“Yên tâm, vết răng đã biến mất rồi, những vết còn lại cũng không nhìn ra được gì đâu.”
Khương Mạn lúc này mới thở phào một hơi, trong lòng nghĩ tới cái ‘thuốc giả’ ngày hôm qua của mình đúng là không phí công bôi, hiệu quả tốt hơn cả tưởng tượng.
Advertisement
Hai người tắt mic đi rồi thì thầm vào tai nhau, Mễ Kỳ không nhịn được: “Hai anh chị sao lại thì thầm thế?”
Khương Mạn nghiêng đầu nói: “Nói thầm với nhau không được à?”
Advertisement
Mễ Kỳ: “Cũng không phải là không được, chủ yếu là mọi người đều tò mò ……”
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhìn nhau.
Cư dân mạng trên khung bình luận cũng có dự cảm rồi.
(Anh PD Mễ Kỳ rước nhục vào thân rồi.)
(Mễ Kỳ thật lương thiện, dù cho gặp phải hai đại ma vương ……)
(Tôi đã tiên đoán được dự tính của ma vương, tôi đoán ra được bọn họ nói gì rồi.)
(Lại là một cái giá khác?)
(Bao nhiêu tiền! Nói! Cũng không phải là không trả nổi!!)
Sau khi Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên bốn mắt nhìn nhau, nghiêng đầu nhìn ống kính, hai miệng một lời:
“Tò mò? Nhịn đi!”
Mễ Kỳ: “……”
Cư dân mạng: (……)
(Câu ‘nhịn đi’ này đúng là tôi không ngờ tới!)
(Một cái giá khác cũng không được à? Xem ra là thì thầm chuyện không hề đơn giản rồi!)
(A! Bạc Khương coi chúng mình là người ngoài à, thật quá đáng! Chúng em muốn là người trong cuộc!!)
Không thèm để ý tới ánh mắt u ám của Mễ Kỳ, hai người tự đi về phòng thay đồ nam nữ riêng.
Quá trình thay đồ chắc chắn là không thể quay, mười phút này đối với cư dân mạng mà nói thì đúng là dài như một năm.
Khương Mạn bọc trong áo choàng tắm màu trắng, tóc dài búi thành một cục trên đỉnh đầu, áo choàng tắm dài tới bắp chân, lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn, bắp chân thẳng và thon.
Bạc Hạc Hiên bên kia bước ra hơi chậm, anh cũng thay một chiếc áo choàng tắm, vai rộng eo thon, chẳng khác nào cái móc treo áo di động.
Cảnh tượng này, chỉ có thể hình dung bằng một từ ‘bổ mắt’.
Đặc biệt là hai người cùng mặc áo choàng tắm, đứng cạnh nhau....cảnh tượng bỗng chốc biến thành màu hồng.