Tiếng hét thảm thiết thứ hai vang lên, nụ cười của cô dần trở nên biến thái.
Lúc tiếng hét thứ ba vang lên, cô không nhịn được mà bắt đầu hát lên.
Advertisement
“Trên mỗi người chúng ta đều có lông, để tôi dắt anh đi tẩy lông ~”
Giọng hát không có một nốt nào nằm trên khuông nhạc, nếu nói là họng của cô bị Diêm Vương khóa lại, cũng sẽ có người tin.
Advertisement
Trợ lý nghe tiếng hát này, lại nghe tiếng hét thảm thiết, không nhịn nổi mà run lên bần bật, một câu cầu xin cũng không dám nói ra.
Đạo diễn Trần à, không phải người anh em không trượng nghĩa!
Người anh em cũng sợ bị đưa đi mà thôi!
Hai người này chính là ma quỷ!!!
……
Sau khi báo thù Trần Minh xong, bữa tối cũng tới đây là kết thúc.
Chuyện tối hôm nay, Bạc Hạc Hiên cũng đã đánh tiếng trước rồi, dù gì thì tất cả cũng đều là do Trần Minh say rượu nổi khùng mà ra.
Chân tướng vụ việc nấm độc gây ảo giác, nhất định phải chìm xuống dưới đáy biển!
Dù sao thì, lần chết online này cũng không chỉ có một mình Khương Mạn!
Có Khương Lệ Sính và Khương Vân Sênh ở đây, chuyện đưa Khương Mạn về nhà đương nhiên là không đến lượt Bạc Hạc Hiên rồi.
Khương Nhuệ Trạch say như chó, bị Khương Lệ Sính kẹp cổ ném vào ghế sau, tuy nhiên nhìn cái dáng vẻ đó, anh cả Khương càng muốn nhét em trai mình vào cốp xe để mang đi hơn.
Khương Mạn ngồi trên xe của Khương Vân Sênh, cứ lén cười mãi.
“Wax lông với sáp ong, thế mà các em cũng nghĩ ra được.”
Khương Vân Sênh lắc đầu không biết nên khóc hay nên cười, anh ta và Khương Lệ Sính lúc đó không đi theo, nhưng tiếng hét thảm thiết của Trần Minh thì lầu dưới cũng vẫn nghe thấy được.
“Chiêu này là Bạc Yêu Nhi nghĩ ra đấy, không liên quan gì tới người lương thiện là em đây.” Khương Mạn trực tiếp rũ bỏ trách nhiệm.
“Đúng đúng đúng.”
Người dịu dàng nho nhã như anh hai Khương đương nhiên sẽ không lột bộ mặt thật của em mình ra đâu.
“Anh hai.” Tiếng của Khương Mạn chợt trầm xuống, “Anh có biết tại sao Bạc Hạc Hiên lại không ngồi ghế sau không?”