Bữa cơm này ăn một cách vô cùng bức bối, không có ai nói chuyện, Bạc Hạc Hiên kể từ lúc vào cửa đã không nói một câu nào.
Anh ăn rất ít, có động đũa thì cũng đều là gắp đồ ăn cho Khương Mạn.
Advertisement
Lúc sau, mỗi lần anh nhấc đũa gắp đồ ăn, đều sẽ có người xuất hiện đoạt mất.
Không bao lâu sau, bát và đĩa trước mặt Khương Nhuệ Trạch đều đã đầy ắp.
Khương Lệ Sính ho một tiếng, Khương Vân Sênh nhìn em trai mình cũng bất mãn.
Tên nhóc này đầu lại bị kẹp vào đâu rồi à?
Khương Mạn ngược lại với bình thường, không ăn uống dồn dập, chỉ tùy tiện ăn vài miếng, ngẩng đầu nhìn mọi người, mỉm cười:
“Tôi đi dặm lại lớp trang điểm, mọi người cứ từ từ ăn.”
Dặm lại lớp trang điểm? Mấy từ này phát ra từ miệng Khương Mạn, Trần trọc cũng không tin!
Cho dù cô có nói là tâm trạng không tốt, ra ngoài đánh người một trận thì cũng còn có sức thuyết phục hơn là ‘dặm lại lớp trang điểm’!
Sau khi Khương Mạn rời khỏi, bầu không khí trong phòng ăn thả lỏng một cách khó hiểu.
Bạc Hạc Hiên buông đũa xuống, uống miếng nước.
Khương Lệ Sính dùng khăn giấy lau miệng, nhìn Khương Nhuệ Trạch: “Có cần anh nhắc nhở em nên làm gì không?”
Khương Nhuệ Trạch khóe miệng kéo căng, ủ rũ đứng dậy, đi ra phía tường, một người đàn ông to lớn 1m85 hai tay túm tai, úp mặt vào tường tự kiểm điểm.
Khương Vân Sênh lắc đầu đỡ trán: Không nhìn thẳng……
Khương Lệ Sính nói: “Chuyện xấu trong nhà rêu rao ra ngoài, khiến cậu chê cười rồi.”
“Cũng không tính là bên ngoài.” Bạc Hạc Hiên mỉm cười nói: “Anh cả Khương đừng khách sáo.”
Khương Lệ Sính cau mày, Khương Vân Sênh cũng bất ngờ nhìn vị ảnh đế nào đó.
Anh… cả……?
Khương Husky đang đứng túm tai, quay đầu nhìn Bạc Hạc Hiên, gương mặt đó, biểu cảm đó……lông tơ trên cả cơ thể đều dựng đứng cả lên:
Cậu hãy làm người đi!
Bát tự* còn chưa so đâu, cậu đã tự tiến lên trước rồi, thật sự không coi bản thân là người ngoài à?
(*tục lệ hỏi cưới của người Trung Quốc, trước khi cưới phải so bát tự xem có hợp tuổi hợp mệnh không)