Người phía sau vô thức lộ ra vẻ hoảng sợ, Lan Quy cúi người xuống, nâng cằm nàng ta lên, hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"
"Bệ hạ, ngài... các người..." Lý Phương không thể nói ra thành lời.
Advertisement
Lan Quy nở nụ cười có chút chết giễu, vẻ mặt vô cùng mê hoặc: "Phu quân tốt của ngươi là khách trên giường của ta, không phải "hắn ta" không nói cho ngươi biết sao?"
“Lan Quy!!” Giọng nói của Bất Ly khàn khàn, cổ họng như sắp bị xé rách, như muốn hộc máu.
Advertisement
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu như tấm màn che cuối cùng bị người ta xé xuống giữa ban ngày.
"Câm miệng..."
"Hắn ta" loạng choạng bò dậy khỏi giường, nhưng lại ngã xuống đất.
Lan Quy trừng mắt nhìn hắn ta rồi cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng tà ác.
Bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve gáy của Lý Phương, đi ra sau lưng nữ nhân đó, cúi xuống, thì thầm vào tai nàng ta: "Nhìn xem, ngươi đã làm Ly nô của ta thất vọng đến mức nào rồi..."
"Thật... Chết tiệt!!"
"Lan Quy dừng tay lại"
Giọng nói như xé ruột xé gan của Bất Ly đột ngột vang lên.
Một tiếng răng rắc, đầu của Lý Phương dưới lòng bàn tay của Lan Quy bị xoắn lại, cổ trực tiếp bị vặn.
Phịch một tiếng, nàng ta ngã xuống đất, đôi mắt mở to không một chút tức giận...
Bất Ly há to miệng như có ai đó không cho hắn ta thở, tất cả âm thanh đều bị nhét ngược vào trong cổ họng, chỉ có âm thanh đứt quãng bị xé rách trong lồng ngực … giống như một ống thổi bị hỏng, không thể phát ra âm thanh...
Một người sống sờ sờ như vậy... một sinh mạng vô tội … chết trước mắt...vì "hắn ta" mà chết...
Lan Quy bình tĩnh đứng dậy, lấy khăn gấm ra lau tay, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bất Ly, nụ cười càng ngày càng ôn nhu:
"Khiến ngươi sợ rồi à?"
Bất Ly nhìn hắn, đôi môi không khỏi run lên: "Nàng ấy mới mười sáu tuổi..."
"Nàng ấy mới mười sáu tuổi!!!"
"Ừ, vì nể mặt ngươi, ta mới để nàng chết toàn thây."
Lan Quy bước qua thi thể của Lý Phương và đi về phía "hắn ta", cúi xuống chuẩn bị ôm.