Bản ghi âm vừa phát, mặt ‘thầy giáo Tề’ đỏ như muốn nhỏ máu. Hắn nào có biết Khương Mạn âm hiểm tới vậy, thế mà còn ghi âm lại. Có bằng chứng ở đây, hắn có tìm cách làm ầm lên cũng không tránh được việc bị mọi người chế giễu. Ai bảo anh ta là người kiếm cớ gây sự trước, gây sự không được bây giờ lại còn bị người ta bắt lỗi!.
Lần này đến phó đạo diễn cũng thấy xấu hổ, ảnh mắt kỳ quái liếc sang Tề Lỗi. Mặc dù Tề Lỗi nuốt không trôi cục tức này nhưng vẫn kiêu ngạo như trước, ngạo mạn ném lại một câu:
“Khương Mạn, coi như tôi không đúng”
Anh ta rũ đầu trừng mắt liếc Khương Mạn, sờ sờ mũi rồi bỏ đi, hình như đi tìm Trần Minh để phàn nàn.
Advertisement Phó đạo diễn muốn mắng Khương Mạn vài câu, nhưng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt băng lạnh của cô ấy, Khương Mạn nhấc mày nhìn sang.
Phó đạo diễn nhớ tới cảnh cô ấy đá Tề Lỗi mấy cái, trên trán liền đổ mồ hôi vẫn nên ngậm mồm vào thì hơn. Quay đầu đi theo hướng Tề Lỗi rời đi.
“Khương Mạn, chị giỏi thật đó!”
Tang Điềm đi qua giơ ngón tay cái lên: “sức chiến đấu đạt tiêu chuẩn, không ngờ chị còn biết đánh đấm”.
Hôm nay Tang Điềm đến khá muộn cho nên bỏ qua màn trình diễn của Khương Mạn. Khương Mạn vẫn nhớ đối phương là ai, cô ấy và Tang Điềm đều là ngôi sao nhí ra mắt cùng thời điểm với nhau. Lúc nhỏ có hợp tác vài lần, chỉ là sau này không còn liên lạc với nhau nữa nên cũng dần xa cách.
Những ký ức trong đầu rất xa xôi, Khương Mạn nhìn ra ý nghi hoặc trong mắt Tang Điềm, tình bĩnh nói:
“Em cũng rất giỏi, chuyên nghiệp vô cùng”.
Advertisement Tang Điềm ngốc mất một lúc mới kịp hiểu, Khương Mạn là đang nói tới lúc cô ấy đá chảy máu mũi Tề Lỗi, bản thân mình đứng chặn tầm ống kính.
Ánh mắt cô ấy hơi thay đổi, lúc nãy rõ ràng Khương Mạn đứng quay lưng lại với ống kính, sao cô ấy lại biết mình làm chuyện này?. Tang Điềm mím môi cười mỉm, nói nhỏ một câu:
“Em cũng không thích tên đàn ông tầm thường đó, cả ngày chỉ biết khoe cơ bắp, bản thân chả ra gì nhưng lại coi thường người khác.”
“Chị Khương Mạn lần này chị chính là trừ hại cho dân, nhưng mà tên đó lòng dạ hẹp hòi, em sợ hắn sẽ nghĩ cách gây phiền phức đó”
“Cách giải quyết rắc rối của chị nhiều lắm” Khương Mạn cười một cái, vẫn cám ơn Tang Điềm một tiếng.
Tang Điềm cười híp cả mắt, sau đó dùng ánh mắt long lanh nhìn cô ấy: “Chị giỏi hơn nhiều so với lời đồn đại của bọn họ”.
“Cũng bình thường thôi, chị trong lời đồn mới giỏi”
Khương Mạn nghiêm túc nói một câu: “Cần nhịn tức giận, không được một đấm đấm chết kim chủ, vẫn có chút khó khăn.”
Tang Điềm nói xong phát hiện mình lỡ mồm, sợ Khương Mạn hiểu nhầm đang muốn giải thích lại nghe thấy cô ấy nói câu này, không khỏi buồn cười.
“Chị Khương Mạn, chúng mình thêm weixin nhé?”
“Được.”
