Cô trợ lý nho nhỏ cười trong nước mắt: "Khương võ thần, cô đừng nói đùa nữa, mau đưa chị ấy xuống, nếu bị paparazzi chụp được thì coi như xong đời."
Advertisement
"Không sợ, không sợ!" Bạc Hạc Hiên nói rằng khu anh ở rất an toàn, các paparazzi không thể vào được, Khương Mạn xua tay nói:
"Hơn nữa, nếu thật sự có chụp được, có lẽ con đường đóng phim của Đại Ngọc nhà cô sẽ rộng hơn vài mét."
Cô trợ lý: "..."
Advertisement
Tôn Hiểu Hiểu hú hét một lúc lâu, cuối cùng đã nhìn thấy con quỷ đáng ghét ở bên dưới.Hai mắt cô ta mở to nhìn chằm chằm:
"Khương Mạn!!"
“Tôi đây!” Khương Mạn nhìn cô ta cười: “Cô còn muốn hát nữa không? Đổi bài đi.”
"Hát cái ông nội cô!"
Khi say rượu đầu óc sẽ không được lý trí, Đại Ngọc lúc này vô cùng mạnh miệng!
Cô siêu vẹo đứng lên, chỉ vào Khương Mạn nói: "Tại sao cô luôn bắt nạt tôi?!"
Khương Mạn nhịn cười: "Tôi bắt nạt cô khi nào?"
“Cô có!” Tôn Đại Ngọc trợn to hai mắt, hai mắt ươn ướt, trong hốc mắt chảy ra vài giọt nước mắt.
Chưa kể, cảnh tượng đó thực sự giống như một cô con dâu bị bà mẹ chồng độc ác ức hiếp. Khương Mạn thấy vậy vô cùng bất lực, cô đã từng thề sẽ bảo vệ người già, người yếu thế, phụ nữ, trẻ em và thức ăn!
Nhìn Đại Ngọc bây giờ thật sự đáng thương, cũng được coi là loại già yếu, phụ nữ, trẻ nhỏ… Cô luôn cảm thấy thương cảm đối với những cô gái dễ thương.
"Được rồi, tôi sai rồi. Tôi đã bắt nạt cô và tôi đã phạm một tội lớn."
Khương Mạn giơ hai tay lên, cười nói: "Tôi nhận tội. Lát nữa tôi sẽ cho cô đánh hai cái, cô mau xuống đi."
Tôn Hiểu Hiểu sụt sịt mũi: "Coi, coi như cô biết điều... cô đỡ tôi đi..."
"Ừ, tôi đỡ cô!"
Ngay khi cô vừa dứt lời, Tôn Hiểu Hiểu rơi xuống như một người đẹp rơi từ tòa nhà xuống.
Cô trợ lý nhỏ bên cạnh sợ hãi kêu lên.
Chị gái của tôi ơi! Chị có biết sợ không! Chị không sợ ngã xuống như thế này thì mặt sẽ bị nát thành cái bánh à!
Vào thời khắc mấu chốt, Khương Mạn đã bước lên một bước, ôm lấy công chúa Tôn Hiểu Hiểu một cách kiên định và chắc chắn. Cô trợ lý nhỏ hít một hơi thật sâu, Khương võ thần thật tuyệt vời!
Người bạn trai có sức mạnh tối đa!!
Khương Mạn cúi đầu nhìn Tôn Hiểu Hiểu trong vòng tay mình, lắc đầu: