rắn rỏi hơn.
Nhớ lần bị bóng rổ bay vào mặt, quả bóng đó cũng mạnh nhưng chỉ đập vào tai cô. Cô không đau lắm nhưng không hiểu sao nước mắt rơi lã chã. Các bạn còn tưởng cô bị sao cơ. Nhưng một số bạn ở đó còn mỉa mai cô là đứa yếu đuối, có chút đau cũng khóc rồi.
Bản thân cô thật sự không hề muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi. Cô ghét việc bị chê dễ khóc, yếu đuối nên từ lúc đó đã tự nhủ tìm cách khắc chế nó.
Rút tờ khăn giấy, khẽ lau mặt, vuốt vuốt tóc mai cho gọn gàng rồi bước ra ngoài.
Hành lang trống trải, từ phòng vệ sinh nữ đi ra cô đã thấy hắn đứng dựa tường, hai tay đút vào túi quần, mặt hờ hững không cảm xúc ở đó.
Đường Ôn Mạn biết Thượng Âu Dật đang chờ mình nhưng cô lướt qua hắn một cách vô tình. Thượng Âu Dật kéo giật cô lại ép vào tường.
" Em…!"
Đường Ôn Mạn không dè dặt nhìn thẳng mắt hắn " Anh tránh ra!"
" Em sao lại tránh anh!"
Cô cười nhạt:" Chẳng phải anh có hồng nhan tri kỉ kia rồi sao! Chuyện anh dấu em em không tính toán với anh."
" Em…Anh thật sự có nỗi khổ riêng!"
Đầu cô suy nghĩ rằng trong tiểu thuyết người đàn ông nào chả nói vậy. Cô chẳng buồn đôi co.
" Vậy anh nói thử xem nỗi khổ của anh là?"
Thượng Âu Dật trước tới nay hắn chừa từng giải thích với bất cứ ai. Con người hắn là thế, đánh chết cũng không chịu giải thích. Bản thân hắn không thể cũng không biết nói như thế nào.
Cô đẩy hắn nhưng không thể thoát ra khỏi vòng tay.
Cô hừ một tiếng:" Anh…trước đây sao em chẳng biết là anh lằng nhằng như vậy đấy."
" Muốn nói thẳng đúng không! Cô giật phăng giây chuyền trên cổ, có treo chiếc nhẫn bạc đính kim cương nhỏ nhắn ra khỏi cổ một cách mạnh bạo. Hành động đó thật sự làm hắn sững sờ. Cô kéo tay hắn, đặt sợi dây lên. Nhân lúc hắn đang ngớ người nhìn vào thứ đang cầm trên tay thì cô quay đi.
" Mạn Mạn!"
Cô dừng lại, môi hơi run run, tay nắm lại nói chậm rãi:" Chuyện đính hôn trước đây coi như em hủy hôn với anh. Có thể anh coi đó là trò đùa nhỏ nhặt mà sao em nhớ thế…" nhưng em thật sự coi trọng điều đó. Những lời sau đó cô không tài nào thốt lên được. Không quay đầu mà đi thẳng. Lại không kìm được mà mắt đỏ hoe.
Người đàn ông phía sau nhìn cô, quan sát kĩ lưỡng, không đuổi theo mà chỉ đứng đó. Cô cao thêm rồi, cơ thể cũng mảnh mai hơn rồi. Bóng lưng ấy thật khiến hắn cảm thấy xa lạ. Mặt cũng góc cạnh hơn, đặc biệt là đôi mắt không còn nhìn hắn trìu mến mà nũng nịu nữa. Thượng Âu Dật nắm sợi dây chuyền trong tay thật chặt đến nổi gân xanh. Đá mạnh vào tường rồi đi vào nhà vệ sinh…hút thuốc.