Liên quan tới bí mật cấp cao, không ai dám nói lớn tiếng: “Tôi nghe nói người nắm quyền của gia tộc Lancelot có một nửa huyết thống Đế Quốc đấy, hình như còn có liên quan đến nhà họ Khương, chính là ……”
Advertisement
Không ai dám nói tiếp.
Advertisement
Lancelot, nhà họ Khương, Khương Mạn……còn chưa rõ ràng hay sao?
Có người ngó một vòng quanh phòng triển lãm, vui sướng khi người khác gặp họa mà nói: “Tây bán cầu chính là do gia tộc Lancelot nắm giữ, con đường của Hoa Thành Hùng đi vào đường cùng rồi ……”
“Buổi triển lãm này chắc là lần giãy giụa cuối cùng trước khi chết rồi nhỉ, nghe nói ông ta đã lấy hết khoản tích góp cá nhân của mình ra mới thu hút được những vị tai to mặt lớn này tới....”
“Hoa Thành Hùng những năm đầu chính là dựa vào mấy món đồ sưu tầm này mà phất lên, đáng tiếc, số tranh này tốt thì tốt thật đấy, nhưng sau hôm nay chỉ e là toàn bộ sẽ đổi chủ rồi……”
Trên đời này trước giờ đều không thiếu những kẻ hóng hớt và thích đổ dầu vào lửa như này.
Niềm vui nỗi buồn của mỗi người đều không giống nhau.
Người thanh niên sau khi ‘nghịch ngợm’ xong, thì đi về phía chiếc bàn cao ở trong góc.
“Anh cả, anh cũng thật biết cách ném đá giấu tay đấy.” Cậu hai nhà họ Tề không nhịn được mà nói.
“Cái này gọi là vui một mình không bằng vui cùng nhiều người, Hoa Thành Hùng mở ra buổi triển lãm những bức tranh sưu tầm này là muốn nhân cơ hội này bán ra mà hồi lại tí máu.”
Cậu cả nhà họ Tề cười nói: “Hôm nay có không ít mấy tên nhà giàu tới, không gây rối một chút thì chúng ta chưa chắc đã chiếm được món hời.”
Cậu hai nhà họ Tề làu bàu: “Anh không sợ đắc tội với nữ thần của em sao.”
Cậu cả nhà họ Tề túm lấy gáy thằng em thứ hai nhà mình, giọng nói nặng nề: “Chú nói là đã quen biết cậu ba nhà Lancelot và Khương Mạn từ sớm, thế sao không biết đường mà giới thiệu cho ông anh cả này hả?”
Cậu hai nhà họ Tề gạt tay anh mình ra, bĩu môi nói: “Anh cả, em phải nhắc nhở anh trước, đại ca của em tính khí nóng nảy, nữ thần của em đánh người cũng ác lắm đấy, anh đừng có giở mấy trò khôn vặt trước mặt họ.”
Cậu cả nhà họ Tề nhún vai, “Yên tâm, anh tự biết chừng mực, khi nào thì dẫn anh đi gặp hai người đó đây?”
Cậu hai nhà họ Tề không lên tiếng, đang nghĩ cách di dời đề tài thì anh ta chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, tròng mắt suýt thì rơi ra.
“Anh cả, em đi rửa tay một tí.”
Cậu hai nhà họ Tề kiếm cớ rời đi, đợi khi anh cả nhà mình giống như con bướm bay lượn khắp nơi để gây rối, anh ta mới đi về phía góc khuất bên kia.