Khương Mạn lấy cớ đi vệ sinh, đẩy cái giá treo bình truyền dịch đi quanh khu phòng bệnh VIP
Chị Lam và Lộ Lộ không còn gì để nói, phòng bệnh VIP mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng mà!
Advertisement
Sau khi đi ra ngoài Khương Mạn gọi lại cho Tôn Hiểu Hiểu.
Advertisement
Vừa nhấc máy tiếng Đại Ngọc đã rống lên: “Cái gì?”
Khương Mạn: “Nhớ cô quá.”
Tôn Hiểu Hiểu đang ăn cơm, một hạt cơm chui vào khí quản sặc một trận. Ho xong thì đỏ mặt quát: “Mau nói tiếng người!”
Trợ lý bên cạnh vội vàng nói: “Chị, bé tiếng thôi, bé thôi, chúng ta đang ở ngoài mà……”
Mặt Tôn Hiểu Hiểu càng đỏ. 4 giờ sáng cô ta còn đang phải chui lỗ chó đi tìm Khương Mạn, đợi Khương Mạn lên xe cứu thương xong lại vội vã ra sân bay, suýt thì muộn chuyến bay.
Lên máy bay chỉ được ngủ có một tiếng, sau đó lại đi làm tuyên truyền rồi đi chụp ảnh.
Bây giờ đang ra ngoài ăn cơm thì nghĩ Khương Mạn giờ này chắc cũng tỉnh rồi, cho nên mới gửi tin nhắn. Quả nhiên cô không nên quan tâm Khương đáng ghét, mở mồm ra lại nói mấy câu đáng ghét.
Tôn Đại Ngọc nghiến răng nói: “Cô vẫn chưa tỉnh hẳn đúng không?”
Khương Mạn nghe thấy tiếng ồn bên kia không nhịn được cười: “Sao cô biết tôi ăn đồ bị ngộ độc vào viện? Quan tâm người ta thế mà? Đại Ngọc mồm nói một kiểu lòng nghĩ một kiểu……”
Nghe thấy đầu bên kia nói mấy câu chế giễu, mặt Tôn Hiểu Hiểu càng nóng, càng nghiến răng kèn kẹt nói: “Ai quan tâm cô, đừng có ảo tưởng. Cô không biết cô gây ra chuyện lớn thế nào không?”
“Không biết.” Khương Mạn rất thẳng thắn: “Cho nên mới gọi điện hỏi cô đây nè, rất là kỳ lạ, tôi vừa mở mắt ra đã thấy đạo diễn Khương, anh ta và Khương Nhuệ Trạch kỳ quái lắm.”
Tôn Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc, tối qua vội quá cô cũng chưa nghe rõ mọi chuyện. Nhưng mà dù gì cũng là chuyện riêng nhà người ta, cô không biết mở mồm hỏi kiểu gì, cho nên bây giờ cũng không dám nói bừa.
“Sao lúc tỉnh lại cô không hỏi luôn?”
“Không kịp hỏi, tôi định hỏi chị Lam mà chị ấy cũng chả biết gì.”
Khương Mạn vừa gọi điện thoại với cô ấy vừa đi thang máy lên tầng cao nhất hóng gió, “Tối qua rốt cuộc có chuyện gì? Nói đi xem nào.”
Tôn Đại Ngọc bỏ đôi đũa xuống, không nhanh không chậm uống một ngụm nước, nở một nụ cười hơi kỳ dị: “Muốn biết à? vậy giá hơi cao đấy.”