Tang Điềm chính là một đứa trẻ hoạt bát, hoà đồng trong đoàn phim, mới nói một hai câu đã thân thiết với Khương Mạn. Lúc đang nói chuyện, lão Châu và mấy diễn viên võ thuật bước đến, thái độ của tất cả mọi người có chút khó xử.
“Cô Khương, lúc nãy thực sự xin lỗi cô.”
Khương Mạn nói: “Không liên quan tới các anh, không cần xin lỗi.”
Tề Lỗi rõ ràng cố ý đâm vào cô, Khương Mạn cảm thấy mấy diễn viên võ thuật phản ứng lại để tự bảo vệ bản thân thì chả có gì sai cả.
Nói trắng ra, hôm nay cô và đám người này mới gặp nhau lần đầu, căn bản đều là người lạ.
Người ta giơ tay giúp đỡ cũng là một phần ân tình, bàng quan đứng một bên nhìn cũng chả có gì đáng oán hận.
“Ha ha, cô Khương phân rõ trắng đen, không giống Tề Lỗi……”
“Đúng vậy, không ngờ cô Khương giỏi như vậy, đến tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ……”
Mấy diễn viên võ thuật cười ha ha nói.
Lão Châu cũng nói: “Cô Khương, nếu sau này Tề Lỗi tới gây sự với cô, cô cứ yên tâm, tôi sẽ đứng ra làm chứng giúp cô!”
Lão Châu vừa nói xong lời này, xung quanh bỗng nhiên im lặng. Các diễn viên võ thuật khác không muốn đắc tội với Khương Mạn, nhưng lại càng không muốn đắc tội với Tề Lỗi. Hai người này ai cũng không thể đắc tội được.
Khương Mạn cũng chả để tâm tới thái độ của những người khác, cô ấy nói với Lão Châu một câu cám ơn. Sau đó cúi đầu nhìn thời gian rồi nói một câu: “ Lại nói, đoàn phim có phát cơm không?”
“Hả?” Tang Điềm và mọi người đều ngây ra một lúc rồi mới nói : “có phát”
“Vậy thì tốt rồi, trưa rồi, không phải nên đi ăn cơm sao?” Khương Mạn nở nụ cười sáng lạn rồi lại nói: “Đi ra đâu để lấy cơm?”
Lão Châu lập tức trả lời: “ Tôi, để tôi giúp cô đi lấy.”
Lộ Lộ cũng mau chóng đứng lên: “Chị Khương, em đi cho!”
“Không cần không cần, để chị tự đi, mọi người dẫn đường là được rồi.”
Khương Mạn có vẻ như gấp không đợi được nữa rồi, quay qua nhìn Tang Điềm hỏi: “Em ăn không?”
Tang Điềm lắc đầu: “Em tự mang đồ ăn, buổi trưa chỉ có thể ăn dưa chuột thôi.”
Khương Mạn à một tiếng lại hỏi: “Vậy suất cơm của em cho chị được không?”
Tang Điềm: “???” cô ấy ngốc mất ba giây mới gật đầu.
Khương Mạn cười rộ lên, đôi mắt màu lưu ly được pha trộn từ nhiều dòng máu, lúc không cười làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng người khác chớ tới gần. Như có một loại áp lực, chỉ cần một lời không hợp sẽ quật ngã bạn. Nhưng lúc cười lên, hai con ngươi lấp lánh rạng ngời, lóng lánh như những ngôi sao, giống như dải tinh tú trên bầu trời mê hoặc lòng người.
Tang Điềm đứng gần nhất cảm thấy tim mình như bị đổ gục, vô thức nín thở. Các diễn viên đứng xung quanh cũng như chết lặng.
“Cám ơn, em là người tốt”
Tang Điềm được khen, ôm chặt trái tim đang đập loạn của mình, quay lại xe bảo mẫu của mình lặng lẽ gặm dưa chuột.
Sau khi Khương Mạn đi, chỉ còn lại mấy diễn viên bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán.
“Khương Mạn xinh đẹp thật đó, Tang Điềm cũng đẹp nhưng vẫn có phần lép vế hơn……”
“Còn làm người khác ngạc nhiên thực sự, có bản lĩnh đá người nữa……”
Mấy diễn viên võ thuật nhao nhao bình luận.
