“Anh đi gọi điện thoại.” Bạc Hạc Hiên đứng lên, Arthur cũng vội vã đứng lên nhìn như muốn đi theo.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên nói với Khương Mạn: “Giúp anh chăm sóc em ấy nhé?”
“Được!” Khương Mạn sảng khoái nhận lời.
Advertisement
“Hiên…..” Arthur có vẻ không tình nguyện.
Bạc Hạc Hiên nhìn nó một cái, Arthur ngoan ngoãn cúi đầu.
Bạc Hạc Hiên đi ra xa gọi điện, để lại Khương Mạn và Arthur. Cô ngồi xổm xuống cạnh xoa hai tay vào nhau, rồi quay qua hỏi cậu bé: “Lạnh quá, chị sợ lạnh nhất, em lạnh không?”
Cậu bé lặng thinh.
Khương Mạn cũng không thấy xấu hổ, chỉ quay đầu nhìn cậu bé rồi thần bí nói: “Thật ra chị biết phép thuật, chị không nói cho người bình thường biết đâu, chỉ có ai……”
Ta chỉ ngón tay cái về phía Bạc Hạc Hiên, “Anh ấy còn chưa bao giờ được nhìn thấy, em muốn xem không?”
Arthur vẫn nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn rất cảnh giác.
Khương Mạn cười cười, tiện tay nhặt một thanh củi bên cạnh lên. Ngón trỏ bên tay phải đụng vào thanh củi miệng lẩm bẩm: “Úm ba la tiểu thần tiên, mau cho ta lửa!”
Một giây sau thanh gỗ bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Ánh mắt Arthur mở to hết cỡ, ánh mắt khó tin nhìn sang Khương Mạn.
Còn giật mình lẩm bẩm: “Chị….Chả nhẽ chị cũng là……”
Trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa cô nở một nụ cười. Chuyển thanh củi qua cho cậu bé, cậu bé do dự đưa tay ra một lúc sau mới từ từ nhận lấy thanh củi.
Khương Mạn đưa ngón tay lên môi làm âm thanh bé tiếng thôi, rồi nháy mắt với Arthur: “Rất vui được làm quen với em, đây là bí mật của những người bạn mới, nhớ giúp chị giữ bí mật.”
Cậu bé cẩn thận nắm chặt lấy thanh củi, khuôn mặt trắng bệch từ từ có sức sống hơn.