Khương Mạn nghe anh ta nói dông dài, cũng không cảm thấy phiền, cảm giác ấm áp trong lòng lan tràn khắp cơ thể. Cô không thể nhịn được mà mỉm cười.
Khương Nhuệ Trạch dừng nói, gãi gãi đầu ngượng ngùng: "Có phải anh nói nhiều quá rồi không?"
Advertisement
"Không."
Khương Mạn lắc đầu, nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, anh ba."
Advertisement
Khương Nhuệ Trạch như sắp nghẹt thở.
“Vài ngày nữa là buổi công chiếu phim điện ảnh của em, anh hãy giúp em hỏi anh cả và anh hai có rảnh không, em muốn mời bọn họ tới xem phim.
"Rảnh, rảnh! Phải rảnh!"
Khương Nhuệ Trạch không tự chủ được kích động: "Anh ba...... Em gái lại gọi anh là anh ba rồi..."
"Anh phải nói với anh cả và anh hai mới được, hahaha! Đúng, bọn họ biết được sẽ tức muốn chết, không đúng! Còn anh thì sao?Em gái, em không mời anh à?"
“Anh đang ở trước mặt em mà còn phải đặc biệt mời sao?” Khương Mạn thấy anh ta khua tay múa chân vui sướng như một đứa trẻ liền hỏi:
“Anh vui đến mức như vậy sao?
"Chắc chắn rồi! Em không biết hôm qua khi anh cả, anh hai biết em gọi anh là anh trai, bọn họ..."
Khương Nhuệ Trạch đang nói thì đột nhiên dừng lại, ho khan một tiếng, xấu xa nói:
"Bọn họ ghen tỵ muốn chết!"
Khương Mạn nhịn cười, nói: "Kết quả của sự ghen tị là hôm nay anh ra ngoài phải đeo kính râm à?"
Khương Nhuệ Trạch im lặng, không nói lời nào. Rõ ràng, hôm qua sau khi "ngạo mạn", anh ta đã phải trả một cái giá rất đắt...
Đột nhiên Khương Mạn nhớ tới một vấn đề.
"Em nhớ trước đây các anh từng nói, hình như em còn có một người anh trai? Anh tư và em là anh em sinh đôi à?"
Con thứ tư của nhà họ Khương - Khương Tử Mặc.
Tất cả những gì Khương Mạn biết về người “anh trai”này đó là có một người tồn tại.
Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch lóe lên, may mà đã bị kính râm che lại, anh ta sờ mũi nói: "