“Hầy! Chị mau trả lời thẳng câu hỏi của em đi.” Cô ấy chống hai tay vào hông.
Khương Mạn lắc đầu, “Một hớp liền say, tửu lượng của em thật chẳng ra sao cả.”
Advertisement
“Em không say!” Tang Điềm trừng mắt, bĩu môi ấm ức, “Em biết rồi, chắc chắn là chị đã bị sắc đẹp của thầy Bạc mê hoặc rồi.”
“Đàn ông đều là đồ móng heo, anh ta có thơm như em không?!”
Advertisement
Tang Điềm chỉ vào Bạc Hạc Hiên, uống rượu vào liền to gan hơn hẳn, nghiến răng nói: “Anh là cái đồ Bạc tiểu tam!”
Bạc tiểu tam: “……”
Anh đau đầu lắc đầu: “Không có phẩm chất uống rượu.”
“Tôi không có phẩm chất uống rượu, anh còn không có nhân phẩm ấy, anh là đồ không có đạo đức!”
Dáng vẻ Tang Điềm ấm ức cứ như người phụ nữ oán thán bị đàn ông tệ bạc ruồng bỏ, trực tiếp ngồi vào lòng Khương Mạn, như cô vợ nhỏ ôm lấy cổ cô.
Ánh mắt khiêu khích nhìn Bạc Hạc Hiên: “Tiểu tam không có kết cục tốt đẹp đâu, tôi khuyên anh hãy zự lo chua bản thân đê*!”
(*say quá nên nói ngọng)
Bạc Hạc Hiên khóe mắt nhiều hơn vài phần lạnh lẽo, mở miệng nói: “Hôn nhân đồng tính ở trong nước không được pháp luật bảo vệ, sau này cô ấy kết hôn, cô mới là tiểu tam.”