Khương Mạn cười rộ lên: “Tôi tin tưởng thần cách của anh.”
Người đàn ông này đúng là trắng đen đều có, bộ mặt nho nhã này đem đi lừa thế gian, chỉ có Khương Mạn mới nhìn được bộ mặt thật dưới lớp mặt nạ, vừa ấm áp cũng vừa mạnh mẽ.
Advertisement
“Tôi không định giấu anh, chỉ là những việc kia của tôi cũng chưa có manh mối gì.” Khương Mạn chân thành nhìn anh ta nói: “Anh không thích rắc rối mà.”
Advertisement
Bạc Hạc Hiên hít một hơi, từ từ đi về phía cô. Thân ảnh cao lớn như muốn bao lấy cô, như muốn khảm cô vào trong bóng của mình, từ từ nhả từng câu từng chữ: “Em là ngoại lệ.”
Tim Khương Mạn như bị cào nhẹ một cái ngứa ngứa. Một cảm giác trước giờ chưa bao giờ có. Ấm áp, ngọt ngào, lại có một loại cảm giác hoảng loạn khó tả. Đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, không biết từ lúc nào bức tường bao quanh tim cô bỗng có một khe nứt. Có thứ gì đó từ từ bén rễ …….Lặng lẽ đợi ánh nắng ấm áp và mưa xuân đến đánh thức……
Một tiếng sau, bên Thiên Phong Medical, Phong dầu gió bị Đại Ngọc tạt rượu vang đang được rửa dạ dày, rồi chuyển vào nằm ở trong phòng bệnh VIP. Đột nhiên bệnh viện mất điện toàn diện, cả bệnh viện chìm vào bóng tối.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong phòng bệnh VIP của CEO Phong Lăng, nhìn anh ta cười nhe cả hàm răng trắng.
Mở mồm ợ hơi một cái: “Ợ --- ”
Một giây sau Khương Nhuệ Trạch như con hổ vồ mồi vồ lấy đối phương.
Bốp—
Khương Nhuệ Trạch vả một cái đánh thức vị Phong - CEO từ trong mộng tỉnh dậy.
Phong Lăng sững sờ, không nhìn rõ gương mặt của Khương Nhuệ Trạch trong bóng tối, kinh hãi nói: “Ai đấy?”
Bốp –
Lại một cái bạt tai nữa.
Phong Lăng hét lên, máu mồm gỉ ra, cảm giác như răng cũng sắp long ra rồi. Lại nghe thấy giọng khàn khàn của đàn ông, nghe như đang dùng máy biến âm.
“Sao Khương Mạn phải làm giám định ADN?”
Lòng Phong Lăng nẩy một cái, cả người cảnh giác lớn giọng nói: “Mày rốt cuộc là ai?”
Khương Nhuệ Trạch không phí lời với hắn, cởi [email protected] lưng da ra chói tay hắn lại, túm lấy cổ hắn lôi từ trên giường bệnh ra ban công ở ngoài. Phòng bệnh VIP giá cả đắt đỏ cho nên trong phòng có cả cái ban công để ngắm cảnh.
Gió đêm gào thét, đây là tầng 28 cơ thể nhỏ bé của Phong Lăng nằm trong tay Khương Nhuệ Trạch, tiếng thét thảm thiết vang lên, cả người anh ta treo trên ban công. Phía dưới là độ cao vài trăm mét, tay bị trói không bám được vào đâu, sinh mệnh của anh ta nằm hết trong tay đối phương.