Có người thì thầm: “tôi thấy cô ấy không giống với loại người mà mấy người trên mạng hay nói……”
“Cũng chưa chắc, người ta là diễn viên, có khi là do kim chủ là người không tốt thì sao?
“Thế vì xương đầu của vị kim chủ này cũng chắc lắm nhỉ?
……
Khương Mạn nhận hộp cơm xong, mặc kệ ánh mắt kỳ quái của tất cả mọi người trong đội hậu cần, vui vẻ ngồi xổm bên ngoài trường quay bắt đầu bữa ăn.
Lộ Lộ và Lão Châu cũng hiểu ra tại sao cô ấy lại muốn tự tới lấy cơm.
“Chị Khương, chị ăn hết không?” Lộ Lộ không nhịn được hỏi một câu.
Một phần đầy ắp đó!!
“Sáng ăn còn chưa đủ no, chỗ này không nhằm nhò gì, mà lãng phí đồ ăn là không nên.”
Khương Mạn vùi đầu vào ăn cơm, từng miếng từng miếng, lại còn lim dim mắt hưởng thụ bữa ăn này. Giống như thưởng thức được mỹ vị của nhân gian vậy.
Lộ Lộ và Lão Châu cũng không đói lắm, vậy mà nhìn cô ấy ăn cơm tự nhiên lại thấy hơi đói. Cũng mau chóng đi lấy phần ăn của mình, vừa đưa một miếng vào miệng, hai người đều có biểu cảm khó hiểu. Hương vị cũng bình thường thôi mà.
Thịt băm đảo chua ngọt, thịt thái sợi ướp ngũ vị và thêm một phần sườn hầm khoai tây, bình thường đến mức không còn gì bình thường hơn. Thế mà nhìn Khương Mạn say mê đến vậy!
Lão Châu lặng lẽ ăn hết hộp cơm của mình, trước khi đi còn thấy hộp cơm đầy ắp của Khương Mạn đã hết sạch sẽ. Lão Châu là người tập võ mà cũng phải cảm thán một câu, dạ dày người này kiếp thật!
Lộ Lộ không muốn ăn lắm, gắp được hai đũa đồ ăn thì không ăn nữa.
“Em không ăn nữa à?” Khương Mạn hỏi.
Lộ Lộ gật đầu.
“Vậy đưa chị nhé”
Lộ Lộ ngạc nhiên: “Nhưng đồ này em ăn qua rồi, chị Khương vẫn chưa ăn no à?”
“Cũng tạm”
Lộ Lộ nhìn cái hộp cơm hết sạch, còn sạch hơn cả chó liếm nữa, đúng là cạn lợi rồi, sau đó cô ấy mới nói: “Để em đi lấy một hộp nữa cho chị nhé”
“Không cần” Khương Mạn lắc đầu, cầm lấy hộp cơm gần như còn nguyên trong tay cô ấy, “Hộp cơm của em gần như còn nguyên, bỏ đi thì tiếc lắm.”
Biểu cảm trên mặt Lộ Lộ hết sức kỳ lạ, hai ngày nay do trợ lý trước đây từ chức nên cô mới được sắp xếp đến đây làm việc cùng Khương Mạn. Nếu mà nói đây là do Khương Mạn giả bộ, thì ở trước mặt cô Khương Mạn đâu cần phải đóng kịch như vậy, quan trọng nhất là……nhìn Khương Mạn ăn một cách ngon lành như vậy, làm người ta có một loại cảm giác……
Sao nhỉ…… Một loại cảm giác hạnh phúc.
Từng miếng từng miếng, ăn với tâm trạng hạnh phúc và thỏa mãn, cứ như được ăn đồ ngon nhất trên thế giới này vậy.
Lộ Lộ không để ý, cách nơi bọn họ ngồi ở một bãi đất trống phía xa xa, có một chiếc ô tô đang đỗ. Tầm nhìn của nam nhân xuyên qua lớp kính xe, nhìn bộ dạng say mê ăn uống của Khương Mạn, thật lâu sau cũng không nhúc nhích…