“Bên tầng hai vẫn còn một phòng nghỉ, cũng có lúc tôi ngủ bên đó.” Bạc Hạc Hiên mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, vẫn mở miệng hỏi:
“Hôm nay xảy ra chuyện gì à?”
Advertisement
Sau khi Lộ Lộ tới, tâm trạng của cô có chút không đúng.
Khương Mạn trầm mặc một lúc rồi lắc đầu, “Không có gì.”
Advertisement
Bạc Hạc Hiên thấy cô không muốn nói, cũng không ép hỏi nữa.
Bầu không khí trong phòng có chút lắng xuống, anh nâng tay xoa đầu cô, trước khi Khương Mạn xù lông lên thì đã thu tay lại.
“Ngủ ngon.”
Nhẹ nhàng nói rồi đi ra, lúc tới cửa, Bạc Hạc Hiên quay đầu nhìn cô một cái: “Yêu Nhi, em có thể tin tưởng tôi.”
Khương Mạn sững sờ.
Không đợi cô trả lời, Bạc Hạc Hiên giúp cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trên đầu dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ bàn tay của người đàn ông, Khương Mạn vô thức sờ lên đầu, tâm tư gợn sóng.
Cô tin tưởng Bạc Hạc Hiên, chỉ là có rất nhiều chuyện cô đã quen tự mình giải quyết rồi.
Chuyện thân thế cũng vậy!
Có thể do dạo này xem nhiều tiểu thuyết quá, Khương Mạn cứ cảm thấy đằng sau chuyện này còn dính dáng tới một đống rắc rối khác.
Cô và Lý Vân chắc chắn trăm phần trăm là không có quan hệ huyết thống, còn lại chính là phải tìm cái người được gọi là người cha nghiện cờ bạc của cô!
Khương Mạn lấy báo cáo giám định ra xem một lúc, vứt qua một bên, lại đi tắm.
Không còn cách nào khác, ăn lẩu là cả người toàn mùi lẩu.
Nửa tiếng sau, Khương Mạn tắm xong, mặc áo ngủ bước ra.
Vừa ra khỏi phòng tắm, mắt cô chợt nhìn lên, còn chưa quay đầu lại đã rút chiếc khăn mặt trên cổ xuống, quật sang bên cạnh.
Tiếng vút trong không khí vang lên, chiếc khăn trong tay cô giống như chiếc roi vậy.
Đét một tiếng!
Người đàn ông ngả lưng ra sau và thực hiện động tác lộn ngược bằng một tay trên mặt đất.
Đứng dậy trừng mắt với cô nói: “Cái con nhỏ xấu xa này thuộc tuổi bò tót hả, vừa gặp đã đánh!”
Khương Nhuệ Trạch cạn lời, coi như anh ta đã tìm được một người còn thích động thủ hơn cả anh ta rồi!